-Nhà triết học nhà văn Paul Nguyễn Hoàng Đức đăng bài trên
facebook: Công Thức Cứng Của Mọi Sáng Tạo Vĩ
Đại
Dân tộc Việt Nam đang đứng trước ngưỡng cửa 100 triệu dân, hoàn toàn là lúc chúng ta phải nghĩ đến có những tác phẩm xứng tầm với dân tộc cũng như thời đại tiến bộ của lịch sử hiện đại. Đây không phải một khẩu hiệu có chất “làm hàng” hay ảo tưởng hão, mà xuất phát từ những tiêu chí thực tế nhất.
Có phương ngôn: Một vùng đất khả ái được mọi người mong
tìm đến phải có 3 thứ:
1- Phong cảnh đẹp
2- Con người nhân từ
3- Phải có danh nhân
Điều kiện “phải có phong cảnh đẹp” là thứ vốn tự có, dễ hiểu,
chúng ta chẳng cần bàn nhiều trừ việc hãy gìn giữ môi trường, đừng phá hoại, xé
lẻ để kiếm chác cho các nhóm lợi ích. Nhưng con người, chẳng lẽ những người muốn
đi du lịch lại thích tìm chốn hang hùm nọc rắn, trộm cắp như rươi để vào?! Và
cuối cùng con người nhân từ mà làm gì nếu họ chỉ là một đám đông sàn sàn không
nhú lên nổi một đại biểu là Danh nhân?! Ở Việt Nam, khi người ta quay phim chụp
ảnh những thành phố cổ kính phong rêu, thường là mượn mấy cháu gái học trò đạp
xe lượn phố hay đi bộ, tức là chúng ta hiếm danh nhân để khoe, đành phải mượn đến
“hàng tươi” tức là các cháu mới lớn. Cái mới lớn ấy thời nào chẳng có, và liệu
chúng ta có muốn cứ mãi mãi khoe “cổ vật” là các mái đầu xanh?! Mới đây, một học
sinh Nhật Bản có viết trên Facebook: Việt Nam tự hào về bốn ngàn năm lịch sử,
nhưng đấy chỉ là một chương sách chứ không phải là giá trị sống hàng ngày.
-Lu Hà : Triết học theo tớ hiểu là một hệ thống triết lý vụn
vặt của loài người hay của một dân tộc đựợc lựa chọn gom góp từ những thứ tinh
tế khôn ngoan đắt giá nhất theo một lớp lang biện chứng lô rích. Những triết lý
chôỉ cùn rế rách cặn bã rác rưởi phải dứt khoát được đào thải chôn vùi. Muốn có
triết học khôn ngoan thì phải có thiên tài bẩm sinh trung thực, có trái tim tâm
hồn bao la cao cả, nhân hậu biết đặt tình yêu con người là mục đích sống sau Đức
Chúa và nên tự mình phải coi là những thiên thần sứ gỉa của Chúa tới để gần gũi
với con người trần thế, chỉ dẫn khai thông khai sáng đặng tổ chức đời sống tốt
hơn. Thế nhưng cũng có thứ ngụy triết học như Các Mác chẳng hạn thì gọi là ma
giáo tà chướng tà tuyết để phá hủy cuộc sống an bình của loài người, xúi giục
người ta thù hằn, căm ghét nhau đâm chém
nhau thì không thể được gọi là triết học theo nghĩa thông thường là khôn ngoan
khai sáng tâm thức u minh của loài người. Bởi vì nó có gía trị ích lợi gì cho
cuộc sống con người? Ông Mác bị thần kinh ma qủy sa tan ám ảnh nên mê sảng viết
bậy bạ. Ông chỉ là một văn sĩ tôm tép bàn về kinh tế tư bản mà thôi.
Văn chương là cứu cánh của triết học trên con đường khai
thông khai sáng trí tuệ hiểu biết. Nếu không có văn chuơng giúp đỡ thì triết học
thành mớ luận thuyết khô khan nhàm chán.
Văn chuơng lại cần hàng hà sa số các văn nhân trí sĩ hào
phóng vô tư, tự do không bị ai tổ chức xã hội nhà nước nào kìm kẹp o bế thì mới
có những tác phẩm gía trị mang tầm cao thế giới.
Một xã hội loạn lạc nghèo đói bất công lại chính là mảnh đất
màu mỡ nhất cho văn thơ đâm chồi nảy lộc ra hoa kết trái hơn những xã hôi hài
hòa dân chủ cuộc sống nhân phẩm được tôn trọng. Vì thơ văn chỉ hay từ những giọt
nước mắt đắng cay, những linh hồn đã bị tê dại vì những đau thương tang tóc, mất
mát trên đường đời... Thế nhưng trái lại Việt Nam lại không có những tác phẩm
nào đáng ra mắt trình thế giới cả mà cứ lải nhải mãi có 4 ngàn năm văn hiến.
Bác Paul trích lời
của một học sinh Nhật Bản có viết trên Facebook: Việt Nam tự hào về bốn ngàn
năm lịch sử, nhưng đấy chỉ là một chương sách chứ không phải là giá trị sống
hàng ngày. Thật tủi hổ nhục nhã vô cùng cho cái 4 ngàn năm văn hiến vô dụng.
Nếu tâm hồn cảm hứng sáng tác văn thi nhân tự do thì chính
Việt Nam là nơi có nhiều đề tài lắm chứ? Tại sao mấy thập kỷ nay vẫn chỉ lèo
tèo những thứ văn lá cải xóm củi xóm gà, thơ thì vài bài ới a nhí nhố toàn chữ
là chữ cố ghép vần vè cho xuôi tai mà không nói lên một tâm trang cốt chuyện
nhân vật nào chưa nói là nghệ thuật thiếu hẳn kỹ năng thủ pháp tạo ra kích
tính? Bên cạnh đó sản sinh ra hàng loạt các bồi ca, bồi ngâm, đầu gà óc bã đậu bị nhồi sọ ngu lâu
từ nhiều thập kỷ, thi nhau ngân nga ưỡn
ẹo múa may thổi ống đu đủ phun nước điếu ông ổng tâng bốc các bồi thơ vô tri vô
giác vô cảm thiếu tình yêu con người bằng da bằng thịt thì yêu gốc đa củ chuối
lá tre gốc mít dòng sông con đò vu vơ....Tụi bồi văn, bồi thơ bồi ca bồi ngâm
chính là thứ côn trùng cỏ dại độc hại ra công hủy hoại tàn phá tâm hồn người Việt
Nam biến họ thành những tên" Nhân Dân" thực sự theo ý tưởng của Mao
Xáng Xế: Nô lệ kiểu mới.
Tớ ôm bụng mà cười lời qua tiếng lại giữa bác Paul và anh
chàng Tru Sa gì đó? Tru Sa chỉ một tấm ảnh đen khịt như hồn ma bóng qủy cái tên
cũng nhắng nhít lôm côm lem nhem bẩn thỉu như tấm hình. Tru Sa là cái con khỉ
gì? Người không ra người ngợm không ra ngơm cũng dám nhảy vào cùng chiếu với
triết gia văn sĩ Paul Nguyễn Hoàng Đức? Trong lịch sử văn hiến 4 ngàn năm không
có ai là người Việt tên là Tru Sa cả? Nếu chỉ là cái nick trong facebook thì
đây là nhân vật dấu mặt dấu hành tung. Như tớ đây nick: Nước Mắt Lạc Hồng nhưng
có ảnh đại diện đàng hoàng và các bài viết về thơ hay văn đều ký tên Lu Hà.
Tru Sa: "ứng cử là thi hào thì phải ở đấu trường tầm
cỡ, có các giám khảo thật sự về văn chương, chứ bác thi đấu ở Vn nghe chừng
không ổn, vì giám khảo phải đủ tâm, tầm để thẩm định. Ngay đến Y Ban còn bỏ xó
giải thưởng vì ban giám khảo không đủ tâm, tầm, tài để chấm. ông nhà văn Trần
Văn Tuấn gì gì còn bỏ phiếu qua điện thoại cho tất cả tác phẩm vì...chưa đọc"
Bác Paul nói ứng cử thi hào là lối nói bông đùa tếu táo
khôi hài của con nhà văn sĩ mà thôi. Trên thế giới này không có nơi nào có ban
giám khảo tuyển chọn thi hào.
Tiếng thi hào là toàn thể quốc dân hay loài người gọi
thôi.
Người ta gọi Nguyễn Du là thi hào là tấm lòng mọi người
dành cho Cụ. Hay có thời Tố Hữu chỉ làm thơ con cóc con bò ghẻ thôi ban tuyên
huấn , báo đài cứ gọi là thi hào Tố Hữu nhà thơ cách mạng cỡ bự thì nào có ban
giám khảo nào ra chấm bài cho Tố Hữu hở giời?
Paul Nguyễn Hoàng Đức:" Với Tru Sa, nói "ứng cử"
là tôi lịch sự, thật ra tôi trình ra một chiếc máy vạn năng và sẵn sàng nghiền
thành giấy vụn những nhà thơ tem phiếu tì tèo trong một ngày. Mấy que diêm thơ
lười biếng mà tôi hiểu đến từng lỗ chân lông đòi đọ núi lửa ư?"
Tru Sa:" tuyệt, đấy sẽ là một tòa án để xử quyết đám
văn thơ ma quỷ, bỏ tù vĩnh viễn các tòng phạm, minh oan cho mực sạch để làm lại
từ đầu, đúng 7 ngày theo quy trình của Chúa Trời."
Bố khỉ nghe Tru Sa nói tớ lại nhớ hai cụ Chí Phèo và Thị Nở
quá. Bây giờ không biết hồn ở nơi đâu? Xin mời hai cụ mau mau về mà giáo huấn dạy
dổ cho cháu chắt đích tôn là Tru Sa hiểu thêm. Cháu cụ nói lảm nhảm như nguời
say rưọu toàn mùi uế khí phụt ra từ một cái lỗ có lắm răng cưa, do ăn nhiều hạt
mít đặc uống nước dưa khú thuốc lào vặt đánh rắm rong nên khó ngửi lắm cụ Phèo
cụ Nở ơi!
11.3.2016 Lu Hà
11.3.2016 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét