Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2017

Lu Hà Và Hồ Dzech Chùm 2




Làng Cỏ Lều Tranh

Mẹ tôi sống âm thầm sáng tối
Đâu biết thời gian đổi khác rồi
Thu về lá rụng tả tơi
Dửng dưng non nước reo cười hả hê...


Lòng mẹ vẫn bộn bề khắc khổ
Thương đưá con dặm nẻo sơn khê
Bồ hôi thấm áo đầm đià
Lưng còng luống bắp dãi dề nắng mưa...

Mái tóc bạc lưa thưa lất phất
Luỹ tre xanh thống thiết vẫn buồn
Ngoài kia ca khúc khải hoàn
Ai về thăm viếng cô thôn xóm làng...?

Mặt trời đỏ bẽ bàng hiu quạnh
Mẹ Việt Nam mừng cảnh giang san
Hay sầu vạn cổ hoang tàn
Vinh quang hiển hách đâu tràn đến đây...?

Bao giờ hết đắng cay tủi hận
Lều cỏ tranh lận đận khổ đau
Cho hoa trở lại sắc màu
Gió xuân thổi tới chân cầu làng tôi..?

cảm tác thơ Hồ Dzech: Mái Lều Tranh
24.10.2012 Lu Hà



Lòng Đau Nhức Nhối

Ngày không nắng đêm đừng mưa gió
Chỉ heo may càng nhớ người yêu
Mối sầu vào những buổi chiều
Nôn nao thoang thoảng bóng Kiều năm xưa

Tàu chạy chậm phải đâu quên bến
Đường vào ga lận đận đêm khuya
Bâng khuâng sao xuyến ô kià
Năm canh trằn trọc đầm đià sương rơi

Tôi lạc lối về nơi hoang vắng
Mảnh hồn thơ bảng lảng thu sang
Dưới chân lả tả lá vàng
Tình xa xăm lắm tôi càng muốn yêu

Thu năm ấy liu riu trời rét
Cầm tay nhau chẳng biết nói sao
Chia ly giọt lệ tuôn trào
Trùng dương cách trở đôi bờ thê lương

Miền sơn cước bi thương ảm đạm
Chung bầu trời thê thảm sông Ngân
Nưả vầng trăng mọc non ngàn
Lòng đau nhức nhối muôn vàn kim châm!

cảm tác khi đọc thơ Hồ Dzech: Muà Thu Năm Ngoái
5.11.2012 Lu Hà


Lưỡng Lự Lửng Lơ

Nếu trót hẹn thì em đừng đến
Để lòng anh quanh quẩn trong sân
Nôn nao rạo rực bần thần
Ngó trông điếu thuốc cháy dần tàn tro

Anh thầm nói gớm sao nhớ thế
Em ngập ngừng nưã nhé đi em
Hơi tình âm ỉ êm đềm
Rơm vàng bén lưả men thêm cồn cào

Nếu không có dạt dào lưu luyến
Buổi sơ đầu thể hiện chi đâu
Mong manh nắng luạ phơi màu
Lửng lơ con bướm âu sầu cỏ cây

Cứ lần lưã đắng cay tình ái
Cho ngày mai tê tái em ơi!
Phù du bèo bọt nổi trôi
Tương lai vô định chân trời xa xôi

Tình chỉ đẹp khi đời dang dở
Tình mất vui khi no đủ dư thưà
Hàng hiên lã chã cơn mưa
Nhớ người trằn trọc cũng vưà năm canh

Càng lưỡng lự đầu xanh héo uá
Cứ lửng lơ con cá bơi xuôi
Ngàn năm... hờ hững... không thôi
Thuyền trôi không đỗ chơi vơi bến nào...?

cảm tác từ thơ Hồ Dzech: Ngập Ngừng
11.10.2012 Lu Hà


 Máu Sôi Nghẹn Cổ

Những cơn giận tuôn trào nghẹn cổ
Xé nát đời đâu sá tanh hôi
Vẳng nghe hồn rít một thôi
Không gian mờ mịt bóng người lao xao

Vò nát ngực cấu cào rớm máu
Tay bấu tay chẳng chịu rời ra
Muôn nghìn tia lưả đục ngầu
Phọt ra từ mắt rung cầu chuyển mây

Rồi lặng đi chân mày tím huyết
Tất cả dồn nén hết cơn run
Xông lên quyết nhấn xuống bùn
Căm hờn thác dội nhãi đùn láng lai

Sùi bọt mép trần ai thê thảm
Phút điên cuồng ảm đạm não nề
Miễn sao cho được thuả thuê
Ai hay kiệt sức ê chề lại thương

Trời tĩnh lặng động lòng trắc ẩn
Cười miả mai nuối hận xót xa
Xuýt thiêu đốt cháy cả nhà
Củi than nguội lạnh là màu tro đen

Cơn điên loạn bao phen kiềm chế
Bởi trái tim lý trí bao la
Suối nguồn dàn duạ ta bà
Cam lồ mát dịu nhân hoà hận tan

Nén cơn giận bình an lặng sóng
Thi nhân ơi lồng lộng biển trời
Câu thơ đứng dậy giưã đời
Niềm vui hỉ xả nụ cười máu tan!

cảm tác thơ Hồ Dzech: Cơn Giận
25.10.2012 Lu Hà


Mênh Mông Sông Hồ

Tình vạn dặm ngậm ngùi thương nhớ
Người và tôi chưa tỏ mặt nhau
Trăng sao sương nhỏ chân cầu
Lênh đênh cồn cát biển dâu dãi dầu

Đời viễn xứ tình đâu thấu hết
Kiếp tiền duyên tha thiết vô cùng
Bao giờ nằm ngủ mơ chung
Mà nay cách trở muôn trùng xa xôi

Hồn đắm đuối bồi hồi da diết
Người đẹp chưa quen biết đã buồn
Tóc mây yểu điệu thon thon
Nụ cười chan chưá bồn chồn con tim

Rồi một buổi nghe tin người chết
Rũ hồn sầu giây phút mong manh
Đường về ngập bóng thu xanh
Tôi đem thơ ủ trên cành mù tang

Tôi quỳ xuống đốt nhang buồn thảm
Nấm mồ tàn ảm đạm đồi hoang
Hỏi người có nhớ tôi không
Phiêu diêu mây gió mênh mông sông hồ

Tình hoài mộng nghi ngờ để biết
Tôi hỏi lòng đôi mắt người ơi!
Phù du góc biển chân trời
Khói sương mờ ảo chơi vơi rã rời!

cảm tác khi đọc thơ Hồ Dzech: Muôn Trùng
4.11.2012 Lu Hà


Nắng Rơi Trưa Hè

Lòng tôi bỡ ngỡ từ đâu
Dâng em hết buổi xuân đầu đoá hoa
Tơ vàng huyền lộng ý đau
Tôi là đưá trẻ nhạt màu trong nôi...

Vì nghe mộng vẳng ra lời
Đất thêu hoa nở vòm trời xanh tươi
Mong tìm lưá bạn sánh đôi
Dập dìu mai trúc vào đời ngõ xưa

Hiu hiu dưới những rặng dưà
Thuyền tre nằm ngủ bóng vưà nắng trưa
Dịu dàng tiếng hát xa đưa
Cuả người con gái mặn mà niên hoa

Bâng khuâng giọt lệ nhạt nhoà
Lời yêu thoang thoảng máu hoà vào tim
Để tôi mê mải đi tìm
Áo xanh dải luạ như chìm trong mây

Nụ cười ánh mắt chân mày
Mát lành che nưả đôi tay ngọc ngà
Nàng là tất cả muà hoa
Vén rèm mây cưả sơn ca tấu trời

Thời gian... bụi trắng bồi hồi
Giật mình gà gáy nắng rơi trưa hè
Thẹn thùng ảo não ê chề
Bóng hồn hun hút sơn khê nẻo nào...?

cảm tác thơ Hồ Dzech: Trong Nắng Trưa
26.10.2012 Lu Hà




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét