Thứ Năm, 5 tháng 5, 2016

Chuyện Bất Ngờ Thơ Xướng Họa


Hồn thơ đường thi của Hà lão phu tưởng lâu ngày gía băng bên chậu kiểng đặt ngoài cửa bệ sổ? Vì đã lâu vắng bóng khách làng chơi thơ đường ưng ý. Bỗng nhiên trên trời rơi xuống một thiếu phụ sương pha tuyết nguyệt thỏ thẻ bên tai: Lang quân ơi! Kiếp trước thiếp và chàng
thường hay thù tạc với nhau. Không lẽ Chiêu Hổ quên Hồ xuân Hương này rồi sao?  Mình bàng hoàng rụi mắt tự hỏi: Ta là Trang Sinh hoá bướm hay Thuần Vu Phần ngồi gốc cây hoè nằm mộng làm thái thú quận Nam Kha hay sao? Mới lồm cồm ngồi dậy mở máy tính ,thấy tin nhắn của nữ sĩ Nguyễn Bích Yến tức Giang Hoa về một bài đường thi mới làm. Thấy bài thơ hay ý thứ sâu sắc thâm trầm tình thì lai láng nên lão họa ngay.


Sầu Mộng Canh Thâu
họa thơ Giang Hoa: Gió Trở Trời

Lá thu rơi rụng vọng tơ trời
Rặng liễu cầm canh giọt lệ rơi!
Thiếu phụ phòng không sầu trở giấc
Tùng quân vắng bóng mộng chưa rời
Thuyền tình giông bão bao từng trải
Biển ái bình yên đã hết thời
Thôi thế đành xong mây xõa tóc
Chập chùng sóng vỗ chốn xa khơi…!

5.5.2016 Lu Hà

Nguyên tác thơ Giang Hoa:

Con Đò Tình

Mỗi độ người đi gió trở trời
Đêm trằn giấc muộn tủi sầu rơi
Hồn lay khóm bạch quỳnh run rẫy
Dạ ủ chùm tinh tú rã rời
Nguyệt ngỡ thu tàn thay lá đổ
Lòng nghe hạ úa thuở giao thời
Ngăn làn sóng nhỏ buồn duyên lỡ
Khép lại con đò giẫm bể khơị ...

O5.05.2016 Giang Hoa

Bây giờ lão phu nói về tâm trạng của lão phu trước nhé. Ai bảo lão ích kỷ cá nhân chỉ nghĩ tới mình, yêu cái thân mình  thì đã chết ai, tổn hại đến ai? Lão chỉ là văn nhân quèn chứ có phải là nhà cách mạng đâu?

Mùa thu là mùa của sầu biệt chia ly, khi những lá vàng một thời xuân sắc tắm nắng cả một mùa xuân mùa hè hạnh phúc. Sinh lão bệnh tử là lẽ thường của tạo hóa máy trời. Mùa xuân hoa nở mà thu mùa đông tiễn hoa đi như biết bao đóa hồng nhan hương sắc phai tàn.

Hoa đã nở một đôi lần chưa nhỉ
Đã say chưa hương nhụy của mật đời
Yêu đời thỏa sức bướm hoa khoe thắm
Thu đến tàn đông cánh rụng rã rời

Chao ôi đời người như ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, ngoảnh đi ngoảnh lại đã xế chiều rồi. Một trăm năm đâu phải nhiều nhặn gì? Nhưng ái tình hoài mộng thì vẫn còn sống mãi vĩnh cửu dưới ánh trăng rằm biết bao cuộc tình vần thơ lai láng. Dương Liễu Thanh Thanh là câu chuyện tình bi thảm của Quỳnh Dao. Những ai là người miền Nam truớc năm 1975 các cô thiếu nữ phòng loan khuê các thường hay đọc.  Các đi ển tích liễu chương đài đã làm tâm hồn lão phu mê đắm. Rặng liễu cầm canh gịọt lệ rơi cũng là nước mắt của nàng Hằng Nga trên cung Quảng Hàn tuôn xuống vậy.

Còn nổi buồn nào bằng thiếu phụ xa chồng như trong Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn và bà Đoàn Thị Điểm hay thiếu phụ Nam Xuơng, nàng Tộ Thị b ế con chờ ch ồng hóa đá. Tâm sự trùng trùng đa đoan chồng khoác áo chiến bào ra trận vợ níu dải áo mà phải gạt nước mắt chém phăng vạt áo đi hay cảnh âm duơng cách trở...Thiếp đây chàng đó xa cách ngàn trùng chỉ còn biết gặp nhau trong những giấc mơ thôi ...

"Thiếu phụ phòng không sầu trở giấc
Tùng quân vắng bóng mộng chưa rời"

Trần gian vực thẳm chơi vơi
Chàng dừng vó ngựa lệ rơi suối vàng
Thuơng người trở giấc mơ màng
Giơ tay quờ quặng bẽ bàng gối loan...


"Thuyền tình giông bão bao từng trải
Biển ái bình yên đã hết thời"

Sinh tử luân hồi ba sinh hoài mộng, trùng trùng duyên khởi theo giáo lý nhà Phật. Chàng đi thiếp ở lại nhà, hay chàng vĩnh biệt cõi đời bởi hòn tên mũi đạn chàng đầu thai trở lại kiếp người hay lạc vào 3 đường ác đạo. Nếu trở lại làm người thì cũng không tránh khỏi con thuyền tình đấy giông bão. Còn thiếp biển ái đã sóng yên tĩnh lặng cánh hoa xưa dã hết thời tàn héo phũ phàng hay xuân tình còn động sức sống lại hồi xuân? Ai là kẻ tri âm cùng thiếp tâm sự giãi bày đây?
Bao nhiêu câu hỏi trằn trọc suốt năm canh mà rầu lòng người cô phụ.

Hàng hiên mưa rơi lã chã. màn đêm bao la chỉ còn nghe thấy tiếng dé kêu côn trùng rên rỉ. Ta chỉ còn nghe một tiếng thở dài não nuột buông xuôi bằng hai câu thơ kết. Thuơng thay cho thân phận đàn bà như thuyền không lái như mây xõa tóc dưới vòm trời cay nghiệt ghen má hồng nhan

Thôi thế đành xong mây xõa tóc
Chập chùng sóng vỗ chốn xa khơi…!


Bây giờ lão phu sẽ bàn tiếp 8 câu đường thi của nữ sĩ Giang Hoa làm cho trái tim gìa ửng máu đào hoa. Thật ra so với Lý Bạch, Tô Đông Pha, Bạch Cư Dị thì lão phu còn trai trẻ chán. Ngày xưa các văn thi nhân nghèo lắm, trời hứa cho 100 năm tuổi xuân mà nhiều vị mới có 50 xuân thôi mà răng lợi chân tay rúm ró co quắp rồi, nhìn thê thảm lắm đâu như Hà lão phu cơm ăn ba bữa quần áo mặc cả ngày, mùa nào hoa rau quả ấy.Lão chả cần sâm nhung cao hổ rượu rắn làm gì mà sức lực dồi dào kinh mạch điều hòa. Lão lại mê môn khí công hít thở khí trời miễn phí. Đám thanh niên loại xì ke ma túy đứng bên cạnh lão thì lão vẫn chiếm thế thuợng phong. Nhờ vậy lão ung dung ngồi bảnh choẹ thưởng làm bình thơ Giang Hoa đây. Mới qúa trưa mà nàng Giang Hoa đã gửi vào Facebook chúc ngủ ngon mơ đẹp rồi.

Tôi nằm mơ giữa ban này
Vẳng nghe lời chúc đắm say hương tình
Nửa vòng trái đất lưu linh
Thất ngôn bát cú rung rinh trái đào

Tiếng thơ thổn thức nghẹn nghào
Nổi niềm thiếu phụ thì thào bên tai
Bâng khuâng hỏi liễu Chương Đài
Tràng An xa cách u hoài vầng trăng...

-Giang Hoa:"Mỗi độ người đi gió trở trời
Đêm trằn giấc muộn tủi sầu rơi "

Bổng đâu lại nghe cả tiếng cụ Nguyễn Du nữa chứ:

"Nhớ lời nguyện ước ba sinh,
Xa xôi ai có biết tình chăng ai?
Khi về hỏi Liễu Chương Đài,
Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay!"

Sở dĩ có nghĩa ấy do điển tích ở tình sử:
Đời nhà Đường, Hàn Hoành tuổi trẻ nổi tiếng là một người tài danh. Nhà nghèo kiết, lấy một nàng kỵ nữ họ Liễu ở Chương Đài.
Mấy năm sau, quan Tiết độ sứ ở châu Thanh là Hầu Hy Dật mến tài, tâu vua xin Hàn Hoành làm người giúp việc. Bấy giờ, đương lúc nhiễu loạn, Hàn không dám đem Liễu đi theo, để nàng ở lại kinh đô, định chờ dịp tiện sẽ về đón. Nhưng trải qua ba năm trời, Hàn vẫn không về đón được. Nhân lấy vàng đựng vào một cái túi gởi về cho Liễu, kèm theo một bài thơ:
“Liễu ơi, hỡi Liễu Chương Đài,
Ngày xưa xanh biếc, hỏi nay có còn?
Ví tơ buông vẫn xanh rờn,
Hay vào tay khác, khó còn nguyên xưa...

Giang Hoa:
"Hồn lay khóm bạch quỳnh run rẫy
Dạ ủ chùm tinh tú rã rời "

Con Đò Tình của Giang Hoa cũng bao nhiêu chuyện tình trên những con đò mà Nguyễn Bính, Hàn Mạc Tử, Lu Hà , Bạch Cư Dị v. v... mộ tả trong thơ.
Nhưng tuyệt vời nhất là con đò mà chàng văn sĩ Bùi Hàng gặp hồn ma nàng Vân Kiều và giới thiệu chàng với em gái mình là nàng Vân Anh ở bến Lam Kiều. Câu chuyện lão bà đòi đồ sính lễ là cái chày ngọc ở núi tiên để bà gĩa thuốc huyền sương còn vang vọng tới ngày nay. Giang Hoa phác họa lại cảnh: Hồn ma hay hồn ái tình về lay động khóm hoa quỳnh trắng run rẩy là lúc quỳnh nở giữa đêm làm cho lòng dạ người thiếu phụ muốn thấu tới các vị đại giác La Hán thần thông ủ nóng cả các vì tinh tú rã rời trên giải ngân hà. Một trí tưởng tượng siêu việt của lối thơ tượng trưng đã dạt vào cảnh giới vi vô của Lão Trang vậy.

Giang Hoa:
"Nguyệt ngỡ thu tàn thay lá đổ
Lòng nghe hạ úa thuở giao thời "

Nguyệt là trăng là Hằng Nga cũng là hình ảnh người con gái đẹp khi hồn về lay động khóm quỳnh cùng rung rinh cây lá khác làm ta mới tỉnh mộng nhìn vào hiện trạng không gian và thời gian lúc này là lúc thu tàn hạ úa là lúc giao thời thay đổi thời tiết hay lòng mình trải qua bao biến dộng đắng cay vui buồn khổ đau...?

Giang Hoa:
"Ngăn làn sóng nhỏ buồn duyên lỡ
Khép lại con đò giẫm bể khơị ..."

Hai câu kết là sự khảng định nguyên trạng nội tâm. Gịọt lệ buồn như làn sóng nhỏ làm tủi hờn trái tim yêu thuơng ngọn lửa lòng nguội dần vì đàn đứt dây cung duyên tình dang dở mà phải cố gắng gượng ngăn lại.

Hãy cắn răng để mà chịu thiệt. Hãy chống tay đứng dậy mà đi. Trong đau thuơng thôi đi đừng tuôn lệ, vui với tha nhân với tháng ngày.
Khép lại con đò tình đã giẩm nát lòng em giữa chốn biển khơi.

5.5.2016 Lu Hà







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét