“Cung Hờn…“- “Thảm Sầu Thêm“
Cung Hờn....
Những buổi thu hè mộng giấc êm
Quỳnh hương tỏa dáng đợi bên thềm
Trăng huyền thủy mộc điù hiu bóng
Dải núi ngân hà lạnh lẽo đêm
Chuốc cạn bầu thơ tình hỷ hữu
Lòng nâng chén ngọc thỏa bao niềm
Sao giờ vết rạn tim buồn rũ
Nghĩa hận cung hờn ái tủi thêm ...
08.05.2016
Thơ: Giang Hoa
Giang Hoa đặt tên bài thơ: "Cung Oán..." là tiếng thở dài của một thiếu phụ phòng the khuê các, cùng một nhịp thở đồng điệu với Đoàn Thị Điểm qua bản dịch Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn và Nguyễn Gia Thiều một võ quan nhưng có tài văn chương thuộc dòng giõi qúy tộc công hầu . Bản thân ông là Ôn Như Hầu với tác phẩm Cung Oán Ngâm Khúc, một kiệt tác bất hủ toàn viết bằng cảm gíac và trí tưởng tượng phong phú. Có lẽ Ôn Như Hầu chịu ảnh hưởng bởi nghệ thuật song thất lục bát của bà Đoàn Thị Điểm. Theo tôi thì còn vượt trên cả bà Điểm một bực về kỹ thuật sử dụng vần trắc.
Giang Hoa đặt tên bài thơ: "Cung Oán..." là tiếng thở dài của một thiếu phụ phòng the khuê các, cùng một nhịp thở đồng điệu với Đoàn Thị Điểm qua bản dịch Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn và Nguyễn Gia Thiều một võ quan nhưng có tài văn chương thuộc dòng giõi qúy tộc công hầu . Bản thân ông là Ôn Như Hầu với tác phẩm Cung Oán Ngâm Khúc, một kiệt tác bất hủ toàn viết bằng cảm gíac và trí tưởng tượng phong phú. Có lẽ Ôn Như Hầu chịu ảnh hưởng bởi nghệ thuật song thất lục bát của bà Đoàn Thị Điểm. Theo tôi thì còn vượt trên cả bà Điểm một bực về kỹ thuật sử dụng vần trắc.
"Trải vách quế gió vàng hiu hắt,
Mảnh vũ y lạnh ngắt như đồng,
Oán chi những khách tiêu phòng,
Mà xui phận bạc nằm trong má đào... "
Thật là tròn trịa từ ngữ liên kết xoắn suýt với nhau mà
tình ý lại lai láng dạt dào bao la. Cổ kim ngoài tướng quân ra tôi không thấy
ai làm thơ song thất lục bát hay như ngài.
Giang Hoa: " Những buổi thu hè mộng giấc êm
Quỳnh hương tỏa dáng đợi bên thềm "
Thu hè là thời tiết đẹp nhất cho hoa quỳnh nở. Hành gỉa thả
hồn theo giấc mộng êm đềm mơ thấy quỳnh hương hay một nàng tiên nga duyên dáng
đợi bên thềm để chờ bạn tri âm một văn nhân tài hoa phong nhã.
Tích xưa kể rằng: Vào một đêm, vua Tùy Dạng Đế nằm mơ thấy
một cây trổ hoa đẹp… Cùng lúc ấy, ở Lạc Dương thành, vào giữa canh ba, tại một
ngôi chùa cổ kính, bất thình lình ngoài cửa chùa ánh sáng rực lên như lửa cháy,
hương thơm lạ lùng, như sao trên trời sa xuống, làm dân chúng tò mò đến xem. Gần
giếng nước trong sân chùa mọc lên cây bông lạ, trên ngọn trổ một đóa ngũ sắc với
18 cánh lớn ở phía trên, 24 cánh nhỏ ở phía dưới, mùi thơm ngào ngạt bay tỏa khắp
nơi nơi, lan xa ngàn dặm. Dân chúng đặt tên là hoa Quỳnh.
"Trăng huyền thủy mộc điù hiu bóng
Dải núi ngân hà lạnh lẽo đêm"
Hoa quỳnh nở bóng dáng một nàng tiên nga đứng đợi nhưng
than ôi, cảnh tượng lại buồn thảm vô cùng trái với nỗi lòng chờ đợi của mỹ
nhân. Vầng trăng huyền mộng đó trở nên xanh xao vàng vọt, cây soi bóng nước đìu
hiu cô quạnh lạnh lùng cùng với dải ngân hà và rạng núi xa xăm tất cả như chìm
vào vũng cô liêu....
"Chuốc cạn bầu thơ tình hỷ hữu
Lòng nâng chén ngọc thỏa bao niềm"
Một mình một chén rưọu thơ, hành giả trong trạng thái nửa
tình nửa mơ tuy không đến nổi say tuý lúy như Tống Giang ngày xưa uống rượu
trên lầu Tầm Dương mà phải b quan trên bắt tội:
"Từ nhỏ đã từ kinh sử làu
Lớn lên rắp những mưu sâu
Cọp còn nấp bóng trong rừng vắng
Dấu vuốt nhe nanh chịu cơ cầu..."
Đây là thơ của một thiếu phụ nhi nữ bình thuờng không phải
là đấng trương phu tu mi nam tử, bạt sơn cửu đỉnh phá thạch vá trời, nên ta chỉ
coi như một cung oán sầu ngâm khóc của Đoàn Thị Điểm mà thôi;
"Thuở trời đất nổi cơn gió bụi,
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên.
Xanh kia thăm thẳm tầng trên,
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này ? "
Đúng vậy bài thơ đường này là một khúc cung oán sầu bi.
Hãy đọc Giang Hoa viết hai câu kết:
"Sao giờ vết rạn tim buồn rũ
Nghĩa hận cung hờn ái tủi thêm ..."
Một mình một ngọn đèn leo lắt bên án thư ngm về đoạn trường
cuộc dâu bể thương hải tang điền mà ứa nước mắt ra. Ban ngày phài xuôi nguợc
mưu sinh bát cơm manh áo vòng đời bon chen xô đẩy nhân tình thế thái biết tin
ai, biết ai là người cho ta dốc bầu tâm sự. Chỉ lúc trăng lên hoa quỳnh nở mà
ngao ngán phận mình hồng nhan bạc mệnh, liễu yếu đào tơ. Vết thuơng cũ trong
trái tim tưởng đã thành sẹo, không ngờ trong khung cảnh tĩnh mịch lại âm thầm rỉ
máu… Bây giờ lại một mình một bóng trăng khuya ngủ không ra ngủ thức không ra
thức, ân cùng nghĩa tận giai không tứ đại tình thù ai oán, chỉ nghe tiếng
chuông chùa, chuông nhà thờ thoảng bay, tiếng
gà eo óc xao xác, tiếng bước chân người
đi làm, tiếng chị bán xôi chè, bánh mỳ ba tê hủ tiếu càng não nề buồn thảm
thêm... Rồi uể oải ngồi dậytrải tóc soi
gương qua loa, bắt đầu một ngày dầm mưa dãi nắng xông pha cát bụi đời thường…!
Thảm Sầu Thêm
họa thơ Giang Hoa: Cung Hờn…
Nôn nao gió thoảng ánh trăng êm
Thổn thức kìa ai gót dạo thềm
Có phải Hằng Nga không đó nhỉ
Hay là Thi Khách muốn qua đêm…
Bâng khuâng chén rượụ nhiều ân ái
Xao xuyến đào tiên những nỗi niềm
Kể lể nguồn cơn sao hết chuyện
Bình minh le lói thảm sầu thêm…!
8.5.2016 Lu Hà
Cảm ngộ nỗi lòng Giang Hoa. Lu Hà tôi múa bút họa thêm vào
để cùng nhau chia sẻ nỗi buồn cung hờn đàn giận thiên cổ sầu thu. Thơ Giang Hoa
buồn lắm, 8 câu 56 chữ là cả một đoạn truờng tân thanh. Chữ ít ý nhiều càng ngẫm
càng buồn càng sầu hận thêm mà chỉ còn biết than vắn thở dài cùng trăng sao mây
gió.
"Nôn nao gió thoảng ánh trăng êm
Thổn thức kìa ai gót dạo thềm"
Buổi hoàng hôn là khi tiếng gà lục cục gọi nhau lên chuồng,
gà mẹ nháo nhác tìm con, chiều lam khói bếp sương rơi nhỏ giọt làm ta cảm thấy
nao nao buồn. Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn, nói như Xuân Diệu là không ý
thức được về bản ngã sinh tồn hay hiện sinh. Mình từ đâu tới và mình là ai,
mình sẽ đi về đâu, mệt mỏi dừng nghỉ tại đâu...? Ai là ta cách đây 500 năm. Ta
là ai trong hiện tai? Ai sẽ là ta 100 hay 200 năm sau? Một tiếng trống đưa ma một điệu kèn đưa tiễn...Một
kết cục an bình hay đầy bi tráng , oán hận thù hằn?
Thu Tàn Mộ Lạnh
Chiều mây tím sương thu ảo não
Gió thông reo lảo đảo hoàng hôn
Hoang vu ôi những mảnh hồn
Bông hồng ủ rũ nguồn cơn tủi sầu
Dãy bia đá cỏ rầu sừng sững
Lá vàng rơi đằng đẵng mãi sao
Tôi đi thăm những nấm mồ
Trần gian ghẻ lạnh hững hờ nắng mưa
Những cô gái mới vưà đôi tám
Tuổi xuân hương ảm đạm thiên thu
Hồng nhan bạc mệnh cơ cầu
Âm dương đôi ngả bể dâu đoạn trường
Dấu thương tích con đường sỏi đá
Nghe trong lòng buồn bã xót xa
Ngược xuôi trong cõi ta bà
Phù du bèo bọt chân cầu mưa tuôn
Giời trở lạnh âm hồn lảng vảng
Bóng đêm về áo trắng phất phơ
Chập chờn trong gió sương mờ
Nỉ non ai oán câu thơ phong tình
Còn đâu nưã yến oanh thủ thỉ
Đàn quạ đen buốt nhói tim đau
Chim hồng chim thúy đi đâu
Kià ai lững thững mái đầu bạc phơ!
cảm tác khi đọc 3 khổ thơ cuả Xuân Diệu: Ngẩn Ngơ
16.10.2012 Lu Hà
Lu Hà tôi không ngẩn ngơ như Xuân Diệu mà hiểu được cái lẽ
tự nhiên của hóa công máy trời sinh lão bệnh tử. Có sinh ắt có tử có tử tất
nhiên lại có sinh. Cải lão hoàn đồng thuốc trường sinh bất tử chỉ có trong thơ
ca và mơ ước của loải người . Còn tình yêu thuơng đau thì không thể tận diệt được.
Kẻ tiểu nhân trí năng kém thì thích giàu sang phú qúy địa
vị bằng cấp chúc tước hơn người. Tất nhiên cũng có những bậc hiền nhân trí gỉa
dám đứng ra đảm đương gánh vác trọng trách cho đời làm việc nỗ lực theo tài
năng của mình có ích cho xã hôi thì không dám nói làm gì.
Kẻ sĩ nhân văn ngoài luông tâm trách nhiệm làm người thuờng
hay mơ mộng muốn bày tỏ tình yêu và được yêu. Ta yêu người là thần thánh, ta được
người yêu và ta cảm ngộ được tình yêu thì ta là một con người.
"Có phải Hằng Nga không đó nhỉ
Hay là Thi Khách muốn qua đêm…"
Anh chàng Trư Bát Giới tuy là kẻ phàm phu tục tử háo sắc dục
nhưng không vô tâm:
“Đa tình tự cổ năng di hận, dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ?“
Bạch Cư Dị cũng than rằng: Từ xưa tới nay người đa tình
thường để lại nhiều mối hận. Mối hận đó kéo dài mãi không bao giờ dứt hết
."Thiên trường địa cửu hữu thì tận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ"
Nôn nao chờ vầng trăng non lừ đừ lừng lững trong đêm thanh
gió mát hiu hiu thổi hành giả ngẳn ngơ nghe tiếng gót sen hồng của nàng Hằng
Nga hay đôi hài của thi nhân mỹ nhân nào từ phương trời nào đến hoan lạc giao
bôi cùng nâng chén quỳnh tương với ta đây?
Thật là huyền diệu kỳ ảo. Một cuộc tình mây mưa hoa bướm
đã vượt qua biên ải của lề thói lễ nghi đạo lý đạo đức gỉa tạo cổ hủ đã dẫn dắt
hành gỉa th ọ nhận phẩm tiên trái cấm. Niềm ân ý ái dốc bầu tâm sự hồng nhan
tri kỷ tri bỉ tri âm...
"Kể lể nguồn cơn sao hết chuyện
Bình minh le lói thảm sầu thêm…!"
Nhưng than ôi! Mông vẫn là mộng, mộng đến mộng đi, mộng vỡ
tan nhự giọt châu lã chã như bóng câu ngoài cửa sồ khi bình minh le lói, tiếng
gà xao xác bước chân người đi. Tâm trạng Hà thi sị giống như nữ sĩ Giang Hoa vậy.
Theo tôi cả 2 bài đuờng thi là một đôi song kiếm hợp bích.
8.5.2016 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét