Thứ Hai, 19 tháng 1, 2015

Lu Hà Tặng Ái Vân Chùm 2



 



Giọt Thương Lệ Cuối Cùng
 tặng Ái Vân

Gần ba thập kỷ mất tăm hơi
Bỗng nổi sung lên giận dữ đời
Thương tiếc làm chi đừng nói nữa
Ngậm mồm ai phải chiụ cho ai?


Có phải xa nhau là đã hết
Nỗi sầu lưu đọng buốt trong tim
Chuyện xưa nhắc laị càng thêm rối
Hãy để người yên nhẹ nhõm dần

Chẳng phải taị anh chẳng tại em
Trời già cay nghiệt thói hồng nhan
Đường xa phố cũ còn đâu đấy
Dấu bóng người xưa đã lụi tàn

Anh biết rằng em vẫn nhớ anh
Nỗi niềm thổn thức với năm canh
Phải chăng duyên nợ trời cho vậy
Hận để ngàn thu mộng chẳng lành

Anh đi trong cõi mù xa thẳm
Em trở về quê pháo đỏ đường
Có phải vì anh mà giận dữ
Nên đời em phải chiụ đau thương?

Đám cưới đưa ma một cuộc tình
Thoáng qua ảo mộng vẫn in hình
Đến khi em hiểu thì em đã
Vội vã làm chi để hại mình

Người ấy ngày xưa thật lạ lùng
Ung dung thư thả cốt phong trần
Gặp nhau như dính vào căn số
Lụy để tình em chiụ lỡ làng

Hối hả cho ai cái ảo danh
Em tôi leo đến tận trời xanh
Cho đời em trở thành vô nghĩa
Hận cả cho anh một cuộc tình

Anh đã đi rồi em mới thương
Cuộc đời nghĩ lại thật vô thường
Em tôi trẻ quá thành non dại
Trắng cả đời anh một cõi lòng

Nay tuổi cao rồi vẫn thở than
Thương cho phận bạc cái hồng nhan
Người ta háo hức vì tăm tiếng
Buồn cả cho anh lạc nẻo trần


Đời khổ lắm rồi có biết không?
Giang hồ lãng tử thú ngang tàng
Ta bà bể ái còn bi lụy
Vui lắm em ơi! Cõi mộng trường

Xét laị cho cùng vẫn thấy vui
Khen cho cơn bão chốn mù khơi
Mừng ai có hưởng mùi say sóng
Mới biết rằng ta ở cõi đời

Một giấc ngủ trưa có xá gì
Đời nhanh như mộng chỉ vui thôi
Vô thường em vẫn thường hay nói
Ra thế hai ta nhạo báng đời

Thôi đừng rên rỉ với lời thơ
Đổi giọng đi anh để đẹp hoa
Mới biết ta bà vui đấy chứ
Ngân nga than thở mấy canh gà

Khóc nốt giọt này có thế thôi
lắm lời chỉ tổ khổ nhau thôi
Ngang tàng hãy sống cho ra sống
Hẹn lại muà sau cõi luân hồi!

4.2.2008 Lu Hà




Đám Cưới Trên Sông Ngân Hà
tặng Ái Vân

Em mới chính là vợ cuả anh
Cho dù có phải mất hư danh
Cả đời em chịu bao đau đớn
Tai tiếng cho em chữ ái tình

Thiên hạ nỡ phun lời rắn độc
Gán người quên nghiã bỏ tình thân
Vu oan giáo hoạ bầy nhung khuyển
Thóc mách người đời hỡi cố nhân

Em ơi hãy bỏ hết trôi xuôi
Chỉ thấy trần gian có một người
Có kẻ yêu em từ tất cả
Tấm lòng tử biệt cuả sinh ly

Tuy chẳng cùng em với ái ân
Muối cay gừng mặn buổi còn xuân
Nhưng tình anh vẫn theo năm tháng
Thương cách xa nhau chẳng được gần

Đời người mấy chục thoáng là bao
Như giấc ngũ trưa mộng vẩn vơ
Công Chuá Tiên Dung còn tưởng nhớ
Thương chàng Đồng Tử muộn đường tơ

Người xưa lưu luyến chuyện ven sông
Sóng nước xô đi bãi cát vàng
Có phải duyên trời hay hữu ý
Mà tình vương nặng nỗi sầu vương

Anh vẫn làm thơ kể chuyện mình
Muôn đời để lại cõi tâm linh
Em ơi! Yêu nữa và yêu mãi
Anh đã cưới em cả cuộc tình

Rồi một ngày kia thoát cõi dương
Tìm nhau em nhé ở trên không
Vù vù gió thổi hồn nâng cánh
Trên dải Ngân Hà ngó bốn phương

Sóng nước đuà reo dưới gót chân
Muôn vàn ánh sáng nhảy lăn tăn
Em chờ anh ở nơi tiên cảnh
Như đã xưa kia hẹn dưới trần

Ngân Hà lai láng giọt thương tràn
Ô thước từng đoàn mộng chưá chan
Chức Nữ em ơi! còn dệt vải
Đừng quên dệt tặng cõi trần gian

Tấm mộng dương trần mãi chẳng tan
Đường hoa chỉ nhẹ cánh tay vân
Như hình em gái ngày xưa ấy
Nép bóng bên anh trải tấm vàng

Câu truyện đôi ta có thế thôi
Thắp đèn mà nhỏ lệ dầu rơi
Đầm đià gối lẻ hình in bóng
Đôi Hạc bay qua cánh cổng trời!

 25. 2. 2008 Lu Hà




Đôi Điều Nhấn Nhủ Cho Em

tặng A-V

Trời nước Mỹ vẫn mây chiều bốn ngả
Hoa đưa hương và mưa gió thuận hòa
Em vẫn vui và kiêu hãnh tự hào
Là được sống để làm người tử tế

Anh vẫn nhớ vẫn thương người em gái
Như thơ ngây và ấm áp tình người
Như chân thành nuôi mộng đẹp tươi vui
Như nắng hạ khát khao muà mưa đến

Em đã gặp như ý trời đã định
Phút giây tơ sao laị để anh đi
Ôi vô tâm người đẹp của lòng tôi
Như xát muối vết thương lòng lữ khách

Họ hối thúc cho ngân dền bốn bể
Em chẳng bình tâm đoạt giải mang về
Em quên anh trong thất vọng ê chề
Khi tiếng nhạc vang lên thành mây khói

Bóng đi khuất mà lòng còn thổn thức
Phút thần tiên mà anh đã gặp em
Như tuyệt vời của thiên định xe duyên
Rồi tái tê cho tình thơ thiếu nữ

Khi ống chỉ dọn đường sang cửi khác
Dệt mãi u hoài giấc mộng cho ai
Em thơ ngây chờ đợi sự đổi thay
Khi nhân cách đã không còn người nữa

Ôi em gái hiền từ và nhân hậu
Bản chất con người là cốt lõi tồn sinh
Cả cuộc đời cho đến nấm mồ xanh
Chỉ hy vọng sau khi người tạ thế


Buổi sáng ngủ dậy 23.2.2008 Lu Hà




Đừng Trách Anh

Đừng trách anh kẻ chẳng giữ lời
Óc suy tư mắc vướng điều gì
Vẫn trăn trở nỗi niềm ba cõi
Lòng rắn đi mà thắm với đời

Em lang thang bốn mùa hoa lá
Hồn vẩn vơ mà chẳng chịu an
Cứ hát cứ ca cho đời tạnh gió
Nỗi u sầu sói nát tim gan

Hỡi em yêu suốt đời thương nhớ
Ai thánh thiện mà chẳng khổ đau
Ai cả tin mà không tội lỗi
Trở về đi giữ trái tim đào..

Ngây thơ vô ý gây nên tội
Bản chất con người chẳng dễ thay
Thủ đoạn mưu gian đầy cạm bẫy
Hỡi em yêu chớ có tin ngay

Trở lại đi em, trở lại đi
Chồng con em vẫn ngóng từng ngày
Đừng huyền hoặc cõi đời danh vọng
Hạnh phúc đơn sơ anh mới vui...

Đói khổ gì đâu mà nuối tiếc
Cả thời vang vọng cuả ngày xưa
Trở về đi để mà hồi tưởng
Viết sách cho đời kể chuyện xưa

Trở về đi một chút cho tình
Vì tấm lòng xa nhớ của anh
Em hạnh phúc là anh thích nhất
Như cây khô lá mọc trên cành...!

 12 .2. 08 Lu Hà




Em Vẫn Như Xưa

Em vẫn sinh tươi như thuở nào
Thời gian chẳng lụi cánh hoa đào
Lao xao tâm thức hồn thơ gọi
Sống lại tình anh bao xót xa…

Anh vẫn mang lòng yêu dấu em
Chúc em tươi trẻ mãi hồn nhiên
Tình anh chẳng được như mong muốn
Nhớ hẹn hồn thơ mơ bướm tiên

Kiếp sau anh hoá thành con bướm
Bên đoá phong lan của thế trần
Dù cho nhân thế đời đen bạc
Như mạch nước ngầm vẫn chảy tuôn

Anh vẫn thường ngày bên vợ con
Vẫn thương vẫn giận vẫn vui buồn
Mà hồn anh vẫn luôn tâm tưởng
Nhớ cánh hương lan chẳng lụi tàn

Em đã cho anh một giấc mơ
Như ai nằm mộng gốc cây xưa
Vu Phần đi hẳn còn lưu lại
Nhớ quận Nam Kha lệ ưá sầu…

Chiều nay gió bấc đông về sớm
Cửa sổ cài then cứ đập hoài
Tiếng ai réo rắt cung đàn cũ
Nhớ lại chiều mưa giọt vắn dài

Cứ tưởng chôn vùi vào quyên lãng
Tương tư món nợ sẽ mau tàn
Nào ngờ năm tháng gieo thêm hạt
Giọt nước tình yêu cứ thấm dần

Ba chục năm rồi đi những đâu?
Có còn nhớ lại một chiều thu
Sao anh vội vã trong mưa gió
Lầm lũi ra đi kịp chuyến tàu?...

Em vẫn là em chẳng khác xưa
Thời gian tô điểm nét xuân hoa
Lời ăn tiếng nói thêm già dặn
Anh vẫn tôn thờ hẹn kiếp sau

Tuy chẳng ái ân như vợ chồng
Nhưng lòng anh vẫn nhớ yêu thương
Vẫn cầu vẫn chúc em hạnh phúc
Cho trọn một đời bao vấn vương

Tâm thức em là vợ của anh
Mẫu người thục nữ cuả tâm linh
Đẹp sao cho kiếp này tri ngộ
Trời chẳng cho ta chọn ý tình…

2008 Lu Hà




Giá Như Là Mộng

Nếu như trái đất có nổ tung
Nát cả âm dương vỡ cửu trùng
Hốt hoảng hồn bay trăm vạn mớ
Đi tìm nhau loạn cả không trung

Ta sẽ dìu nhau khắp tứ phương
Tìm hành tinh lạ của yêu thương
Không còn ác độc căm thù nữa
Xây laị trần gian mộng thắm hồng

Em sẽ chẳng còn lo mất anh
Chẳng còn đau khổ rũ đầu xanh
Chẳng còn nước mắt thành sông suối
Hết cả quyền hành lũ Sở Khanh

Tự do tình ái là nhân bản
Sống để yêu thương đẹp vẻ hồn
Em sẽ cùng anh thành khởi điểm
Cho loài hoa đẹp nhất phong lan

Mộng đó đẹp không, em muốn không
Hỡi người em gái của quê hương
Yêu em tha thiết đầy thương mến
Của một người anh cõi mộng trường ?

Nếu biết được rằng: em hạnh phúc
Cầu mong gửi gắm biết bao nhiêu
Ghen tuông chi nưã thành vô vị
Xin chúc cho em được mọi điều

Thiên hà lồng lộng cõi thần tiên
Kiêu sa kinh miệt kẻ đê hèn
Chăm chăm thèm khát thân con gái
Cưỡng ép cho mình khi trái duyên

Nếu phải kiếp này lỡ cái hôn
Lòng còn tơ tưởng mối sầu oan
Thương nhau em nhé đừng than thở
Tình đẹp tim ai vẳng tiếng đàn

Tơ đồng ai oán đến cung trăng
Sầu thảm vang vang cả chín tầng
Buồn cả ngàn thu muà lá rụng
Lòng người dương thế vẫn mang mang !

2008   Lu Hà




Hắn Chẳng Giống Ai
             
Say mãi mà sao cứ thế này
Người xa trong mộng vấn vương thay
Cả ngày thơ thẩn làm sao ấy
Lẩm bẩm cho ai ngớ ngẩn cười

Có phaỉ trẻ trung gì nữa đâu
Mà sao ta vẫn cứ âu sầu
Tương tư món nợ cao như núi
Đè nát trái tim kẻ bạc đầu

Hết đứng lại ngồi đi vẩn vơ
Ngó trời ngắm đất gió lơ thơ
Lẻ loi tìm chỗ người thưa vắng
Dấu hạt trân châu buị phấn mờ...

Công việc vật vờ trí trá thôi
Bạn bè đồng nhiệp ngó mà coi
Làm sao bỗng hắn ra như vậy
Hắn chẳng giống ai ở cõi đời...

Hắn như con cáo lại như chồn
Âý thế mà như kẻ mất hồn
Lẩm bẩm cái gì nghe chẳng rõ
Bảo rằng ôn lại tiếng Việt Nam

Ngượng cười biến báo kẻ tha hương
Hắn là con sói chốn rừng hoang
Xa quê tiếng mẹ thành khao khát
Hắn dấu hình ai ở cõi lòng?
   
 2009  Lu Hà


Em Vẫn Như Xưa
tặng Ái V ân
    
Em vẫn sinh tươi như thuở xưa
Thời gian chẳng luị cánh hoa đào
Lao xao tâm thức hồn thơ gọi
Sống lại tình anh bao xót xa…

Anh vẫn mang lòng yêu dấu em
Cầu em hạnh phúc với chồng con
Phận anh chẳng trọn như mong muốn
Nhớ hẹn hồn trinh mơ bướm tiên

Kiếp sau anh hoá thành con bướm
Bên đoá phong lan của thế trần
Dù cho nhân thế đời đen bạc
Mà lòng anh vẫn mãi yêu em

Anh vẫn thường ngày bên vợ con
Vẫn thương vẫn giận vẫn vui buồn
Mà hồn anh vẫn luôn tâm tưởng
Nhớ cánh hương lan chẳng lụi tàn

Em đã cho anh một giấc mơ
Như ai nằm mộng gốc cây hoè
Vu Phần đi hẳn còn lưu lại
Nhớ quận Nam Kha lệ ưá sầu…

Chiều nay gió bấc đông về sớm
Cửa sổ cài then cứ đập hoài
Tiếng ai réo rắt cung đàn cũ
Nhớ lại chiều mưa giọt vắn dài

Vẫn tưởng thời gian là lãng quên
Tương tư món nợ sẽ mau tàn
Nào ngờ năm tháng gieo thêm hạt
Giọt nước tình yêu cứ thấm dần

Ba chục năm qua đi những đâu
Mà hoa vẫn đẹp vẫn yêu kiều
Sao anh vội vã trong mưa gió
Lầm lũi ra đi kịp chuyến tàu?...

Em vẫn là em chẳng khác xưa
Thời gian tô điểm nét xuân hoa
Lời ăn tiếng nói thêm già dặn
Anh vẫn tôn thờ hẹn kiếp sau

Tuy chẳng ái ân như vợ chồng
Nhưng lòng anh vẫn nhớ yêu thương
Vẫn cầu vẫn chúc em hạnh phúc
Cho trọn một đời bao vấn vương
Tâm thức em là vợ của anh
Mẫu người thục nữ cuả tâm linh
Đẹp sao cho kiếp này tri ngộ
Trời chẳng cho ta chọn ý tình…

2008 Lu Hà




Hiểu Rồi Thì Thôi

Lòng tôi nay đã giá băng
Tình tôi đã chết suối vàng âm u
Một thời con gái đã qua
Lá vàng rơi rụng chiều thu uá sầu
Người là một cái bóng ma
Thôi đừng lảng vảng dật dờ đuà nhau
Trầm luân trong cõi ta bà
Đời tôi nếm trải bạc màu ái ân
Âm hồn lởn vởn nhân gian
Chẳng qua là đám lưả tàn mà thôi
Tính người tôi chẳng lạ gì
Cơn mưa muà hạ lại rồi tạnh ngay...
Si tình ai thế kiểu này
Vấn vương niềm tục đoạ đầy nhau chi...?
Tôi không nói chuyện với người
Dù sao người đã hiểu rồi thì thôi
Ái tình bể khổ ai ơi!
Trần gian quán trọ ngậm ngùi khách đi...
Tôi không dám hẹn với người
Kiếp sau còn gặp để rồi khổ đau...!

7.2.2011 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét