Thứ Hai, 19 tháng 1, 2015

Lu Hà Tặng Ái Vân Chùm 4



 



Lòng Chị

Hỡi người nghệ sỹ Việt Nam ơi!
Tôi biết đời chị khổ lắm rồi
Cứ phaỉ sinh ra làm nghệ sỹ
Để ngồi đong đếm hạt mưa rơi


Hạnh phúc cầm tay vẫn cứ rơi
Ai mà hiểu được nỗi đắng cay
Yêu nhau như thế còn lo sợ
Mỗi buổi đi show Chị nhớ hoài..

Từ chốn phương Đông đến cõi Tây
Ai mà chẳng muốn ấm vòng tay
Chẳng may vì phải vô duyên cớ
Nên phải chia tay chuyện đã rồi

Chị là người mẹ đẹp Việt Nam
Nét đẹp tâm hồn thật chưá chan
Thế mà vẫn có người không hiểu
Ngọc ở trong tay vỡ luị tàn

Đã phải hai lần với gió sông
Thuyền trôi bến nước dạt dào thương
Hơĩ người quân tử đừng tư lự
Ván đã thăm thuyền giữ thủy chung

Hỡi người chị của Việt Nam ơi!
Tôi biết đời chị khổ lắm rồi
Thói đời nghệ sỹ là như thế
Sau tiếng hò reo lệ vắn dài

Mẹ đẹp như hoa con cái ngoan
Thông minh học giỏi lại chăm làm
Tôi mừng cho chị vui yên ấm
Gánh vác chồng lo mọi đỡ đần

Tôi ở nước ngoài cũng lắm con
Vợ hiền con thảo sống bình an
Chiều chiều vẫn nhớ về cố quốc
Mộng vẳng hồn xưa một giọng đàn

Tôi biết đời tôi vẫn vấn vương
Tình người em gái ở quê hương
Tôi cầu tôi nguyện cho em gái
Hạnh phúc bình an với đời thường

Tôi biết làm sao được hở trời
Xa hương buồn thảm áng mây trôi
Kỷ cương pháp luật còn trơ đó
Chui lủi làm sao chọi với đời

Khổ lắm chị ơi nỗi đắng cay
Cái gông đeo cổ chắng chịu rời
Vô tình laị gặp người em gaí
Mà phaỉ ra đi lệ vắn dài

Thế thái nhân tình bao thiết tha
Tìm duyên trói nghiệp ở Đông Âu
Nên tôi đã để người em gái
Thơ thẩn chờ tôi bóng xế tà

Buồn tuỉ chị ơi! Chuyện đã rồi
Buổi chiều định mệnh cuả chia ly
Chim bay mất hút màu tăm cá
Nuối tiếc lòng tôi những tháng ngày

Em gaí tìm anh khắp bốn phương
Cõi trời thăm thẳm rộng mênh mông
Tìm đâu trong cõi mù xa nhỉ ?
Che chở cho em khỏi mộng trường

Số kiếp an bài bao vấn vương
Phải đâu hờ hững thiếu tình thương
Đam mê liều lĩnh theo thời thế
Nên để em tôi mộng lỡ làng

Tôi đã là cha những đưá con
Thay tên đổi họ sống cho tròn
Tôi thề tôi nguyện thương em gái
Sáng suốt khôn ngoan chớ vội vàng

Có phải kiếp này chưa được nhau
Vì trời dây mực để lòng đau
Thiên đình ném trả về dương thế
Để cõi thiên thu hận mối sầu

Chị ơi! Tôi cũng chẳng vui gì
Số kiếp thế này phải chịu thôi
Em gái qua sông đầy cá sấu
Mà anh dưng dửng cõi trời Tây

Chẳng tại em tôi chẳng taị ai
Bởi trời cho gặp bấy nhiêu thôi
Nên đời hai đưá đầy đau khổ
Nhắc laị làm chi tuỉ hận đời

Tâm sự đôi dòng chị cảm thông
Cũng là chia sẻ với đau thương
Sinh ra nuôi dưỡng bằng sưã Mẹ
Hậu để về sau đậm má hồng

Tôi biết chị hiền như núi sông
Mà sao đời Chị lắm bi thương
Chẳng cần phaỉ hỏi tôi ai nhé
Mong nhớ vô cùng có biết không?

31.1.08  Lu Hà




Lưu Lạc Vì Tình
viết cho Ái Vân
 
Nửa đêm bừng tỉnh như mơ
Tiên cảnh hồn bay lẫn tiếng thơ
Cõi vọng trong tim còn thổn thức
Như ai ân ái vơí người hoa

Sống ở dương trần chỉ có ta
Luôn mơ tiên cảnh cõi người xưa
Xa quê lạc Nước đành dang dở
Khổ aỉ duyên tình vượt biển xa

Đông Âu nổi loạn bão mù khơi
Sấm sét trên đầu thác nước trôi
Sóng cả thuyền tình em lướt sóng
Thương đời chen chúc cõi trời Tây

Anh viết bài thơ chuyện bốn năm
Rủ lòng chia sẻ với phong lan
Tôn thờ Vệ Nữ tình yêu dấu
Suốt cả đời anh giấc chẳng tàn

Người trước kẻ sau nối bước chân
Xếp hàng vương lệ cõi trần gian
Xứ người vong quốc là như thế
Từng gói phần chia khổ thế nhân

Yêu ai mà lụy khổ vì ai
Người ở đâu xa chẳng biết gì
Xát muối lòng nhau từng đoạn khúc
Ái tình vương vấn mãi không thôi

Anh hiểu ra rồi lệ vấn vương
Như ai khổ aỉ với tình riêng
Không tìm nhau được làm sao chiụ
Điên cả đất trời bạc nuí sông

Có ở trong đời mơí biết nhau
Ra đi để lại hận ngàn thu
Anh hùng tương ngộ duyên thiên lý
Vẳng tiếng đàn xưa bóng xế chiều

Gió rét từng cơn băng tuyết tan
Mong manh áo vải tím bầm gan
Lời ca tiếng hát ai nghe nữa
Đói rách xa hương điệu haĩ hùng

Anh khóc thương em giọt biển xanh
Muối từ trong mặn máu tim mình
Yêu em thương xót từ tâm huyết
Những bốn năm trời chẳng có anh

 26 . 2. 2008  Lu Hà




Mảnh Giấy Vương Tình

Trong giấc ngủ đêm cứ chập chờn
Mờ mờ nhân ảnh bóng hình nhân
Khoan sâu trong mộng ngàn thương nhớ
Kéo cả đêm trường lệ chưá chan

Anh tự trách mình ở thế gian
Đi rồi còn để một tình nhân
Ghi vào mảnh giấy lời âu yếm
Bóng gió gì đâu để hiểu nhầm...

Ngày đó nghĩ suy quá giản đơn
Chia tay lời đẹp ý cho xuân
Nào ngờ em laị càng suy xét
Anh đã nuôi tình mộng chưá chan..

Chuyện đã lỡ rồi anh phải đi
Giang hồ thoả chí kế sinh nhai
Lòng nào còn để vương tơ cũ
Nặng gánh cho anh ở xứ người...

Em ơi! Có truyện ở trần gian
Mảnh giấy vô tình nặng ý son
Ai khéo ngây thơ mà khổ thế
Lụy tình em chịu cả trăm năm

Nghĩ lại mà sao giận cái đời
Sinh ra chỉ để khổ nhau thôi
Đông tây nam bắc còn xuôi ngược
Nước mắt vòng quanh cứ chảy hoài

Mảnh giấy vô tình nặng thế sao?
Gánh đời bước cả đến hư vô
Không gian chững laị lời than thở
Trái đất ngừng quay lệ thảm sầu…

Anh ở bên này vẫn giõi trông
Nhủ thầm năm tháng nguyện cầu mong
Gia đình em được đầy phước lộc
Êm ấm toàn gia đẹp ý chồng.

2008 Lu Hà 





Mộng Tình
  tặng Ái Vân

Mộng tình cứ bám maĩ không thôi
Chẳng chiụ buông tha chẳng chiụ dời
Chỉ tại ngày xưa anh chót dại
Gặp em rồi để khổ cho đời

Cái mộng vẩn vương mộng vẩn sầu
Theo nhau lẵng nhẵng cứ yêu chiều
Đòi rằng nợ cũ bao giờ trả
Anh hẹn muà sau cõi ta bà

Mộng tình sao khổ thế là thôi
Nó chẳng rõ đầu chẳng rõ đuôi
Nó như con rắn lèn trong giấc
Đi tìm giấc ngủ trái tim côi

Mộng tình đánh thức những ngày xanh
Tuổi trẻ một thời cứ dấu quanh
Dấu maĩ bóng hình em gaí nhỏ
Đi theo anh xuốt cuộc du hành

Anh tuởng lâu rồi mộng sẽ tan
Gần ba thập kỷ vắng hình em
Tự nhiên em lại tuôn lời kể
Truyện xửa truyện xưa lúc Ái Vân

Bật mí truyện này hé truyện kia
Người trong thiên hạ vốn tò mò
Anh nghe mà xót đau như muối
Truyện cứ hành anh cứ rối vò

Chẳng hiểu làm sao đã có em
Trên đời lại phải có anh thêm
Phong trần bể khổ đầy bi lụy
Rối cả cho nhau khắp nẻo trần

Thôi truyện đã rồi em kể đi
Và anh chỉ biết có thơ thôi
Lời thơ nhức nhối như dòng chảy
Xói nát tim anh những tháng ngày

2008 Lu Hà




Nguyệt Lão Uống Say

Cứ nghĩ mà sao ưá lệ ra
Vì ai nhóm lửa cõi ta bà
Đời em phải chịu vòng bi lụy
Cho kẻ xin rơm ở chốn nào?

Phần tư thế kỷ lệ từng rơi
Thiêu đốt đời nhau chỉ thế thôi
Chữ ái chữ tình em muốn trả
Xông vào khổ aỉ chốn dầu sôi

Chuyện đời sói nát buốt tim anh
Trong cõi trần ai thảm mộng tình
Có phải xe duyên từ kiếp trước
Kiếp này sao chịu lệ tàn canh

Đám cưới nhà ai điện mất sao?
Vì trời soát laị sổ thiên tào
Giật mình mới sợ nơi trần thế
Nguyệt lão chót say rượu ứa trào

Nay anh đã hiểu lòng tê tái
Nhức nhối lương tâm khổ thế này
Bản tính ta là người nhân ái
Số phận tơ duyên hận cõi đời

Biết đến bao giờ trở lại xuân
Chữ ân chữ nghiã ở bên đường
Mang theo cho suốt đời đau khổ
Để bạc đầu ai mãi nhớ thương!

15.2.08 Lu Hà




Nhớ Cánh Phong Lan

Thơ mãi mà anh chẳng chán sao
Bâng khuâng thoang thoảng bóng hồn xưa
Lưả lòng âm ỉ còn vương mãi
Than củi còn đâu lúc xế tà?

Biết đấy mà sao chẳng chiụ yên
Thương đời day dứt mối nhân duyên
Tình người đeo đẳng theo năm tháng
Ôm cánh hoa lòng héo vạn niên

Có phải trời đày cho gặp nhau
Để rồi bi lụy mối sầu tư
Biển xa ngăn cách đôi bờ bến
Tóc bạc còn mơ chuyện vẩn vơ?

Anh vẫn làm thơ trả nợ đời
Ru lòng thi sĩ sống cho vui
Nếu không có lẽ thì anh chết
Đa cảm làm sao một kiếp người

Anh gặp trong đời bao mỹ nhân
Mà sao vẫn mãi chỉ là em
Những đêm ám ảnh hồn cô độc
Tỉnh dậy thương ai mộng ngẩn buồn

Anh vẫn thường ngày bên vợ con
Xuân thu đông hạ suốt quanh năm
Nhớ sao day dứt hoàng hôn ấy
Em gái chờ anh bóng xế tàn

Thôi đã lỡ rồi em gái ơi!
Nỗi buồn man mát nhớ nhau hoài
Thương nhau hãy sống cho nhau nhé
Hạnh phúc hương thu trọn cuộc đời

Nhớ lại mấy dòng gửi thế nhân
Đời em chìm nổi nỗi gian truân
Lụy tình hai đưá đầy đau khổ
Lỡ bước sa cơ lạc nẻo trần

Hai sáu năm rồi bao khổ đau
Giật mình mới hiểu tấm tình xa
Giá xưa hai đưá bình tâm lại
Một chút thời gian để có nhau

Ở đời ai dễ gặp tri âm
Chẳng được gần nhau anh nhớ em
Tri thức người ta là thế đấy
Nguyện cầu sao được sống bình an

Anh chẳng cầu xin được gặp em
Mong em hạnh phúc với chồng con
Dư thừa ngũ thập tri thiên mệnh
Còn ước gì hơn được sống yên

Nếu phải nghe tin chuyện của em
Vợ chồng em chẳng trọn tình duyên
Thương đau dằn vặt làm chi nữa
Hận để ngàn thu một nỗi niềm

Anh đã yên tâm với cuộc đời
Vợ hiền con thảo sống an vui
Biết bao hoạn nạn gom từng trải
Hạnh phúc có từ trong khổ bi

Anh vẫn làm thơ để tặng em
Chồng em liệu có trách gì không?
Anh tin người ấy là quân tử
Hiểu được lụy đời ôi thế nhân

Cũng xong mấy chục vài năm lẻ
Giấc mộng Nam Kha thoáng hết vèo
Tỉnh dậy vô thường ta mới biết
Tình thương tâm thức mới thanh cao!

 1.5.2008 Lu Hà




Nhớ Chiều Hoàng Hôn
         
Đôi dòng nước mắt chua cay
Xót xa ngấn lệ bồi hồi nhớ em
Còn đây vẫn ánh mắt huyền
Như ngày xưa ấy hoàng hôn chiều tàn
Anh đi theo bóng mây tần
Con tàu lữ khách vương buồn cố nhân
Tình xưa chẳng được toại nguyền
Cho đời thoang thoảng tâm hồn cuả em
Tình thương anh dấu trong tim
Gánh đời nặng trĩu tấm thân phong trần
Chinh nhân đạp giải non ngàn
Nặng lòng cố quốc nồng nàn quê hương
Xa xa một dải mây hồng
Cánh chim vô định bốn phương đất trời
Ta bà trôi nổi luân hồi
Uyên ương là giống đấy thôi hữu tình
Con chim yêu khoảng trời xanh
Kiếp người định mệnh duyên tình giở giang
Thương em phận bạc má hồng
Xót thân quân tử long đong sớm chiều
Hôm nay ngày nghỉ tình cờ
Trên màn hình ảnh người xưa vẫn còn
Hồn thơ nặng nợ thi nhân
Trạnh lòng cầm bút mấy vần thăm em
Lâu nay vẫn được bình an
Chồng con hạnh phúc mọi phần an khang
Cha em có được khoẻ không?
Vẫn ca vẫn hát bình thường  Thái Chân
Anh thì đã quá năm lăm
Người ta lại đoán bốn nhăm là cùng
Lơ thơ điểm bạc lá vàng
Tiền tiêu vưà đủ làng nhàng thế thôi
Ung dung chỉ biết vui cười
Muôn vàn gian khó mặc đời khỏi lo
Đời người sống được bao lâu ?
Lo buồn cũng thế vô tư sướng rồi
Chẳng thù chẳng oán ghét ai
Dương trần hoạn nạn em ơi thường tình
Cái là chính mạng thân mình
Tóc tơ không mất trời xanh xem thường
 Vi vô xoá hết đau thương
 Học theo Lão Tử vô thường trung dung
Tiểu nhân quân tử trùng trùng
Như người với quỷ như ngày với đêm
Tránh người thì quỷ đến liền
Tránh ngày thì lại đêm đen bần hoàn
Miễn cho lòng dạ bình an
Bình minh sẽ đến quỷ tìm bóng đêm
Tiếc rằng chả được cùng em
Luận bàn thế sự tri âm bạn đời
Từ ngày lỡ bước chia ly
Hai ta chịu cảnh đắng cay muôn phần
Ngược xuôi tất bật trần gian
Kẻ tần người sở lao phiền não tâm
Cảm lòng anh mến phục em
Gần ba thập kỷ phơi trần tâm gan
Mấy lời tri kỷ cùng em
Tình huynh nghiã muội muôn vàn yêu thương

13.7. 2008  Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét