Trong lịch sử loài người, chưa có một quốc
gia, một chế độ nào lại tỏ ra hằn học căm ghét các văn thi sĩ có lương tâm,
tình nhân loại và chân thật như ở Việt Nam và các nước cộng sản độc tài. Tại
sao họ lại có hẳn cả một cơ quan kiểm duyệt văn thơ báo chí dưới sự chỉ đạo cuả
bộ công an và ban tuyên huấn trung ương đảng? Đơn giản là họ sợ sự thật, vì bản
chất chế độ là lọc lưà dối trá.Vì chính sách ngu để trị mà họ sẵn sàng làm tất
cả mọi chuyện thất đức, vô học, vô nhân tính, vô văn hoá để hủy hoại thể xác
tinh thần những ai đối đầu với nền mạo hoá cuả ông Hồ Chí Mít dày công truyền
bá.
Bốn nghìn năm văn hiến cuả ta, có bao giờ
thấy chuyện bắt bớ, bỏ tù tiêu diệt hàng loạt những người làm thơ viết văn đâu,
khi những sáng tạo tinh thần đó không làm đẹp lòng, vưà mũi mọi hình thức chế độ
xã hội?
Làm người, sống ở trên đời ai mà chẳng
muốn được đọc những áng văn chương, vần thơ giàu trí tuệ, giàu tình thương yêu
nhân ái, nhằm xây dựng, thúc đẩy dân trí, tiến tới hoàn thiện con người Việt
Nam văn hoá nhân bản, chân thiện mỹ. Có như vậy xã hội mới lành mạnh, mới biết
tôn trọng quý mạng sống cuả nhau, mới biết yêu qúy quê hương và bảo vệ tổ quốc
và biết chống lại sự xâm thực cuả nền văn hoá nô dịch, lai căng cuả ngoại bang,
mới biết được bộ mặt thật cuả việt gian cộng sản, mới thấm thiá cái thân phận
nô lệ thật sự cuả mình, mới thấy cái hài hước lố bịch cuả quyền làm chủ cuả ông
nhân dân mà đảng đã vinh danh phong cho trong hiến pháp .
Trước thời cộng sản chúng ta đã có hẳn một
di sản văn hoá đồ sộ, với những vần thơ bất hủ cuả những thiên tài: Nguyễn Du,
Hồ xuân Hương, Nguyễn gia Thiều và Trần Tế Xương v.v..….nói đến lục bát thì có
truyện Kiều, song thất lục bát thì có Cung oán ngâm khúc, đường thi, ca dao
v.v...
Hiện tượng chế độ cộng sản lại sản sinh
ra hàng loạt những tâm hồn ghẻ lở, lạnh lùng, tàn bạo, hẹp hòi, ích kỷ như Tố Hữu
cũng biết làm thơ, theo ngôn ngữ tuyên truyền, tuyên huấn cuả đảng là một sự
quái đản trong xã hội.Theo tôi Tố Hữu thiếu rất nhiều điều kiện cần và đủ cuả một
nhà thơ:
Thứ nhất ông ta không có thiên phú bẩm
sinh. Thứ hai không có trái tim đa cảm, nhạy cảm và nhân hậu mà trong lòng đầy
hận thù căm ghét chỉ thích truyện bắn giết, sát hại ,khủng bố , đe doạ và thủ
tiêu kẻ khác, đầy tính toán biển lận quyền lực và vật chất tầm thường, nhỏ mọn
tiểu nhân.. Thứ ba ông ta là một tín đồ mù quáng cuả chủ nghiã cộng sản.Xuân Diệu,
Hoài Thanh, Chế lan Viên v.v... cũng không ngoài hệ lụy này.
Một kẻ tầm thường, dốt nát nhưng lại
thích làm thơ để ca ngợi đảng, ca ngợi lãnh tụ, ca ngợi chủ nghiã thì là một điều
rất nguy hiểm. Theo họ: vô độc bất trượng phu, là cách hành xử cuả bọn tiểu
nhân tham danh lợi quyền hành, nên họ không ngại gì mà vu cáo chụp mũ cho bất cứ
ai có thiên phú bẩm sinh tài năng hơn họ. Bọn cai thầu văn nghệ như Hữu, Viên,
Diệu, Thanh sẽ sử dụng quyền lực cuả đảng, độc tài chuyên chính để chèn ép các
nhà thơ khác vào bước đường tuyệt lộ, ép người ta vào chỗ chết, căng thẳng, đấu
tố cho mất khả năng sáng tác hoặc triệt hạ về đường kinh tế sinh nhai.
Khổ hạnh , bất hạnh cho những ai có tài
năng nhưng sinh nhầm đầu thai cùng bọnTố Hữu để phải sớm chết non, chết yểu vào
tay một ngã ngu xuẩn man dại cuồng thơ này.Tôi chưa hề đọc cuốn thi nhân Việt
nam cuả Hoài Thanh, viết trước năm 1945. Nhưng tôi nghĩ cũng chỉ là thứ văn
chương ba láp, may ra cũng kể công trúng tên những thi sĩ thực sự tài năng cuả
thời kỳ thơ mới , nhưng sau đó lại lên án họ.
Cho nên không thể chỉ vì một quyển sách
mà Hoài Thanh có thể là một văn sĩ chân chính. Hoài Thanh chính là một văn nô,
y đã có công với đảng trong vụ khủng bố đàn áp những người thực sự là văn thi sĩ
cuả dân tộc. Còn anh chàng Xuân Diệu làm thơ ra chỉ để cho giới thái giám đồng
bóng đọc thì đúng hơn. Tôi là một người đàn ông thực sự đúng nghiã cuả một người
đàn ông ,tôi không dễ mắc lưà Xuân Diệu để đọc thơ ông ta. Tôi tìm thấy gì
trong đó? Tình yêu và đàn bà? Tôi đâu có thấy trong thơ Xuân Diệu viết trưóc
năm 1945 hoàn toàn không thấy có bóng dáng đàn bà, bóng dáng cuả giống cái có sức
hấp dẫn giống đực. Vả lại chính đảng cũng chỉ trích Xuân Diệu trong thơ không
có tính đảng và tính giai cấp nên Xuân Diệu đã giác ngộ cách mạng và tự đốt nó
đi và ném vào sọt rác. Cho nên chúng ta cũng không còn lý do nào để gọi Diệu là
nhà thơ chân chính cuả dân tộc.
Tình yêu,đàn bà, vẻ đẹp chân thiện mỹ,
lòng tự trọng và nhân cách, tôi chỉ có thể tìm thấy những cái đó trong thơ cuả
các anh Nguyễn Bính, Hồ Dzech hay Hàn Mạc Tử, Vũ Hoàng Chương v.v... mà thôi. Về
tình yêu nam nữ, mà người ta thích đọc nhất, tôi chắc chắn và khảng định theo
nhạy cảm cuả bản thân tôi là mỗi khi làm thơ tình thì trong đầu các anh ấy quả
nhiên đã có hình ảnh cuả một cô gái nào đó rồi. Dù cho các cô có yêu hay không
yêu ở ngoài đời cũng không quan trọng. Sở dĩ hôm nay tôi có hứng lại tâm sự với
các bạn yêu thơ vì bài thơ thể loại 8 chữ có nói đến những tâm tư mà tôi đã viết
ra để cùng chia sẻ với các bạn. Tôi gọi bài thơ với tiêu đề. „ Khi chúng căm
ghét các anh“.Chúng nó là ai? Là những kẻ bất tài kém cỏi, tiểu nhân nhưng háo
danh muốn được người khác tôn thờ mình là văn hào, thi sĩ. Đúng vậy ngày xưa để
đạt được cái danh hiệu nhà thơ lớn mà Tố Hữu, Chế Lan Viên, Xuân Diệu đã đấu tố
hạ nhục biết bao nhiêu người. Làm cho bao nhiêu người thân tàn danh liệt, bại
hoại cả về thể xác lẫn tâm hồn và sống lay lắt cho đến khi trút hơi thở cuối
cùng. Hữu, Viên, Diệu, Thanh v.v... đã tạo nên một thiên đường mù và bọn chúng
những gã chột còn xót lại, hy vọng làm vua.
22.6.2012 Lu Hà
Khi Chúng Căm Ghét Các Anh
tặng các văn thi sĩ trong ngục tù Cộng sản
Đời thi sĩ sinh ra là khắc nghiệt
Trái tim hồng anh chỉ biết yêu thương
Hồn bao la như biển rộng trùng dương
Tình nhân loại như mưa nguồn nắng hạ
Lũ chúng nó những linh hồn quái gở
Bóng dật dờ tà giáo quỷ ngoại lai
Cũng phun thơ nhả độc để hại người
Gieo chết chóc tối tăm đầy oán hận
Là thi sĩ anh không vì đảng phái
Thơ xót thương bao số phận con người
Rạch máu tim huyết lệ trả cho đời
Đảng đày đoạ xuống tận cùng đau khổ
Lũ chúng nó làm thơ theo chỉ thị
Chói tai hoài những khẩu hiệu vô luân
Trống mõ phèng la thúc dục hành quân
Nưả thế kỷ hiến thân đời vô nghiã
Chúng buộc tội nhân văn là phản động
Khi tình người thi sĩ với quê hương
Yêu đồng bào là cản bước tiên phong
Bài thơ máu khóc ra thành nước mắt
Chúng hằn học vì anh là thi sĩ
Chỉ biết yêu thương chẳng biết hận thù
Không bẻ cong ngòi bút lưỡi uốn đưa
Cho quỷ đỏ khom lưng làm nô lệ
Chính chúng nó bán buôn nền độc lập
Giải phóng miền Nam độc kế bắc triều
Gán Hoàng sa thêm cả đảoTrường sa
Vay súng đạn máu quân Tàu thấm đỏ
Lũ chúng nó theo nhau nhiều thập kỷ
Triệt hạ nhân tài áp bức hiền nhân
Biến quê hương thành chiến điạ hoang tàn
Dìm thi sĩ tắm mình trong biển máu…
10.6.2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét