Hãy
Vững Gót Từ Đống Tro Tàn
viết
tặng nữ thi sĩ Thi Nguyên
Hãy
vững gót giữa tro tàn đổ nát
Giữ
niềm tin để được sống làm người
Bao
xót xa xin đừng rơi nước mắt
Trong
đắng cay hãy giữ trọn nụ cười
Cuộc
thế tục có gì đâu mà mất
Bàn
cờ đen khuất phục được sao đây
Trận
hỏa hoạn không thể nào thiêu nổi
Trái
tim hồng sức lực vẫn tràn đầy
Rừng
xanh lá lo gì không củi đốt
Mùa
xuân về cây nẩy lộc đâm chồi
Con
tuấn mã dẻo dai phi nước kiệu
Cỏ
xanh rờn bát ngát đóa xinh tươi
Anh
đâu biết nông nỗi nào như vậy
Để
kịp thời an ủi động viên em
Người
vẫn còn vườn nhà đơm hoa trái
Hồn
thơ say chan chứa rụng vương thềm
Anh
vẫn thế chai lỳ cùng năm tháng
Vượt
trùng dương biển thảm cõi nhân gian
Nhưng
vẫn sống qua phong ba bão tố
Trái
tinh cầu tìm lại áng thơ văn
Sáng
làm thơ tình đời bao xao xuyến
Mà
chiều nao cảnh ngộ thật thê lương
Mùa
đông về trái tim thành tê tái
Biết
cùng ai chia sẻ nỗi đau thương
2.12.2013
Lu Hà
Màu
Hoa Trắng
Em
xinh như màu hoa trắng
Bần
thần vị đắng bồ quân
Váy
em thơm nồng lai láng
Dạt
dào hoa tím giai nhân
Vịn
tay gốc mận cành đào
Bướm
ong dìu dặt thơ trào
Bâng
khuâng hỡi người lữ khách
Nôn
nao ngượng ngập hỏi chào
Em
là tiên nữ hay sao?
Để
hồn thi sĩ lao đao
Yến
oanh trêu đùa khúc khích
Mắt
huyền diệu vợi thanh tao
Ô
kìa ngây ngất ngọc lan
Mùi
hương thoang thoảng trần gian
Lam
Kiều huyền sương chày ngọc
Vân
Anh bến đợi chứa chan
Lần
theo tiếng gió vân du
Thả
hồn mơ mộng như ru
Giữa
trưa tiếng gà xao động
Giật
mình tỉnh giấc thiên thu
Nghìn
năm xưa đã lạc nhau
Nỉ
non ngồi đợi giang đầu
Nghẹn
ngào đôi dòng lệ hải
Trăm
năm lỡ hẹn mưa sầu
cảm
tác từ tấm ảnh của Hương Ngọc Lan
24.1.2014
Lu Hà
Quảng Trị Quê Hương Thu
Quảng Trị Quê Hương Thu
Mai Hoài Thu viết bài thơ tám chữ
Lệ lưng tròng lã chã
mãi không thôi
Thương mẹ cha ở tận cuối chân trời
Bao kỷ niệm xót xa niềm mong nhớ
Ôi, Quảng Trị - Đông Hà từ thuở nhỏ
Quên làm sao gắn bó với cuộc đời
Học chữ nghĩa để được sống làm người
Lên tám tuổi biết mò cua bắt ốc
Cơn giông tố đọa đầy bao thảm khốc
Cầu Hiền Lương nghiêng ngả sóng xô bờ
Biển mênh mông băng giá lạnh như tờ
Cảnh chiếu đất màn trời đau thê thảm
Bắp chuối ủng rau tàu bay ăn tạm
Gói mì tôm cũng chẳng đủ no lòng
Trên đỉnh đồi dân chen chúc thê lương
Lều dựng tạm đêm nằm không chăn đắp
Vách đá dựng dãy Trường Sơn xa tắp
Cơn gió Lào hun hút tới biển Đông
Nắng cháy da cát bụi rám má hồng
Em khôn lớn nơi miền quê sỏi đá
Thương! Thương quá hỡi cô em gái nhỏ
Thơ em làm nức nở não lòng anh
Mười bốn tuổi hoa chớm nở trên cành
Rời quê mẹ xa xôi miền viễn xứ
Quê anh ở miền Trung Du Bắc Bộ
Dòng sông Thao mưa lũ lụt kém chi
Cũng sắn khoai cơm tấm độn kê mì
Năm sáu tám vỡ đê mà buồn tủi
Mười lăm tuổi chèo thuyền đi vớt củi
Chất đầy sân để sưởi ấm lòng Bà
Sóng xé tan thành công cốc hải hà
Dòng nước xoáy cuốn phăng nhà nửa mái…
Quê của Thu mà lòng anh tê tái
Khúc ruột miền Trung nòi giống Lạc Hồng
Huyền Trân ơi! Nước mắt chảy đôi dòng
Kinh thành Huế vấn vương hồn trinh nữ
Đất vạn tượng có còn voi không nhỉ
Khúc Nam Giao thổn thức mãi u hoài
Tiếng quân reo tức tưởi cõi trần ai
Vạn xương cốt đã xây thành chiến lũy…
cảm tác khi đọc thơ Mai Hoài Thu: “ Quảng Trị Ơi! Miền Trung
Nhớ Mãi “
27.10.2013 Lu Hà
Tảo Hôn Ép Duyên
Trứng rụng mà sao chẳng thụ thai
Sầu vương trằn trọc suốt canh dài
Trách người chồng nhỏ không thương tiếc
Căm giận em mang xuống cửu đài
Trời ơi nỡ ép thành đôi lứa
Nên để đời hoa chịu thiệt thòi
Phòng không lạnh lẽo theo năm tháng
Nức nở triền miên hận lẻ loi
Em chỉ ước mong một đứa con
Sầu đông đoạn tuyệt lệ trào tuôn
Dửng dưng kẻ ấy không màng đến
Mướp ngọt thành xơ bã chẳng còn
Chồng em bị bệnh không sinh sản
Mã thượng phong thân bé tẻo teo
Hương lửa lò hồng kêu thống thiết
Từng thu héo úa gió bay vèo
Tiếng trống đưa ma hồn ảo não
Tử thi ra thế vẫn trinh nguyên
Ngàn năm lễ giáo kìa phu tử
Ván đóng thuyền trôi kiếp phận hèn
Cái nạn tảo hôn con gả bán
Như đôi đũa lệch chỉ vì tiền
Em sinh trong cõi đời đen bạc
Trái lý con người phản tự nhiên
Phụ mẫu than ôi thành qủa nghiệp
Đồng hoang cỏ dại mộ trần gian
Cô hồn rên rỉ bên bờ suối
Cổ hận thiên thu núi ngút ngàn
Cảm tác từ tấm ảnh của Vanessa Le một cô gái dồn nén dưới cái
bình trên là hai quả trứng gà
19.3.2014 Lu Hà
Tiếng Chổi Gọi Thu
cảm tác theo tâm bút của Trần Trung Đạo
Xào xạc trong lòng hương gió thu
Tấm lòng cố quốc nghĩ mà đau
Boston vắng vẻ đường hưu quạnh
Lữ khách bâng khuâng nỗi nhớ nhà .
Thu vắng thu qua thu gợi tàn
Quê nhà đông lại khói sương tan
Trái muà đâu phải vì xa cách
Khoảng cách thời gian gọi nỗi buồn .
Bốn chục năm rồi nhanh thế sao?
Hoà Cầm bãi rác thuở xa xưa
Lá thu xao xác tìm nơi chốn
Nam Lộc xe đò lỡ chuyến thơ…
Trước cưả Bồ Đề thu vẫn rơi
Thương ngôi Thiền Viện lá vàng bay
Bóng Thày quét lá lay hồn khách
Bên tách cà phê luống ngậm ngùi .
Tiếng chổi bên đường ôi xót xa
Gợi vào dĩ vãng nỗi thương đau
Cuả thời niên thiếu tôi mười tuổi
Quét lá cô đơn rụng lá sầu ...
Đà Nẵng vàng rơi khu phố xưa
Thương bao thân trẻ phận không nhà
Ngây thơ nấp bóng chuà Viên Giác
Giường gỗ màn thưa khóc lá đa !
Tìếng chổi bên đường vẫn xót xa
Quét vào thơ ấu thuở xa xưa
Bâng khuâng tư lự tôi thầm nhủ
Bốn chục năm rồi như giấc mơ .
12.4. 2009 Lu Hà
Xa Hương Nhớ Nhà
viết tặng Vanessa Le
Trời Nam sùi sụt vầng mây bạc *
Tần Lĩnh khói bay lệ mấy hàng
Một dải sông Tương sầu tưởng nhớ
Lam Quan dấu ngựa khóc thương chàng
Mưa tuyết não nùng buồn xứ xở
Dòng người xuôi ngược cảnh thê lương
Thuyền ai chấp chới hờn giông bão
Biết đến bao giờ tạnh gió đông
Trau tria sửa tóc làn môi thắm
Kẻ mắt tô son nợ chữ tòng
Gái đã theo chồng thuyền đóng ván
Chôn nhau cắt rốn vấn vương lòng
Mây ngang đỉnh núi nhà đâu tá
Cánh nhạn kia ơi lạc lối nào
Vẳng nghe khúc nhạc hoài lang dạ
Ai biết tình ai phận má đào
Mấy chục năm rồi biệt cố hương
Chân trời góc bể vượt trùng dương
Bạn bè thuở trước ai còn mất
Lá rụng chiều thu luống đoạn trường
* Theo điển tích Tôn Phu Nhân quy Thục và Hàn Dũ bị đày ở ải
Lam Quan.
" Lìa Ngô bịn-rịn chòm râu bạc
Về Hán trau-tria mảnh má hồng."
“Vân hoành Tần Lĩnh gia hà tại
Tuyết ủng Lam Quan mã bất tiền “
13.4.2014 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét