Thứ Ba, 1 tháng 9, 2020

Lu Hà Và Nguyễn Huy Tự Chùm Thơ 4


Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 31

Lưỡi con oanh trên cành uốn éo
Ghê gớm thay lắt léo miệng người
Vô lương bao kẻ xăm soi
Lăng xăng dụ dỗ đủ lời mỉa mai


Phu nhân mới tính bài duyên tiếp
Lễ đưa truyền danh thiếp trước tiên
Tước bình mở thử xem tên
Họ Lam một kẻ lắm tiền giàu sang

Vội bắn tin nhà băng rước mối
Ngoại ngũ tuần gà trọi trụi lông
Mày râu nhẵn nhụi thoắt trông
Mào gà vỏ lựu nhợt hồng làn da

Con gái ta ngọc ngà cao giá
Mười bảy xuân ẻo lả thướt tha
Nhà vàng mới xứng Hằng Nga
Giục ra xem mặt lệ sa đôi hàng

Lam thương gia sỗ sàng ngồi tót
Liền cạnh bên ton hót mối già
Vuốt ve đàn hạc trau tria
Ép bài thơ quạt mắt lia liếc nhìn

Nàng ngập ngừng giờ thìn le lói
Ánh ban mai tươi rói bờ môi
Tim đen ửng máu bồi hồi
Trâu già háo hức ghế ngồi chẳng yên

Phận liễu bồ phẩm tiên ngơ ngác
Chốn trần gian phận bạc như vôi
Tóc tơ bèo bọt nổi trôi
Sinh thành duyên nợ xa xôi bến nào

Trót long đong nghẹn ngào khăn túi
Phấn hương thừa buồn tủi má đào
Bên đường nấm cỏ hư hao
Đóa hoa tàn lụi đi vào cửa ai

Mối dập dìu chương đài gấm lụa
Ngọc lam kiều gúa bụa mừng thay
Cựa gà muối mặn gừng cay
Mặn nồng một vẻ càng say lão già

Lời nửa mặt từng tia dần thấm
Trước lạ rồi khăn gấm quạt quỳ
Đong đưa xế bóng tà huy
Mụ già dẻo quẹo lâm ly dỗ dành

Chước trăm năm ruồi xanh mật mỡ
Thớt tanh tao tưởng bở lao vào
Phu nhân mụ mối ngọt ngào
Khoe khoang miệng lưỡi ứa trào bọt ra

Nghe trái tai gần xa nàng mới
Thật vô duyên rỉa rói người ta
Dâu con tể tướng nếp nhà
Lương tâm nên chửa hay là chưa nên?

Chữ trinh bạch thuyền quyên thục nữ
Đạo thờ chồng gìn giữ chưa lâu
Ba năm nấm mộ dãi dầu
Khói nhang mấy tháng biết đâu mà tường.

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
16.8.2020 Lu Hà



Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 32

Thật trái với cương thường đạo lý
Ép mỡ dầu chẳng kỵ ép duyên
Thiếp canh hứa gả gửi liền
Nhà Lam hối hả bạc tiền đưa sang

Dán keo loan phũ phàng độc địa
Vầng trăng kia tròn trịa được sao?
Nghênh ngang áo gấm bước vào
Mặt dày nhầy mỡ xôn xao rể già

Mẫu thân nỡ khắc bia tạc đá
Miệng người đời lèo lá tham lam
Cưả hàng buôn bán mà ham
Hiếu trinh đôi ngả quít cam mặc lòng

Thôi kiếp này giải đồng đã lỏng
Giếng thang lầu lao xuống là xong
Nỗi niềm sắt đá thấu không
Tơ duyên giữ chặt còn hòng kiếp sau

Càng rối bời lòng đau dạ xót
Vén bức mành gió lọt thấu xương
Căm căm giá lạnh môi hường
Ngập ngừng đồ sắm đốt hương lạy quỳ

Hờn non nước lâm ly giọt lệ
Chầy điểm ba khe khẽ bước ra
Vườn sau rón rén trăng tà
Nhẹ nhàng kép cửa xông pha một mình

Hướng sông cái rung rinh hàng liễu
Giun dế đàn ai điếu tiễn đưa
Ăn sương tiếng quạ lưa thưa
Tiếc đời chi nữa xong chưa bến chờ

Ngàn tinh tú hững hờ ghẻ lạnh
Giọt sương trời oán trách chi đời
Mênh mang sóng vỗ xa vời
Vì ai trẫm gãy tơi bời mảnh gương

Cõi người ta long đong duyên phận
Chuyện trăm năm tủi hận xiết bao
Trông trời cá nước lao xao
Đem thân băng tuyết gửi vào biển sâu

Hàm long giao trân châu nuốt chửng
Khách gian tình tưng hửng bạc đầu
Chum tương hũ mắm mưa ngầu
Vọc hồng sính lễ mồi câu mạng người

Tham sân si cảnh đời oan trái
Tấm chung tình giữ mãi sắt son
Đắng cay ngậm quả bồ hòn
Làm thân con gái héo hon cõi lòng

Quan Đề học họ Long vừa tới
Trên mạn thuyền xuôi lối hồi kinh
Bỗng nhiên hoảng hốt giật mình
Có người tự vẫn bóng hình chẳng xa

Truyền thủy thủ bỏ chà kịp vớt
Thấy ngọc ngà lướt mướt làn xiêm
Nông sâu gạn hỏi mọi niềm
Đưa về lầu phủ hoa thêm vườn nhà

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
17.8.2020 Lu Hà


Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 33

Phu nhân khen ngọc ngà băng tuyết
Lỡ lầm chi để thiệt đời hoa
Tướng công khóe mắt nhạt nhòa
Khuyên rằng hợp phố châu hòa mai sau

Nàng lắng nghe mày chau liễu hạnh
Ngẫm nghĩ lời tách bạch núi sông
Tình thù tứ đại giai không
Ngậm ngùi giọt lệ tiếng chuông luân hồi

Quyến luyến chi hoa trôi bèo giạt
Suối cam lồ ngào ngạt trúc lâm
Mưa nhuần rửa sạch lỗi lầm
Cửa thiền thanh tịnh kính tâm Phật đà

Đem mình trả tinh cha huyết mẹ
Lấy từ bi san sẻ tình người
Cù lao chín chữ nghĩa đời
Tỉ tê bày tỏ lệ rơi đôi hàng

Bởi ông tơ phũ phàng lừa lọc
Kiếp sống thừa lăn lóc canh thâu
Phấn son hao cạn đĩa dầu
Hồng nhan bạc mệnh bể dâu đoạn trường

Nơi rừng sâu thê lương nấm cỏ
Không khói nhang cổ độ trăng soi
Biên thùy giun dế bọ giòi
Thương hồn tử sĩ lẻ loi một mình

Cực chẳng đã quyên sinh liều mạng
Rồi ngày xanh cũng đáng thân tàn
Thờ chồng trung liệt muôn vàn
Ngàn thu để tiếng thế gian trọn lòng

Quan Đốc học xuôi giòng sông lớn
Đáy vực sâu rùng rợn bóng ma
Kip truyền quân sĩ quăng chà
Lai sinh tái tạo sát na hoàn hồn

Mạng sống này ngọn nguồn sâu thẳm
Trọn suốt đời chẳng dám quên ơn
Phu nhân nhỏ nhẹ ôn tồn
Nhận làm nghĩa nữ tổ tôn cậy nhờ

Hai thân già bơ vơ hiu quạnh
Không cái con giá lạnh lầu hoa
Muộn màng sớm tối nhạt nhòa
Vào ra lá kệ mõ hòa câu kinh

Lại kể đến toàn dinh kinh hãi
Nhà họ Lưu tê tái xót xa
Ngược xuôi cho tới xế tà
Tiểu thư mất tích kêu la gọi hồn

Từ đầu nguồn chập chờn sóng dậy
Cuối bãi tìm chẳng thấy tăm hơi
Phu nhân vật vã Khanh ơi!
Mò kim đáy bể rối bời như tơ

Dòng nước chảy hững hờ cá lội
Mối sầu dâng tội lỗi tại mình
Nén hương cầu nguyện giác linh
Nghìn thu chịu tiếng bạc tình với con.

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
17.8.2020 Lu Hà


Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 34

Cũng tới lúc héo hon lòng mẹ
Chốn cửu tuyền giằng xé lương tâm
Còn đâu cốt nhục tình thâm
Lưới trời lồng lộng âm thầm chạy đâu

Phận nổi nênh bèo dâu bọt nước
Bầy gian thương ô trược buôn người
Đưa về vui khách làng chơi
Tan tành kim cải thói đời hoang dâm

Kẻ mất người miệng câm như hến
Người đòi tiền khiếu kiện quan trên
Nực cười một lũ đảo điên
Nào ngờ con tạo khéo nghiền ra tương

Miền Thủy quốc Vân hương ngờ vực
Cá sủi tăm thao thức cánh chim
Đã đành mặt nước nổi chìm
Tuyết sương mù mịt im lìm bóng nga

Thế giằng co địch ta cầm cự
Lương Phương Châu trấn giữ một thành
Rợ Hồ vây bọc xung quanh
Chim lồng cá chậu tranh gjành tấc gang

Hào lũy sâu hiên ngang bền vững
Biết đại huynh xây dựng đã lâu
Có quân do thám vào hầu
Trong ngoài mật ước dùng trâu phá vòng

Diêu dùng kế hỏa công đuôi đốt
Ngàn con trâu sĩ tốt xung phong
Rợ Hồ trễ nải canh phòng
Giấu cờ hiệu súng chiêng cồng pháo ran

Dương tướng quân kiên gan chờ đợi
Mở cửa thành quăng lưới câu thương
Hội binh ba đạo chiến trường
Khuyển nhung khốn đốn hết đường tháo lui

Xác quân Nguyên chôn vùi lớp lớp
Máu thành sông lóp ngóp Thuyền vu
Mồ xanh cỏ dại thiên thu
Một vùng ảm đạm âm u hãi hùng

Khải hoàn ca trập trùng biên ải
Cảnh thái bình trở lại kinh đồ
Thảnh thơi non nước cơ đồ
Biểu dâng Hoàng thượng tung hô triều thần

Gia thư viết ruổi chân kíp tới
Cửa Tiền nha hồ hởi Vân Hương
Tiểu thư nhoẻn nụ xuân hường
Phu nhân mừng rỡ dặm trường chờ mong

Hội rồng mây thong dong yên ngựa
Áo chiến bào chỗ dựa giang san
Dập dìu hoa bướm nồng nàn
Giai nhân tài tử chứa chan ái tình

Lập công trạng triều đình phong tước
Bậc công hầu thao lược tôi trung
Tam quân rõ mặt anh hùng
Gác Đường vẽ mặt tột cùng yến Chu.

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
18.8.2020 Lu Hà


Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 35

Bến Hàm dương ngàn thu một thuở
Cả kinh thành đây đó hân hoan
Ngựa xe kèn trống khải hoàn
Trao vòng nguyệt quế đoàn quân thiên triều

Cờ tuấn kiệt Lương, Diêu phấp phới
Kẻ tôi trung, người giỏi dụng binh
Khao quân mở tiệc linh đình
Có Lưu công tử cung nghinh chúc mừng

Lệnh phó kinh tưng bừng ấm bổ
Kể ngọn ngành sự cố nàng Khanh
Ba sinh em gái lưu danh
Liều mình tuẫn tiết trời xanh thảm sầu

Khi Dương tướng tan chầu thăm hỏi
Thấy Lương sinh rười rượi buồn thiu
Bỗng nhiên dáng vẻ ỉu xìu
Vì sao sắc mặt kém vui võ vàng

Sinh mới kể mọi đàng thảm thiết
Nghe ngậm ngùi danh tiết ai bì
Khuyên ngay tâu đến đan trì
Oan tình gia sự chút gì trả nhau

Dưới đèn trời xưa sau soi sáng
Đạo cương thường xứng đáng bảng vàng
Tấm gương liệt nữ rền vang
Phu nhân nhất phẩm đại tang thủy hà

Vua lại hỏi việc nhà Dương tướng
Trước mặt rồng quỳ xuống tâu bày
Hiếm hoi một gái tới nay
Cửa cài then đóng đợi ngày thành thân

Thánh thượng khuyên lão thần nên gả
Quan thám hoa ân trả nghĩa đền
Công lao hạng mã trận tiền
Chiếu sai thái giám viết liền trao tay

Ấn triện đóng cấp ngay xe ngựa
Kiệu hoa ban vàng chứa đầy rương
Lụa là nghìn tấm khẩn trương
Vu quy bái tổ tông đường tiểu khoa

Dương tướng công thềm hoa lạy tạ
Còn Lương sinh lã chã lệ rơi
Bến tương vẫn chửa tới nơi
Ngậm vành kết cỏ trọn đời chi đâu?

Bởi cha mẹ chọn dâu kén rể
Đất Tô Châu sự thể ép duyên
Nhưng nàng đức hạnh thuyền quyên
Hồn trinh oan trái cửu tuyền lang thang

Chưa cầm sắt tao khang gắn bó
Nỗi niềm này biết tỏ chăng ai
Sau này gặp dưới tuyền đài
Vào ra thơ thẩn u hoài thở than

Diêu sang chơi chứa chan giọt lệ
Lương sinh bèn kể lể khúc nhôi
Khuyên can huynh đã lầm rồi
Long đong duyên phận nổi trôi thế trần.

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
18.8.2020 Lu Hà


Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 36

Tình phu phụ quân thần đạo nghĩa
Trong tam cương tròn trịa dễ sao?
Xông pha biển động sóng gào
Hồng nhan chút phận liễu đào xe duyên

Ơn cao dày nhà huyên xuân cội
Hữu thất nguyền lạc lối trần ai
Mặc người tựa cửa hôm mai
Nỡ nào xa lánh nguyệt đài canh thâu

Đời cam chịu nương dâu bãi bể
Nợ tang điền suối lệ tuôn trào
Hiếu tình dang dở ly tao
Nghĩa kia đành tạc non đào đá sông

Biển vàng ban chữ đồng cân nặng
Nợ trần duyên cay đắng xót xa
Chay đàn an ủi hồn ma
Miếu thần cho lập gọi là về sau

Lời tâm phúc cùng nhau huynh đệ
Tạm yên lòng nghi lễ sắm sanh
Cốt sao mọi sự an lành
Hai đằng cắt cử đào xanh hoa kỳ

Ngày nạp thái vu quy ấn định
Đuốc hoa truyền danh chính đính hôn
Trái tim nóng hổi bồn chồn
Lửa lòng sôi sục biển cồn sóng dâng

Vầng trăng tròn bâng khuâng áng nguyệt
Gái trai tài tha thiết bấy lâu
Dao trì đàn hạc Doanh châu
Bồng lai tiên cảnh canh thâu xập xình

Thuyền Đốc học lai kinh cập bến
Rõ sự tình gọi đến trước đài
Phất phơ cờ biển chữ bài
Khuyên nàng tấu sớ ngày mai lên chầu

Lưu Ngọc Khanh cúi đầu bẽn lẽn
Dấu bọt bèo lại thẹn cao xanh
Rủi may cam chịu đã đành
Vả trên chín bệ mong manh vô cùng

Sao thấu hết thủy chung phận liễu
Ông gạt đi ai điếu xót thương
Phu nhân liệt nữ cương thường
Đàn tràng cờ tiết bốn phương rạng ngời

Vâng thánh chỉ khắp nơi cúng bái
Lập miếu thờ tê tái lòng người
Khói nhang giọt lệ tuôn rơi
Tế người còn sống nực cười lắm sao?

Nàng nghe lời nghẹn ngào bần bật
Lui gót sen lật đật phòng khuê
Tan canh mọi sự dãi dề
Sớ Văn Long, đã đề huề tấu lên

Trước sân chầu hoàng thiên sáng tỏ
Hoàng thượng xem thấy rõ tơ duyên
Ngợi khen tiết hạnh thuyền quyên
Ngọc Khanh so với Ngọc Liên kém gì?

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
19.8.2020 Lu Hà



Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 37

Lưu công tử tức thì triệu đến
Trước bá quan nhận diện Ngọc Khanh
Muội huynh rõ mặt rành rành
Trước sau rơi lệ ngọn ngành tóc tơ

Lệnh thái giám đọc tờ chiếu chỉ
Quan thám hoa hoan hỉ đón về
Lương gia phúc lộc tràn trề
Hai nàng vui vẻ dãi dề hàn huyên

Đều nhất phẩm thuyền quyên thục nữ
Ngọc Khanh cùng nương tử Dao Tiên
Khuê môn nhờ cậy ơn trên
Đèn trời soi sáng mọi miền móc mưa

Trở về nhà say xưa nét phấn
Biển ái tình lận đận long đong
Chấp kinh tiết hạnh cầu mong
Hoàng thiên chẳng phụ tấm lòng trung trinh

Cõi người ta tử sinh sống thác
Nấm mồ xanh cò vạc giữa đồng
Vượt qua trăm núi ngàn sông
Cổ kim trong chốn quần hồng mấy ai

Ngồi nghĩ lại khứ lai chăng chớ
Ghê gớm thay duyên nợ vợ chồng
Quên sao chút nghĩa đèo bồng
Trăm năm đè nặng gánh gồng ngược xuôi

Dù xa cách xa xôi ngàn dặm
 Trăng sao còn lá thắm bể sâu
Quản chi mưa nắng phai mầu
Cớ sao lại để mày chau liễu hờn

Đêm thanh vắng tiếng đờn non nỉ
Bể oan dày rên rỉ cung sầu
Tỳ bà khóc nấm cỏ khâu
Tiền đường cánh bướm dãi dầu nắng mưa

Giờ nối lại tình xưa nghĩa cũ
Lời sắt đanh phu phụ cùng nhau
Trọn lòng chung thủy trước sau
Một nền Đồng tước bạc màu phấn son

Vườn Lương gia đào non đôi trái
Trước Ngọc Khanh rồi lại Dao Tiên
Sắm sanh mở tiệc quản huyền
Dập dìu oanh yến đoàn viên hội thề

Xét công lao gieo lê trồng liễu
Bề tiểu tinh yểu điệu thiết tha
Vân Hương, Bich Nguyệt một nhà
Phẩm tiên đầy đặn mặn mà ái ân

Thạch đầu ký thiên thần thuở đó
Trả nợ đời kim cổ đa tình
Giang san thiên hạ thái bình
Hai chàng biểu tấu đan đình vinh qui

Lầu xuân hoa quạt quì bả lả
Cẩm hoàn ban hai lá hồng kỳ
Ngựa xe rầm rộ nhung y
Lương, Diêu quý tỉnh phân ly đôi đàng

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
19.8.2020 Lu Hà



Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 38

Diêu hoàn hôn thênh thang buồm mở
Lương giong thuyền hớn hở trăng soi
Tràng Châu cá nước mặn mòi
Viện già Dương tướng sớ đòi minh nông

Quan coi việc cấy trồng canh tác
Dặm tía hồng xào xạc vó câu
Chăm lo thủy lợi bắc cầu
Vẻ nhuần mã gấm rượu bầu nhạc thơ

Cầm bóng nguyệt ngẩn ngơ ngàn hống
Cánh cò bay tiếng trống thu ba
Đoàn thuyền thuận gió quê nhà
Tiếng chim đâu đã sai nha đệ về

Buổi hoàng hôn tràn trề cây cỏ
Dặm tử phần ngọc thỏ cung nga
Tràng Châu rạng liễu trúc ngà
Hàng tre xõa tóc mượt mà thiết tha

Thuyền Lương sinh nhẩn nha cập bến
Bước lên bờ nhân tiện ghé thăm
Phủ Diêu dưới ánh trăng rằm
Hân hoan cậu mợ con tằm nhả tơ

Phòng hoa trúc thẫn thờ kim bảng
Vọng Ba đình thắp sáng Đài Dương
Gương trong tráng muốt nõn nường
Ngó sen giăng sợi mùi hương chén kèo

Mở tiệc vui vàng gieo ngấn nước
Rước hai chàng sau trước ngựa hoa
Tỳ bà gảy khúc thái hòa
Rượu nồng thuê thỏa nhạt nhòa ánh trăng

Kiệu khảm ngọc hoa đăng lớp lớp
Mành ken châu cờ rợp thôn dâu
Bồng lai hạc lỷ Dương châu
Tiếng thơm dậy đất mưa ngâu sấm rền

Cửa Lưu xa nhạn truyền tin gấp
Đoàn ngựa xe tấp nập lên đường
Nhạt tanh chuyện cũ dặm trường
Vùi chôn tất cả quê hương dạt dào

Kiệu hoa giục bước vào vội vã
Nỗi niềm riêng vàng đá tóc tơ
Huyên già xuân cội bơ vơ
Đoàn viên thêu gấm ngẩn ngơ bao điều

Cầm dìu dặt liêu xiêu đầy chén
Vị cúc thơm trọn vẹn tân bằng
Lưu công tử mới thung thăng
Trước sau kể lại mọi đằng mới hay

Cậu mợ cũng bấy nay sầu muộn
Từ vị dương gió cuốn mây bay
Hạt châu trót đã sẩy tay
Tự mình dằn vặt lỗi này mà ra

Nàng cúi đầu thiết tha bày tỏ
Chuyện đã qua đen đỏ phận mình
Móc mưa sấm sét thiên đình
Oan khiên túc trái thần linh cảm sầu.

*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
19.8.2020 Lu Hà



Duyên Phận Long Đong
Cảm xúc thơ Nguyễn Huy Tự bài 39

Còn đâu nữa thâm sâu hành hạ
Dưới vòm trời lòng dạ con người
Lạnh lùng đày đọa tả tơi
Đẩy đưa chìm nổi cảnh đời biệt ly

Ngày thái lai xuất kỳ rồng trúc
Sóng ba đào cội phúc nhân tâm
Vẹn tròn ân nghĩa tình thâm
Tam công chẳng đổi âm thầm cưu mang

Chuyện xa xưa bẽ bàng năm tháng
Vị ngọt bùi cay đắng nếm qua
Một lòng hoa tím sim mua
Đòi phen cợt phấn bốn mùa lại tươi

Sinh ngồi bên lựa lời chú giải
Tự vắng nhà quan ải mù sương
Xông pha tên đạn chiến trường
Để ai vò võ thảm thương dãi dầu

Người tiết hạnh phải đâu dâu bộc
Phận nữ nhi thảm khốc hồng trần
Trải qua hoạn nạn phúc phần
Thuận hòa phu phụ song thân cậy nhờ

ĐấtTô Châu đợi chờ mong nhớ
Nỗi khát khao gió Sở mây Tần
Chôn nhau cắt rốn tần ngần
Khang trang bề thế hương lân xa gần

Theo lệnh vua giang san trọng trách
Đầu nam nha nặng gánh quân dân
Gió thu gợi dạ tử phần
Sân lai nguồn cội tần ngần sắt son

Lòng hiếu tử tôi con bổn phận
Vẹn đôi đường cần mẫn công tư
Trước sau ưu ái khoan từ
Phu nhân bốn vị đẹp như tiên trời

Lương Phương Châu thảnh thơi trở lại
Tới kinh đô buồm lái theo giòng
Mạch văn nối giõi tông đường
Khai hoa mãn nguyệt dễ thường nhi tôn

Long đốc học Diêu môn cửa Khổng
Cửa Tiền nha gióng trống sân Trình
Kể chi chính thất tiểu tinh
Gái trai đủ cả giống sinh vô cùng

Giòng thiên tư anh hùng cái thế
Nhà Lương gia huynh đệ tình thâm
Có câu nhất phiến đan tâm
Xôn xao tỷ muội ươm tằm nhả tơ

Nhâm nhi chén vần thơ bi lụy
Truyện phong tình túy lúy cuồng ca
Đêm nay có ngã Lu Hà
Hồn mây mơ tưởng gác ngà động tiên.

Xin hết truyện
*Nguyên tác thơ lục bát: “Hoa Tiên Truyện“
20.8.2020 Lu Hà











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét