Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2016

Hợp Tan Bể Khổ Muôn Trùng


Bình thơ Lu Hà và Giang Hoa: Hoài Vọng… và Mộng Vỡ

Hoài Vọng…
họa thơ Giang Hoa: Mộng Vỡ…

Se sắt bờ môi mặn cánh đồng
Hoàng hôn hoài vọng vẫn hằng trông
Thủy triều lên xuống hờn trong dạ

Bóng ngả lan can hận đáy lòng
Lã chã hạt sương tầng khói phủ
Long tong giọt nước bến mây mong
Thuyền ai thấp thoáng ngoài khơi đó
Có chở trăng thơm đợm má hồng..!

7.5.2016 Lu Hà


Hoài vọng là một sự trông mong chờ đợi. Cuộc đời là một sự phân ly tan hợp. Tơ duyên tiền định chập chùng ngụp lặn luân lưu trong ái hà bể khổ không bao giờ dừng cả. Hình ảnh một thiếu phụ se sắt bờ môi mím chặt vì hơi mặn của nước biển, cánh hải âu chập chờn , triền cát trắng xóa trải dài xa xa mênh mông hay là những cánh đồng muối. Cánh đồng ở đây không phài là đồng lúa chín ngạt ngào hương thơm mùi cỏ rạ. Hoàng hôn là cảnh xế chiều tượng trưng cho sự kết thúc của một ngày hay của cả một đời tuổi xuân?

"Se sắt bờ môi mặn cánh đồng
Hoàng hôn hoài vọng vẫn hằng trông"

Thủy triều chứa chất cả một đại dương thuơng đau giông tố phũ phàng, môt tình yêu dang dở lãng mạn, một cung đàn đứt dây, một sự phản bội tất cả đều dâng trên mặt nước hay trong tâm hồn người thiếu nữ trắng trong nguyện vẹn trinh bạch.

Nàng đứng đó trâng trâng ánh mắt buồn thảm. Bóng hình lảo đảo tay bấu víu vào lan can của hàng rào chắn sóng hay bến tàu thủy nước mắt trào ra như những giọt muối biển nuốt vào vào lòng. Nước mắt chảy xuôi chứ không bao giờ chảy ngược thuận theo nguyên lý vô thường của tự nhiên máy trời.

"Thủy triều lên xuống hờn trong dạ
Bóng ngả lan can hận đáy lòng"

Thuơng thay người con gái chung tình ngóng đợi người yêu, hy vọng chàng trở lại mà trả nợ yến anh hoa bướm gió trăng duyên sắt cầm.

Chàng bỏ đi đâu? Vượt biên hay lao động xuất khẩu hay theo một con tàu vô định không ph ương hướng? Chàng nhạt tình với em vì sao? Có phải tại em không hay tại ai? Trăm nghìn câu hỏi dày vò nàng thân phận bồ liễu đào tơ mong manh. Khi sương sa suống ướt đẫm mái đầu và cả khi mây đen bao phủ những giọt mưa long tong hoà cùng nước mắt và tan vào biển cả. Nàng vẩn chờ mong vẩn chờ đợi....

"Lã chã hạt sương tầng khói phủ
Long tong giọt nước bến mây mong "

Rồi một tia hy vọng loé lên dù chỉ là ảo ảnh hay tâm trí nàng lạc vào miền vô thức khi nhìn thấy những chấm nhỏ ly ti, nàng lẩn lộn gữa thực và ảo. Nàng huyễn hoặc một con thuyền xa lạ nào đó là thuyền của đấng Kim Lang của một tình quân.

Nàng hoài vọng vào một cuộc tình nối kết, hy vọng chàng chở đầy trăng thơm và nhè nhẹ hôn lên bầu má hồng phúng phính và nàng sẽ nũng nịu bắt chàng yêu nhiều, chiều nhiều thật nhiều mới thôi. Nàng sẽ bắt đền chàng đủ thứ nhiều thứ lắm....

Thuyền ai thấp thoáng ngoài khơi đó
Có chở trăng thơm đợm má hồng..!


Nguyên tác: Mộng Vỡ...

Mộng vỡ tàn thu cỏ úa đồng
Hao gầy dáng nguyệt bẽ bàng trông
Hờn ai uẩn khúc bầu tâm sự
Giận cảnh sầu dâng chuốc nỗi lòng
Để vết lăn trầm đau hận mãi
Nên đường khổ lụy khóc hoài mong
Bờ liêu lãng tử mơ hồn bướm
Bóng liễu chờ duyên trải lụa hồng ...

07.05.2016

Mộng là mộng chỉ có khi người ta nằm ngủ và cả khi người ta thức kiểm soát toàn bộ suy nghĩ của mình tự lập ra một chuơng trình đồ biểu một ý nguyện một tình yêu đôi lứa mong sẽ có ngày từ mộng trở thành hiện thực. Nhưng vỡ mộng là cảnh huống hết phương cách cứu chữa cho một ngày mai huy hoàng vinh quang v
ụt tắt...

"Mộng vỡ tàn thu cỏ úa đồng
Hao gầy dáng nguyệt bẽ bàng trông "
Thơ Giang Hoa

Mộng khác với mơ. Nhưng phải có mới mới có mộng. Trang Sinh ngồi mơ thành bướm ở cảnh giới nhập thiền hay Thuần Vu Phần uống rượu say dưới gốc cây hoè nằm mộng được làm phò mã nước Hoè An và bổ nhiệm làm thái thú quận Nam Kha.

Hà thi sĩ cũng thường hay nhập thiền vào mộng:

"..Anh thường mơ mộng xa xôi
Vu Thần Ngọc Nữ bồi hồi nỉ non..."

hay là:"Đêm qua anh ngủ với em
Người tình trong mộng êm đềm thiết tha..."

Hay là: " Tôi sinh ra ở miền trung du
Rừng cọ đồi chè vẳng tiếng ru
Suối nước dân ca vào máu thịt
Như dòng sữa mẹ nhớ chiều thu..."

Giang Hoa viết:
"Hờn ai uẩn khúc bầu tâm sự
Giận cảnh sầu dâng chuốc nỗi lòng "

Mùa xuân là để nuôi mộng, mà vỡ mộng thì như mùa thu rồi mùa đông tàn úa cánh đồng, vầng trăng cũng hắt heo gọi là nguyệt tàn như bóng dáng mỹ nhân bẽ bàng trông mây khóc nguyệt thuơng trăng... Bao giận hờn uẩn khúc mà không biết tâm sự cùng ai, giận người giận cả bản thân mình, nỗi sầu dâng cao đầy lòng nghẹn cổ chỉ biết tấm tức vỗ gối khóc thầm...

Tuổi con gái thường hay một mình, vui với mai sau bằng nhiều mơ ước mà vẫn bẽn lẽn thẹn thùng sợ hãi khi ai bất chợt thấy được. Biết bao dự kiến riêng tư ấp ủ nuôi dưỡng trong lòng…

"Để vết lăn trầm đau hận mãi
Nên đường khổ lụy khóc hoài mong"

Vì sao vì ai? Nông nỗi nào mà cuộc đời em lăn lộn trầm luân trong vòng thuơng đau khổ hận? Con đuờng giai gian nan giông tố mịt mù chỉ còn biết thui thủi một mình vác cây thánh giá trên bước đường hành huơng tìm sự gia ơn của tha nhân bàn tay che chở của Thiên Chúa toàn năng. Hãy  ứu vớt linh hồn con cho con một chút hy vọng vào ngày mai...

"Bờ liêu lãng tử mơ hồn bướm
Bóng liễu chờ duyên trải lụa hồng ..."

Cái hay của câu kết này là bên bờ vực thẳm của vũng cô liêu đã le lói một bóng hình lãng tử hay một ý trung nhân tâm đầu ý hợp không là bạn trăm năm thì cũng là hồng nhan tri kỷ. Bóng liễu chỉ người con gái đẹp chờ duyên tình hoa nở trài tám lụa hồng siêu nhiên bất diệt tâm linh ái tình.

7.5.2016 Lu Hà





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét