Thưa bà con mang
dòng máu Việt Nam xa gần toàn hoàn cầu! Xin mời bà con ghé thăm 5 trang blogs
thơ Tình của Lu Hà tôi.
1.langtuluha.blogspot.com
2.
honthiengsongnuivietnam.blogspot.com
3.
nuocvietmenyeu.blogspot.com
4. nuocvietquetoi.blogspot.com
5.nuisongvietnam.blogspot.com
Đặc biệt riêng hai
blogs: nuisongvietnam.blogspot.com và nuocvietquetoi.blogspot.com Lu Hà tôi có
soạn ra những chùm thơ tình ngắn. Còn nuocvietmenyeu.blogspot.com sẽ đăng những
chùm thơ tình dài.
Tiện đây xin có
đôi điều tâm sự, mong bà con đừng giận lời nói của kẻ trung ngôn nghịch nhĩ khó
nghe: Lu Hà tôi cảm thấy dân tộc ta dần dần trở thành một dân tộc cuội từ khi
có cách mạng tháng 8 đến nay. Cái gì cũng cuội. Lãnh tụ cuội, yêu nước cuội, đấu
tranh cuội, giáo sư tiến sĩ cuội, văn nghệ sĩ cuội, thơ ca chôm chỉa, lại còn
dân chủ cuội nữa. Tất nhiên cũng có người có lương tâm thực lòng muốn là người
tử tế, nay sống ở hải ngoại hay trong nước cũng bị số đông đám cuội nó chi phối
lũng đoạn.
Tôi rất ngạc
nhiên. Tai sao họ sống giả trá mê muội như vậy mà họ không mất nước nhỉ? Một
nghìn năm Bắc thuộc mà họ vẫn giành được chủ quyền lãnh thổ?
Theo tôi chỉ có một
câu trả lời duy nhất là bởi tiếng nói. Trong 100 loài Bách Việt thì chỉ còn xót
lại giống Lạc Việt là còn tồn tại đến ngày nay, tiếng nói líu lo véo von như
chim hót. Người Pháp phải khó nhọc mang mẫu tự la tinh chuyền cho họ, nhưng lại
phải có bộ dấu. Chính cái bộ dấu cho 6 thanh âm, các thanh bằng trắc này làm tiếng
Việt ta viết ra thơ là những bản nhạc. Chả cần đồ rê mi son xí làm quái gì cũng
có thể hát có thể ngâm nga được. Tôi yêu cha mẹ ông bà tôi, tôi yêu nước Việt
Nam, tôi yêu tiếng nước tôi và tôi làm thơ.
Thơ tình thì không
nói làm gì tùy cảm thụ của lòng người. Thơ tình của tôi viết từ nỗi lòng tôi mà
đối tuợng muốn nhắm vào cho những nhà thơ, học gỉa trí giả đọc chứ không phài
cho tuyệt đại đa số đồng bào đâu? Tất nhiên các nhà thơ thì chả ai muốn tán thuởng
tôi trừ những người như anh thi sĩ Thanh Hoàng, giáo sư Nguyễn Liệu, nhà văn
Chính Nguyên, nhà sử học Nguyễn Việt Phúc Lộc, cô Nhung Truong, cô Vanessa Le,
cô Liên Lưu, cô Lê Hải, Hoài Trang vân vân và vân vân….
Nhưng thơ về các
danh nhân anh hùng như Bà Trưng, Bà Triệu, Nguyễn Trãi v. v… Và hàng loạt tướng
lãnh binh sĩ tuẫn tiết của miền Nam cộng hoà, như các ông: Hiếu, Hưng, Nam,
Hai, Vỹ, Phú, v. v…Không phải là thơ tôi dở ngắc ngứ lủng củng không vần vè,
khó ngâm, nhiều người vẫn tấm tắc khen hay mà chả có ai phổ nhạc hay dũng cảm
ngâm cho nhỉ? Mong ai đó có tấm lòng khảng khái vô tư không phải vì nhất thân
nhì quen máu mủ ruột thịt vợ chồng anh em họ mạc chú bác, bạn tri âm tri kỷ nối
khố mới ngâm cho để kiếm chút hư danh hư vị ở đời. Xin hãy biết người biết ta,
có trí tuệ và tình cảm mà không sợ đám dư luận viên văn nghệ sĩ ca sĩ nhạc sĩ
cò mồi, đám chống cộng rỏm nó la ó phản đối?
Tôi cũng chả phải
vì ghen tỵ người ta ngâm thơ kẻ khác mà không ngâm thơ tôi đâu? Tôi nghĩ thơ
mình cũng trăn trở yêu nước ra phết đấy chứ mà tại sao người ta không rung động
rung cảm nhỉ? Hay mình là giống người lạ từ hành tinh khác xuống, kiểu yêu nước
của mình xa lạ, người trần gian này không hiểu nổi? Tôi cũng chẳng đội đá ở đời
để cầu cạnh chút danh vọng hão mà xin xỏ các ca sĩ, nghệ sĩ ngâm thơ tôi làm
gì? Chỉ mong các vị hãy nhớ đến hương hồn anh linh các tướng sĩ miền Nam tử trận
vì cuộc sống của chúng ta.
Ngâm là ngâm cho họ
chứ ngâm cho cái thằng tôi làm cái quái gì? Tôi không cần qúy vị phải ngưỡng mộ
tôi như Tố Hữu, Trịnh Công Sơn, Việt Dzũng, Hồ Chí Minh v. v… Nếu cảm thụ được
mà ngâm sẽ làm tôi sung sướng hạnh phúc cảm động mà rơi nước mắt ra, tịnh thổ
tràng can. Còn không có cảm xúc gì thì đừng ngâm, xin đừng miễn cưỡng. Hãy cứ
thả lòng thoải mái theo lẽ tự nhiên. Còn kiếp này khi tôi còn sống chả ai ngâm
thì kiếp sau sẽ có người ngâm cầu cạnh làm gì cho mệt, cho nhọc xác.
Dù cho có thể xã hội
dân tộc có coi thường bạc bẽo như vôi thì tôi vẫn tiếp tục viết, tiếp tục viết
và viết khoẻ hơn nữa vì trong lòng tôi sôi sục một bầu nhiệt huyết cũng như
tràn đầy yêu thương phẫn nộ bất bình và còn đăng lên mạng để con cháu ngàn sau
nó đọc, để bảo tồn tiếng Việt. Còn thế hệ này tôi coi gần như vong bản ngoại
hoá nô lệ văn hóa mácxít rồi. Chả hy vọng gì. Vì ông Hồ và đảng cộng nhuộm đỏ tẩy
não gần hết rồi. Số dân cư may mắn trốn thoát ra nước ngoài thì cũng dần dần mất
gốc. Số chưa mất gốc thì nuối tiếc mơ mộng về quá khứ oanh liệt xa xăm để tụi
văn công văn hóa vận nó xỏ mũi về những đại anh hùng thần thánh chống cộng rỏm,
yêu nước rỏm.
Hai trung tâm ca
nhạc lớn ở hải ngoại như Thúy Nga Paris by night hay Aisia gì đó chắc chắn họ sẽ
tẩy chay thơ tôi, chả ai có gan dám ngâm và dại gì mà ngâm. Cánh Nguyễn Ngọc Ngạn,
Trúc Hồ, Nam Lộc gì đó họ sẽ vằn mắt lên sùi bọt mép khi nghe tên Lu Hà. Vì Lu
Hà tôi hay làm thơ nhạo báng họ, kể cả Việt Dzũng tôi cũng làm thơ nhạo báng
anh hùng chống cộng rỏm. Vì anh chàng chống cộng hăng say quá mà Việt Khang cứ
ngồi tù dài dài thêm vì anh chàng đó. Anh ta chống cho vào chứ không chống cho
ra. Không biết anh chàng MC Việt Dzũng quá cố anh hùng chống cộng thánh tử đạo
như linh mục quốc doanh Lương gì đó ở Mỹ xưng tụng, Trúc Hồ, Hồng Thuận v. v...
Họ buồn hay mừng vì Việt Khang tù mọt gông đây?
Ngoài ra tôi còn đặc
trách lập ra hai trang blogs phụ chuyên đề về văn thơ đấu tranh. Lối thơ này
nhiều bài hơi dài có thể rờm ra nặng về kể chuyện, kể về nỗi oan khuất của ai
đó.
luongtamkesy.blogspot.com
vietnamdatnuocmenyeu.blogspot.com
Tôi tạo ra nhiều
blogs để bà con Việt Nam ta thoải mái truy cập và tạo thêm công ăn việc làm cho
những ai làm nghề tin tặc hacker hay dư luận viên vào phá hoại hay chửi bậy
thêm xu, thêm thu nhập phụ cải thiện thêm mức sống gia đình của họ vợ con họ
thêm tí hoan hỉ tự hào có chồng vợ làm thân trâu chó cho đảng mafia.
Xin nhắc lại: Thơ
tôi thuộc truờng phái nghệ thuật vị nghệ thuật, không phải nghệ thuật vị nhân
sinh. Thơ tôi làm ra không phải để phục vụ cho quảng đại quần chúng công nông,
các đảng viên cộng sản, giới văn sĩ bồi bút. Tôi đăng thơ từng chùm để chia sẻ
niềm vui với số rất ít các văn thi sĩ quen biết thân thiện luôn có thơ hay để
tôi cảm tác xướng họa.
Cũng có đôi lời với
các bạn ở Facebook:
Mong các bạn thông
cảm tôi sẽ không đăng lên từng bài riêng lẻ để phục vụ các bạn. Vì các bạn chỉ
là cá nhân riêng lẻ chả là cái gì thứ hạng gì mà tôi phải đăng từng bài cho các
bạn xem và bấm like cho tôi. Tôi không có thời gian làm vú em phục vụ thơ riêng
cho cái đầu rỗng tuyếnh của các bạn. Thiên hạ còn khối người đăng thơ riêng lẻ
xin mời vào đọc thơ họ. Còn thơ tôi xin miễn cho, dù có đọc bạn cũng chả hiểu
mô tê chi thì đọc làm quái gì cho mệt? Cứ
để trống trơn trang thơ tôi cho dễ bề so sánh. Các bạn có thể bảo: Lu Hà làm
thơ không cần có fun. Vì hắn là người hành tinh khác. Thơ hắn khô khan dở chả
ai thèm đọc. Trừ mấy ông mấy bà nhà thơ thân cận của hắn có trình độ tưng đương
với hắn và mấy vị trí giả gìa là hay sang hắn đọc mà thôi. Hay thơ hắn viết cho
thuợng đế và các vị chư tiên đọc, cho những cái đầu siêu nhiên trác tuyệt thưởng
lãm.
Vì vậy các bạn không phải là đối tượng quan trọng và cần thiết cho tôi phải phục vụ. Các bạn đừng vội cho là tôi khoe thơ. Mà khoe thơ lại là thuộc tính căn bản của thi sĩ chân chính. Cái quan trọng anh có gì để khoe không? Không có gì cả là bần cố nông thơ phú thì nhận mình là khiêm tốn. Cái gía khiêm tốn cũng cao sang lắm chứ và còn vỗ ngực tự hào nữa là khác.
Vì vậy các bạn không phải là đối tượng quan trọng và cần thiết cho tôi phải phục vụ. Các bạn đừng vội cho là tôi khoe thơ. Mà khoe thơ lại là thuộc tính căn bản của thi sĩ chân chính. Cái quan trọng anh có gì để khoe không? Không có gì cả là bần cố nông thơ phú thì nhận mình là khiêm tốn. Cái gía khiêm tốn cũng cao sang lắm chứ và còn vỗ ngực tự hào nữa là khác.
Các bạn thơ thân mến và các cô kiều nữ ca sĩ, nghệ sĩ luôn làm đề tài cảm hứng cho tôi, tiện lợi tra cứu tham khảo. Trang facebook là của chung không phải của riêng nhà ai. Bạn nào là độc giả có thiện chí thích đọc thì xin mời vào đọc. Tôi không cần con chuột của những kẻ vô học, thuộc loại Chí Phèo thị Nở vào nhấn lấy điểm like cho tôi làm gì? Rất hoan nghênh các bạn có trình độ vào thưởng lãm, tiện tay nhấn chuột cho vui, ủng hộ cũng tốt. Xin đa tạ. Tịnh thổ tràng can
Còn loại dốt đặc cán mai đầu óc ngu tối đầu gà
óc bã đậu kèn cựa bần tiện tiểu nhân thì
không hoan nghênh. Hay cứ ngấm ngầm đọc rồi ngấm ngầm bỏ đi cũng tốt.
Rất hạnh phúc được các bạn thị sĩ hay thù tạc
với tôi cho ý kiến nhận xét và khen tặng. Còn những vị dư luận viên hay ai đó
muốn hơn thua tài năng cao thấp nhảy vào chửi bậy là tôi xoá béng luôn để cho
trang của tôi luôn thông thoáng sạch sẽ.
Tôi đăng vào mục notiizen có thể lưu trữ hàng chục năm. Không như bên google.Thật là một cơ quan bảo vệ bản quyền miễn phí chả cần nhà nuớc quái nào cả. Bây giờ tôi còn sống phải tính chuyện đăng thơ tràn lan, kể cả cài cắm chặt vào Facebook, để đề phòng chuyện ăn cắp vặt. Bây giờ thiên hạ có thể còn chê thơ tôi, mai này chờ tôi chết đi, họ lại tranh nhau chôm chỉa ăn cắp rồi phổ nhạc ngâm nga đại lên với tác gỉa mạo danh nào đó?
Cám ơn Facebook.
Hồn Ma Tức Tưởi
Oán Than
cảm tác thơ Lê Thị
Ý: Thơ Tôi
Ngày mai thiên cổ
lai hi
Hoàng hôn vũ trụ đầm
đìa gío mưa
Hỏi rằng thi sĩ
sinh chưa?
Hồn ma tức tưởi đò
đưa con thuyền…
Vô thường bát nhã
triền miên
Thơ theo cát bụi
bon chen thế trần
Lầu vàng dát ngọc
giai nhân
Hư hư thực thực chứa
chan lụy sầu…
Lung linh ngọn nến
hai đầu
Quan tài đưa tiễn
qua cầu gió bay
Vẳng nghe lộp độp
đó đây
Cánh thơ lả tả ai
hay bụi mờ…
Danh nhân chen
chúc bơ phờ
Tung hô hồ thỉ dật
dờ bóng ma
Ngậm ngùi ai oán
sa bà
Thơ còn hay mất Nại
Hà tái tê
Dòng người chôm chỉa
đê mê
Cuồng say vũ điệu
tò te tiếng kèn
Còn đâu kẻ ghét
người khen
Ai mua hàng mã giấy
tiền tro than…?
11.9.2014 Lu Hà
Nguyên tác:
Thơ Tôi
Ngày mai em sẽ
ghé,
Thăm dấu bước chân
đi.
"Thất thập cổ
lai hi"
Đoạn đường ai cũng
tới.
Một bà già tóc trắng,
Xe chậm, tay lái
rung.
Ngậm sâm cho ấm bụng,
Lăn trong cõi vô
cùng.
Bạn bè tiếp nối
nhau,
Yếu trước, phần khỏe
sau.
Điếu văn dài vô tận,
Mộ hoang xanh một
màu.
Thơ văn in để đó,
Quyển hay thư viện
to.
Sách tồi nằm một
xó,
Riêng thơ tôi mang
cho...
Lê Thị Ý
(Vùng trời dấu
yêu, Minh Văn 2000)
Cuối cùng: Tôi muốn
cảnh báo với các bạn và toàn thể bà con lời tiên đoán của riêng cá nhân tôi chỉ
là một văn sĩ quèn nhỏ nhoi vô danh tiểu tốt, nhưng tôi cứ nói: Có thể các bạn
và đồng bào ta 90 triệu người Việt Nam sẽ vĩnh viễn mất nước. Dân tộc này sẽ lụi tàn và diệt vong. Cái mầm
mống lụi tàn diệt vong không phải là do thẳng Tàu nó nham hiểm thủ đọan xảo trá
ghê gớm, hay cộng sản họ giữ dằn độc ác gì, mà nó nằm ngay chính trong lục phủ
ngũ tạng của các bạn. Nếu các bạn không
bỏ cái tính khôn vặt, tiền hậu bất nhất, gian manh hay hứa hẹn cuội, a dua cả nể
vì tình thân mà lu mờ lý trí, thích tôn thờ thần tượng rỏm, háo danh kèn cựa
thích hơn người dù là ăn cắp cuớp đoạt công lao kẻ khác như văn thơ, bằng sáng
tác, trí tuệ của người khác thì cái họa nô lệ là cái chắc. Điển hình là vụ Hồ
Chí Minh với cuốn ngục trung nhật ký, vụ Việt Dzũng suy tôn là thánh tử đạo anh
hùng chống cộng v. v…Lời hứa danh dự đáng gía ngàn vàng. Có người sẵn sàng chết
vì không thực hiện lời hứa đó. Ở đời đã hứa với ai cái gì dù nó là thằng ăn mày
cũng nên giữ chữ tín đừng để người ta mừng hụt.
Tôi nói cho mà biết:
Khi tôi còn sống mà ai đó là nhạc sĩ, ca sĩ, nghệ sĩ thoái thác chê bai thơ tôi
mà khi tôi chết rồi còn tranh nhau phổ nhạc hay ngâm thơ ca hát. Thì âm hồn tôi
hiện về bóp cổ chết tươi luôn. Ai đó ăn cắp thơ tôi sửa chữa linh tinh và nhận
mình là tác gỉa tôi chết đập chết tuôi kẻ đó. Tính tôi ngay thẳng chân thành thật
thà nhưng cũng cục cằn như vậy đó. Vì vậy thơ tôi tình rất tình và chua rất
chua và tôi không thể sống khác cho đẹp lòng tất cả mọi người.
Tôi cố gắng viết nhiều văn thơ làm cái vốn tinh thần nhỏ nhoi cả khi các bạn là nô lệ cả thì còn con cháu các bạn cũng là niềm hy vọng mong manh cho tôi. Tại sao Chúa bắt tôi phải sinh ra là người Việt Nam nhỉ? Tôi không thể học theo các bạn dối trá lươn lẹo để vinh quang. Xấu tốt thì tôi vẫn là tôi. Một con người cô độc, chả biết người ta thương hay ghét đây? Ghét nhiều hơn thương hay thuơng nhiều hơn ghét? Chắc chắn không thể nửa ghét nữa thương rồi và tôi không muốn như vậy.Tôi nghĩ: thà ghét tất cả nên ghét và thương tất cả nên thương.
Tôi cố gắng viết nhiều văn thơ làm cái vốn tinh thần nhỏ nhoi cả khi các bạn là nô lệ cả thì còn con cháu các bạn cũng là niềm hy vọng mong manh cho tôi. Tại sao Chúa bắt tôi phải sinh ra là người Việt Nam nhỉ? Tôi không thể học theo các bạn dối trá lươn lẹo để vinh quang. Xấu tốt thì tôi vẫn là tôi. Một con người cô độc, chả biết người ta thương hay ghét đây? Ghét nhiều hơn thương hay thuơng nhiều hơn ghét? Chắc chắn không thể nửa ghét nữa thương rồi và tôi không muốn như vậy.Tôi nghĩ: thà ghét tất cả nên ghét và thương tất cả nên thương.
Xin chào tất cả bà
con cô bác Việt Nam xa gần dải khắp hoàn cầu.
25.8.2014 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét