- Đặng Linh Chi: Thơ bác Kẻ Sỹ Lương Tâm dài và hay nhỉ! Cháu học cấp 2 nên
chưa hiểu hết.
- Lâm Thu Hiền: Thơ của các nhà thơ mậu dịch phải ngả mũ kính chào thơ bác Kẻ Sỹ Lương Tâm đấy!
- Lâm Thu Hiền: Thơ của các nhà thơ mậu dịch phải ngả mũ kính chào thơ bác Kẻ Sỹ Lương Tâm đấy!
-Lu Hà: Tuổi cũng cao rồi, nhờ trời mà còn tráng kiện
không bị hóa lão lú lẫn. Phải chạy đua với thời gian mà sáng tác và để lại cho
hậu thế những giá trị tinh thần tâm huyết cùa một trái tim đa sầu đa cảm với
tha nhân. Khen chê trân trọng hay khinh miệt coi rẻ thì tùy theo lòng người
nhân thế hậu sinh . Chỉ biết rằng mình sống hết lòng với mình và tha nhân. Người
cộng sản người ta làm ra một bài thơ thì kẻ tung người hứng, họ huy động cả một
hệ thống thông tin báo chí đài truyền hình quảng cáo họp báo hội luận liên miên
chén thù chén tạc. Rồi giải thưởng tiền bạc bổng lộc hoa rượu ngập ngập bàn.
Mình thì trả có cái cóc khô gì. Con cái mình nó cũng bảo ông ấy sống không thực
tế suốt ngày cặm cụi làm thơ chả tích sự gì.
Thơ ng ười ta làm ra nhà nước còn đứng ra in, còn mình làm
ra có ma nào nó thèm in cho. May mà mình sinh phải thời công nghệ thông tin thì
tung lên mạng Facebook, Blogs các trang Web của bạn bè văn nghệ sĩ.
Thế mà tụi Hacker dư luận viên nó cũng hằn học căm tức, nó
dày công mày mò truy tìm Password, mật khẩu nó phá cho bằng đuợc, nó c ướp trắng
tài khoản của mình, nó xóa bài của mình. Nó làm cái việc b ất nhân vô lương t
âm phá mình cũng là cái nghề nghiệp sống của nó. Nó có những ông chủ bà chù
công ty truyền thông tuyên giáo quốc doanh trả tiền cho . Nó cần luơng tháng để
nuôi vợ nuôi con trả tiền thuê nhà điện nước, đóng học phí cho con nó đi học,
nó cũng muốn lạy trời khấn Phật cho con nó học giỏi thành tài nở mặt nở mày mẹ
cha ông bà. Sau này đứa trẻ lớn lên nó cũng tự hào có người cha thương con nó cũng
chả cần biết cha nó làm cái nghề mạt hạng đốn mạt là luôn rình rập những giá trị
tinh thần của người khác. Ăn cắp phá quấy, tiêu hủy công sức của người ta chỉ
vì kèn cựa hẹp hòi, tiểu nhân theo lệnh thủ trưởng cấp trên ban lãnh đạo, tổ chức
đảng hội nhà văn nhà báo muốn mọi người dân ngu lâu thấp hơn trí đảng thấp hơn
ông quan chính quyền ủy ban để trị để có cơ hội làm giàu sống hơn người. Muốn
hơn người thì chỉ còn cách là làm sao cho hàng vạn
hàng nguời kém mình. Cứu cánh biện minh cho phương tiện. Muốn
đảng mạnh quyền lợi bền chặt thì dân phải c ực ngu . Cấm đoán Internet, cấm làm
thơ, cấm viết văn. Nếu cần cấm dạy luôn cả tín sử cho dân chúng nó mất mẹ nguồn
gốc đi mới dễ túm cổ sai bảo. Thơ văn là đặc quyền ưu tiên cho con ông cháu cha
và các đồng chí có nhiều cống hiến cho cách mạng.
Đảng muốn cai thầu tài nguyên lãnh thổ và suy tư văn hóa
tinh thần sáng tạo nghệ thuật cũng cai thầu luôn. Không được làm thơ chui viết
văn chui nếu không làm đơn xin phép chính quyền, không được tự do suy tư, nghĩ ngợi
mênh mộng. Cứ học thuộc lời ông Hồ dạy ông Mác bảo ông Mao khuyên là khôn rồi,
trí tuệ lắm rồi là kim chỉ nam là ngọn hải đăng chỉ đường soi lối.
Cái nghiệp thơ văn mà khi mình động não động tâm thì nó tiết
ra những hormone thú cảm và mình tự say tự nghiện như thuốc phiện vậy. Mình chẳng
cần cái danh cái tiếng làm quái gì. Mình không phải gi ống loại như nhiều người tâm hồn khô cằn, tri thức tủn
mủn mơ ước an ủi chỉ cần làm một bài thơ thôi để thiên thu bất hủ. Có dính vào
nghiệp thơ văn thì mới biết, bỏ không được. Mình trót sinh ra mang cái nòi thi
nhân nó ngấm vào máu thịt và mình cứ sống theo cái nòi cái giống cái chủng loại
của mình. Chết là xong. Hư danh hư vị cũng tan thành mây khói. Hữu danh hữu vị
thì coi là chút quà để tặng tha nhân.
Cái ăn cái mặc mình chỉ cần đủ, mình sẵn cái trí cái tâm
má cha mẹ ông bà để lại nên mình nhìn trời ngắm đất nhìn nhân tình thế thái mà
trầm ngâm suy tư, cái trầm ngâm suy tư là thú cảm của mình nên mình nâng niu
trau truốt đóng bộ đóng chùm thơ là tài sản máu thịt nuớc mắt yêu thuơng khổ
đau của mình. Mình thấy đó là ý nghĩa mục đich sống của mình. Chỉ có những kẻ
trí tuệ thấp lùn do cơ may nào đó mà nó được làm quan to, nó mới say mê vật chất,
cái ghế ngồi của nó phải chạm đầu rồng mỗi cen ti mét rát bạc và nó cảm thấy
vui hãnh diện hạnh phúc tự hào. Khi cả xã hội nghèo đói bỗng nhiên vợ con nó cổ
tay, đầu cổ đội vương miện hoa hậu minh tinh màn bạc, hàng cân vòng vàng ngọc
đá qúy nó cũng gồng lên đeo đuợc và hàng nghìn hàng vạn người trầm trồ mơ uớc
thì đó cũng là niềm vui hạnh phúc của nó. Với mình những thứ đó tầm thuờng thì
với nó thì văn thơ mình cũng tầm thuờng nên phá hủy tiêu diệt và không thèm đọc.Mình
cũng là con người sinh ra giống hệt nó cũng đi hai chân, cũng nói cười ăn ngủ
khụ khị nhưng tính nết khác nhau là do trời định vậy. Mỗi thằng sinh ra ở đời mỗi
thằng có thú vui niềm đam mê khác nhau, chả ai giống ai cả mới gọi là xã hội.
Chỉ thuơng hại cho những kẻ mình trần thân trụi tiền bạc không, tinh thần trí
tuê không, bảo đâu đánh đó, chỉ đâu giết đó, chửi bậy lăng loàn tranh nhau khúc
xương thừa mà làm hacker, tin tặc, dư luận viên, dân phòng cựu chiến binh bức
xúc theo đóm ăn tàn làm bậy mà thôi.
Bây giờ thằng Tàu nó bảo: Này cái đám dân Việt Nam ngu độn
kia lãnh tụ của chúng mày ký kết Hoàng Sa Trường Sa cho chúng tao. Chúng mày
tôn thờ bác Hồ của chúng mày nhưng bác Hồ của chúng mày do người Tàu chúng tao
nuôi dạy cho mới giỏi giang thánh thần như vậy. Không có nước Tàu nước Nga vĩ đại
không có ông Stalin chiếu cố không có bác Mao đùm bọc che chở thì bác Hồ của
chúng mày chỉ là con cóc ghẻ thôi. Công ai biến bác Hồ của chúng mày từ con cóc
ghẻ thành con công thành Phật sống để mà thờ? Cũng là lãnh tụ của chúng tao là
Mao Chủ Tịch Đặng Tiểu Bình chứ còn ai nữa. Vậy cái đám hải quân tép riu đừng
có chủi bậy, ăn nói cho đàng hoàng lịch sự với hải quân thiên triều. Chúng mày
là những đứa con hoang mất dạy vô giáo dục không biết ông bà cố nội chúng mày là
ai à? Cái vòng lẩn quẩn đó mà vẫn chưa tỉnh ra, dân oan khiếu kiện đòi đất đai
thì cứ khóc lóc bác Hồ ơi hãy cứu chúng con với.
Tụi Quang lùn Lệ hấp hùng hổ đứa nào đụng đến bác Hồ tao
xé xác mày ra. Không có bác Hồ thì làm sao có nước Việt Nam có ô tô xe máy có
quần áo đẹp cho chúng mày trưng diện?
Văn thơ chân chính thì chống phá, cứ phải ca ngợi Bác ca
ngợi đảng mới có giá trị. Bác Tố Hữu, bác Xuân Diệu, bác Chế Lan Viên ơi! Hãy sống
lại tái sinh làm thơ con cóc đi cho phù hợp với trình độ học sinh, sinh viên đại
học và đoàn viên, đảng viên, dư luận viên…Như nhà bình luận Nguyễn H ưng Quốc
khảng định như đinh đóng cột . Bài thơ con cóc là hay nhất trong lịch sử. Lý
do: Nhiều
người biết tới. Vậy hàng triệu thằng đần mất trí nó cũng học
thuộc. Cha chả lấy cái thằng thấp nhất làm thước đo thì xã hội nhanh trở về thời
đại đồ đá. Đúng là nghệ thuật vị nhân sinh.
“ Con cóc
trong hang
con cóc nhảy ra
Con cóc nhảy ra
con cóc ngồi đấy
Con cóc ngồi đấy
con cóc nhảy đi “
Vậy có hai bài thơ để Thu Hiền và Linh Chi đọc mà suy ngẫm
Vậy có hai bài thơ để Thu Hiền và Linh Chi đọc mà suy ngẫm
Hồn Thơ Cách Mạng
Thi sĩ là do bởi tự nhiên
Trăm nghìn cảnh ngộ mới nên duyên
Phải đâu hun đúc từ tư tưởng
Tâm hồn cách mạng chúng tuyên truyền
Chúng bảo nhau rằng ấy ước mơ
Tình yêu cách mạng mới nên thơ
Ăn gian nói dối trò thêu dệt
Tâm địa gian ngoan lũ ác tà
Có một giọng thơ chỉ ngợi ca
Suốt đời đánh trống mõ dô hò
Âm u lệnh đảng gieo vần chữ
Bán rẻ linh hồn lũ quỷ ma
Văn hào thi sĩ cơn mưa sa
Kẻ tát người ngăn ngập ứ trào
Bợ đỡ khom lưng trò sảo trá
Trăm hoa đua nở mẹo Hồ Mao
Chính sách ngu dân bốc nặng mùi
Chủ trương nghị quyết đấm vào tai
Hiểu lầm tăm tối là mưu kế
Lợi kẻ buôn dân hại chín mười...
Dốt nát độc tài xưa tới nay
Đỉnh cao trí tuệ bậc thiên tài
Ngu dân bần cố trò đảng trị
Sự nhiệp vun trồng mãi thế thôi...
Chúng cứ làm thơ để mị dân
Chiến tranh hủy diệt khắp hai miền
Nhẫn tâm lợi dụng lòng yêu nước
Xã hội bầy đàn ôi ! nước non ...
Tinh thần cách mạng chúng ngơị ca
Ngây ngất hương thơ chén rượu đào
Sống chết đuà chơi vì chủ nghiã
Vạn ngàn thân gái gió mưa sa...
Thơ phú văn chương theo luận cương
Sặc mùi đạo đức bại luân thường
Bẻ cong ngòi bút theo quan điểm
Đấu tố phê bình để lập công
Sáu mươi năm lẻ đầy tăm tối
Chẳng được một ngày vui thảnh thơi
Non sông đất nước chìm trong máu
Nuốt hận chôn sầu mưa lệ rơi !
Nhớ lại muà thu rụng lá vàng
Khi hàng phượng vĩ gió tan hương
Từ đâu kéo đến loài sâu đỏ
Sầu thảm miền Nam trụi lá rừng
Đạo tặc lưà nhau cùng đứng dậy
Vùng lên giáo mác gậy tầm vông
Chôn vùi dân tộc vòng nô lệ
Các Mác Lê Nin giấc đại đồng
Từ đó đến nay tuỉ hận sầu
Vành tang khăn trắng quấn trên đầu
Thơ văn ca ngợi niềm vui thú
Thác máu phun trào như ánh hoa...
Hàng triệu trái tim găm mũi dao
Chết trong tư tưởng chết trong mơ
Tâm hồn ma quỷ hoà trong máu
Cách mạng hồn thơ nhuộm máu đào...
2008 Lu Hà
Bàn Tay Sắt
Bàn tay sắt nhẫn tâm vào thế kỷ
Dựng thần quyền lũ ác quỷ sát nhân
Chúng dụ dỗ những tấm lòng trinh bạch
Đưa nhân loài vào mộng tưởng vô luân
Cơn gió chướng thổi từ Âu sang Á
Từ Nga xô qua Trung cộng Việt nam
Nó đảo lộn những kỷ cương giá trị
Quê hương tôi thành chiến điạ hoang tàn
Bao đói khổ bất công và nhục nhã
Vẫn đè lên dân tộc nước non này
Triệu nhân mạng bỗng hoá thành vô nghiã
Nấm mồ chôn cỏ dại dưới chân người….
Bàn tay sắt đã thọc vào tim đảng
Dựng xây nền đạo đức kẻ bất lương
Nuôi dạy trẻ những vần thơ sắt máu
Giết thật nhiều phơi tỏ tấm lòng trung
Bàn tay sắt biến người thành dã thú
Không quê hương không Tổ quốc giống nòi
Yêu Tổ quốc tức là yêu chủ nghiã
Trái tim thương gưỉ gắm chốn xa xôi…
Bàn tay sắt biến người thành vong bản
Khinh rẻ nhân dân ca tụng ngoại bang
Cúi thần phục sát nhân là lãnh tụ
Stalin sống mãi ở trong lòng….
Bàn tay sắt nhúng sâu vào tội ác
Kẻ ăn mày thành ông chủ giàu sang
Những nhân sỹ phút hoá thành phản động
Máu thành sông tưới tắm cánh đồng vàng
Bàn tay sắt cũng chẳng tha Tôn giáo
Phá hủy chuà chiền đập phá kinh luân
Bắt Cha Sứ Thiền Sư giam ngục tối
Khánh kiệt nhân tài triệt hạ văn nhân
Bàn tay sắt chính nó là chuyên chính
Một thằng điên ở sứ sở Nga xô
Thói khốn nạn nên đời y ngắn ngủi
Cộng sản xưa kia u muội tôn thờ
Bàn tay sắt châu Âu đòi chặt bỏ
Đưa nhân loài vào thế kỷ văn minh
Bàn tay sắt Việt nam còn lông lá
Như khỉ vô loài sót lại hành tinh…
2008 Lu Hà
Kẻ S ĩ Lương Tâm là Nickname của Lu Hà trên Facebook
22.12.2015 Lu Hà
22.12.2015 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét