Truyện dài của Lu Hà phần 1
Xâ hội tư bản không phải là thiên đường,
không phải là miền đất hứa mà Chúa đã ngỏ ý ban cho ông Abraham là thủy tổ của
người Do Thái và người Ả Rập, cũng chưa hẳn là nơi đất lành thì chim đậu, không
phải hễ ai đến đây là có thể bốc được của trời. Nhưng ở đây người ta có quyền học
tập, lao động, làm việc hết sức mình và có quyền lười biếng. Lười biếng thì ít
tiền, lười thối thây ra nghĩa là chả làm gì cả động đậy đến chân tay, lười đến
mức không thèm có gia đình, không vợ không con cũng chả sao, không nhà không cửa
thì là vô gia cư bụi đời mà người Đức quen gọi là: “Asoziale và
Lumpenproletariat“ Asoziale là tiếng gọi khinh miệt đã có từ thời Đức quốc xã
Hitler. Còn cái gọi là vô sản lưu manh, vô sản rẻ rách “ Lumpenprotariat” lại
chính từ cửa miệng ông tổ cộng sản Các Mác nói ra. Vậy Hitler có khác chi con đẻ
của Các Mác? Nhưng dưới chế độ nhà nước tư bản Đức họ vẫn được nhận tiền cứu trợ
của phòng xã hội 10 Euro hàng ngày. Theo
tôi là đủ để ăn no mỗi ngày để duy trì mạng
sống với điều kiện không bia bọt thuốc sái. Người nước ngoài với lý do tỵ nạn đến
đây tìm kiếm tự do gọi là Asyl cũng được nhận được khoảng 143 €
đến 150 € một tháng.