Tôi muốn bàn với các bạn về hai khái niệm chửi và cãi. Chửi và cãi là hai khái niệm đối ngược nhau. Theo tôi chửi là thế tiến công, thế chủ động. Còn cãi là thế phòng thủ bị động.
Chửi phải có bài bản văn
chương hẳn hoi được như các văn sĩ, mưu sĩ, chính trị gia ngày xưa có những bài
chửi đã đi vào thiên thu bất hủ cuả lịch sử. Như bài văn chửi của Khổng
Minh mắng quan tư đồ Vương Lãng phải hộc
máu mồm ra mà chết trước ba quân hay những bài văn mắng giặc Nguyên của Hưng Đạo
Vương Trần Quốc Tuấn, những bài văn mắng chửi giặc Minh của Nguyễn
Trãi v. v... đã làm cho kẻ thù phải tâm phục khẩu phục. Nhưng ngược lại có những
bài văn chửi cuả ông Hồ Chí Mít vu cáo, vu khống tầng lớp trung nông, phú nông,
điạ chủ Việt Nam đã để lại dấu ấn ô nhục cho lịch sử ngàn đời nguyền ruả; hay
bài văn chửi người Do thái cuả Hitler là một bài văn vô học thiếu đạo đức nhân
cách nhất, tiếng để lưu xú ngàn thu. Những bài văn chửi mất gà cuả các bà già
nhà quê cũng nên coi là những áng văn chương tuyệt tác.
Còn cãi cũng có những bài văn bất hủ như bài văn cuả ông luật sư Cù Huy Hà Vũ trước toà án bỏ túi cuả cộng sản được coi là một áng văn chương hay. Người tự cãi đã đập lại những lời buộc tội vô lý có tính thoá mạ vu khống trắng trợn cuả viên công tố viện kiểm sát thành phố Hà Nội đã cho chúng ta thấy rõ chửi khác cãi như thế nào. Thế mạnh cuả chửi và thế yếu cuả cãi.
Chia Sẻ Cùng Tác Giả Thấu
Tâm Can Là Thợ Chửi Trên Mạng
Có một người đàn ông Việt
Nam. Lâu nay chuyên làm thơ viết văn trên mạng với những lời đanh đá chua ngoa
vô cùng để phê phán đích danh ông Hồ Chí Minh và tập đoàn cộng sản Việt Nam.
Phiá trang báo Tổ Quốc có một nhân vật cũng không kém phần long trọng là ông H
.Ông H cũng là tay cự phách trong khoa văn hoá chửi.
Chửi bằng văn thơ theo tôi
là một hình nghệ thuật độc đáo cổ truyền cuả người Việt Nam. Hịch Tướng Sĩ cuả
Hưng Đạo Vương có khác chi một bài văn chửi giặc Nguyên cực hay và chửi luôn cả
lũ quan lại tướng sĩ hèn nhát thời bấy giờ. Vưà mắng vưà thương, vưà chê vưà động
viên, khích lệ tinh thần tướng sĩ. Bài hịch này quả thật chửi khéo vô cùng và
ai đọc cũng cảm phục mà không thấy bị mất mặt.
Tôi cũng thông cảm cho cả
hai nhân vật này họ nhiều lúc không thể
nhã nhặn ôn tồn để làm thơ viết văn phê phán chế độ độc tài cộng sản. Điều đó cũng
chứng minh rằng nhà nước cộng sản là một nhà nước đồi bại, vô nhân đạo quá mức
tưởng tượng nên đã được hai vị này cũng chả cần lễ phép kiêng nể gì cả. Nếu ta
bình tâm đọc kỹ mới thấy cả thơ và văn cuả Thấu Tâm Can và ông H cũng rất chí
lý ngay thẳng và cụ thể vô cùng.
Tôi bỏ qua cái tên gọi tục tĩu
cuả ông H. Tôi chỉ chú ý nội dung và chất lượng cuả các bài viết và thấy tác giả
viết rất hay. Chắc là tác giả muốn ám chỉ ông Hồ Chí Minh, được báo chí loa đài
tuyên truyền hơn 60 năm nay xây dựng lên thành một hiện tựợng, tiên ông, thần
thánh, tiết dục, cha già dân tộc cuả người cộng sản Việt Nam. Ngược lại qua bài
viết cuả ông Thấu Tâm Can và ông H ta thấy nổi bật lên một điểm rõ nét có tính
chất đặc trưng: ông Hồ Chí Minh không chỉ dâm dật chung chung bình thường mà
còn bị nhiều người viết cho là hoang dâm vô đạo. Chính bàn tay ông ta sát hại
biết bao đời các cháu thanh thiếu niên, trinh nữ Việt Nam và nhiều người phụ nữ
quốc tế.
Con cháu ông Hồ những văn
thi sĩ cách mạng yêu CNXH hay cánh công an mạng thì gọi chệch tên ông H là ông:
Đâm Chật. Thật đúng là một trò cười, họ muốn tránh đi chữ dâm dật thì họ lại phải
dùng chữ đâm chật thì lại càng tố cáo ông Hồ tàn bạo dã man hơn. Ý nghiã cuả chữ
đâm chật bao hàm cả chữ dâm dật, nhưng mức độ hoang dâm cuả nó còn hung bạo tàn
nhẫn hơn nhiều.
Hồ ở lưá tuổi lão ông, mắt
thì lại kém, cho nên khi cơn dâm nổi lên làm ẩu là chuyện vẫn có thể sảy ra.Nên
cái chuyện trong khi cưỡng hiếp các cháu gái ở tuổi vị thành niên, cơ thể và
các cơ quan bộ phận cuả các cháu còn nhỏ, lại không đeo kính nên cái chuyện đâm
trúng hay đâm chật là chuyện bình thường. Chúng ta cũng khi vì đó mà xét nét bắt
bẻ ông cụ cố Hồ làm gì, để tủi hổ vong linh cuả cụ cố ở nơi chín suối. Bài thơ
cuả Thấu Tâm Can giống như một bài chửi có vần điệu cuả một bà già nhà quê nhiều
năm bị bọn cường hào, hương cống, chi bộ chính quyền điạ phương đè nén áp bức.
Cụ Bà đã khệnh khạng ra giưã ngã ba đường, dõng dạc oai phong tốc váy lên để
cho thiên hạ nhìn thấy cái tô hô cuả mình, cũng đầy dũng khí, tiết tháo và quyền
lực. Cũng nhờ nó mà từ các vị nguyên thủ quốc gia từ cỡ ông Hồ Chí Mít cho đến
bọn đảng viên có máu mặt hàng tổng,
trong làng cũng phải chui ra từ cưả này để làm mưa làm gió tác yêu tác quái cho
đời.
Các cụ bà Việt Nam ta vốn dĩ
hiền lành chất phát, nhưng khi bị dồn xuống chân tường, như con chó cùng đường
các cụ cũng chu tréo lên chửi cho bõ tức cho hả cơn giận. Nhiều bài chửi đã viết
thành thơ, tuy chưa đến mức hùng dũng như Hịch Tướng Sĩ cuả Hưng Đạo Vương thuở
trước, nhưng cũng đến là thấu tâm can. Chúng ta là những người bình thường có
nhân cách có lòng tự trọng cuả một công dân lương thiện nghe chửi như vậy cũng
thấu tâm can lắm rồi. Nhưng thử hỏi những loại người xuất thân từ dòng dõi lưu
manh, đâm thuê chém mướn như ông Trần Quốc Hoàn bộ trưởng công an ngày xưa, vốn
dĩ là thủ hạ thân tín cuả ông Hồ Chí Minh. Những loại lưu manh côn đồ bần cố,
mõ làng ngày xưa bây giờ đều trở thành những đại gia, những chuyên viên tham nhũng
đầy quyền thế thì chắc gì họ đã thấu tâm can?
Khác với các văn thi sĩ cách
mạng, và cánh công an mạng chuyên viết bài phản hồi với những lời lẽ cực kỳ bẩn
thỉu, tục tĩu, ti tiện, cuả loài cầm thú. Cứ theo bài viết cuả hai ông Can và H
thì đúng vậy: từ những lãnh tụ cộng sản cho đến các đảng viên đều là những kẻ
biết ăn thịt người cả. Họ không ăn thịt người trưởng thành mà họ chỉ ăn thai
nhi. Thử hỏi họ đã giết mấy chục triệu thai nhi dưới chế độ cộng hoà dân chủ Việt
Nam và cộng hoà xã hội chủ nghiã Việt Nam từ năm 1945 đến nay ? Nên cả hai tác
giả Thấu Tâm Can và H, đã từ những bức xúc, oán hận chế độ mà làm thơ viết văn
để phê phán là điều rất đáng trân trọng và hoan nghênh. Họ viết có sách mách có
chứng, đều là những điều cụ thể, sinh động thực tế cả mà không ai trong chúng
ta có thể bác bỏ được.
Sự thẳng thắn công khai như
vậy tuy lời lẽ có đanh đá chua ngoa cuả hai vị Thấu Tâm Can và H là điều có thể
chấp nhận được trên diễn đàn tự do dân chủ công khai. Biết đâu đấy, chính đó lại
là những áng văn chương thu phục nhân tâm nhất cuả ông Thấu Tâm Can và ông H,
khi mà lòng dân đang phẫn uất cao độ?
Nhân đây tôi muốn nhắn nhủ
khuyên hai ông nên bớt nộ khí, hạ nhiệt đi thì những bài viết cuả các ông chắc
chắn sẽ có giá trị trong lòng độc giả. Để kết thúc bài tâm sự này tôi có bài
thơ sau muốn được chia sẻ tâm tình với các bạn văn thi hữu và bạn đọc.
18.6.2012 Lu Hà
Tham NhũngTràn Lan
Quan liêu tham nhũng hàng
ngày
Bệnh này khó chữa độc tài nhẫn
tâm
Kể từ thống nhất giang sơn
Tham quan ô lại hao mòn sức
dân
Tiền tài công quỹ moi dần
Thi nhau đục khoét chia phần
lợi chung
Rêu rao chủ nghiã ba cùng
Đỉnh cao trí tuệ không ngừng
hát ca
Mở mồm sáo rỗng thặng dư
Bàng môn tả đạo Mao Hồ hại
dân
Chê bai tư bản tham tàn
Mèo đen mèo trắng theo chân
ba Tàu
Oan hồn thảm khốc quỷ sầu
Đấu tranh trục lợi hồn ma ruả
nguyền
Nửa già thế kỷ tranh quyền
Bất tài toàn trị đua chen bẽ
bàng
Đất đai bán sạch ngoại bang
Xuất dương con trẻ lang
thang nước ngoài
Đàn bà móc nối phơi bày
Công ty dịch vụ mối mai xứ
người
Phận hèn tỳ thiếp cho ai?
Đài loan Hàn quốc Cao ly hững
hờ
Hối kiều thu lại nước nhà
Chia nhau chứng khoán đầu tư
thị trường
Rửa tiền tham nhũng tráo
trâng
Đô la ngoại tệ đủ phường lầu
xanh
Ngụy trang du lịch trá hình
Lũ tư bản đỏ hoành hành khắp
nơi
Tham ô móc ngoặc chia bôi
Thị trường định hướng cóc
hôi sinh thành
Sáu ba năm đã trôi nhanh
Việt nam lùi bước hành tinh
nhuộm hồng
Bần cùng quan lại nhiễu
nhương
Cửa quyền tham nhũng bạo cuồng
tràn lan
Nuôi bầy chó sói công an
Còn mình còn đảng dã man lạc
loài
2008 Lu Hà
Nỗi Đau Muôn Thuở
Hỡi cô gái dân tộc
Giưã phố phường xôn sao
Chiêng cồng xua đuổi quỷ
Chèo tường vào dâng hoa
Lũ chúng đuổi bắt em
Cả một bầy công an
Ăn lương theo lệnh chủ
Chà đạp lên nhân quyền
Vì sao chúng bắt em ?
Kẻ nào nỡ nhẫn tâm
Dâng hoa xin cầu Chuá
Tội em là giáo dân
Tàu xe về Thủ Đô
Đoàn kết với Thái Hà
Hiệp thông Toà Khâm Sứ
Ôm chân Mẹ sầu bi
Xinh tươi như hoa rừng
Đẹp như vầng trăng vàng
Kính Chuá và yêu nước
Tấm lòng em sáng trong
Hỡi cô gái Việt Nam
Như bao nhiêu người em
Miền xuôi và miền ngược
Chiụ đoạ đày gian nan
Em sinh ra ở đâu?
Trong vòng tay người Mẹ
Nơi bản làng ta đó
Tiếng suối ru ngọt ngào
Em đi về Thủ Đô
Chở nỗi buồn thương đau
Bao bà con dân tộc
Nắng sương đồng bao la
Lũ cảnh sát dân phòng
Luà em con nai rừng
Vào vòng vây dã thú
Xót xa niềm đau thương
Trong ngoài như dầu sôi
Sấm sét trời mưa rơi
Ào ào như nước lũ
Đạp cánh cửa lương tri...
Hà nội trời còn mưa
Những em bé bơ vơ
Lang thang trên hè phố
Không cửa và không nhà
Cha mẹ em ở đâu?
Chen chúc dưới gậm cầu
Cầu bơ và cầu bất
Tấm thân gày xác xơ
Hay cha em đi tù
Mẹ em đi làm thuê
Anh trai trong băng đảng
Chị gái thì bán hoa..
Dòng sông hà buồn trôi
Bao cuộc đời rụng rơi
Đem phù sa rác rưởi
Chôn vùi ngoài biển khơi…
Đất nưóc này của ai?
Sao sinh em làm người
Nên đời em đau khổ
Như lá vàng thu rơi
Hôm nay toà Khâm Sứ
Hàng rào dây thép gai
Vết thương hằn thế kỷ
Chôn sâu trong cuộc đời…
2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét