Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2019

Lăn Lộn Trường Tinh ( 12)


Truyện dài của Lu Hà phần 12

Cơ bản thời gian đó tôi vẫn là tình bơ vơ, của đáng tội cũng có vài mối tình tạp nham, vài cuộc ân ái truy hoan nhưng không thể gọi là tình yêu được, nên tôi không muốn đưa vào tập hồi ký này kẻo mang tiếng là chuyên kể chuyện dâm dục rồi đăng tải lên mạng Internet nhằm đầu độc thế hệ trẻ. Nhưng phải công nhận tôi rất được lòng các cô gái, được lòng giới đàn bà. Phần lớn người ta khen tôi hào hoa phong nhã, cách nói chuyện rất có duyên, khôi hài dí dỏm…

Một buổi chiều tôi vô tình gặp Minh ở phố Hàng Đậu, em tỏ ra hối hận vì cách đối xử khiếm nhã với tôi và tôi không đến thăm em nữa và cả Lan người em gái xinh tươi kiều diễm của Minh tôi cũng quên luôn.

Một hôm vào ngày đẹp trời tôi rủ thằng Quang phóng xe đạp đi chơi. Hai thằng rủ nhau ra Hồ Gươm hóng mát hút thuốc lá vặt. Tôi nhìn trời nước bao la, tính tôi hiếu động nên dùng những hòn sỏi nhỏ ném thia lia trên mặt nước. Tôi muốn luyện công tập trung tinh lực để thu lại viên đá về tay mà không được.
Để tiết kiệm thời gian tôi xin đăng lại toàn bộ bài luận về tình yêu số 21 của tôi vào đây, coi như là một đoạn hồi ký vậy. Tôi gọi là tình yêu và cuộc sống.

Con người và con vật đều muốn sống và có tình yêu. Loài vật tuy trí tuệ có kém xa với loài người nhưng chúng cũng tình cảm lắm chẳng khác chi loài người chúng ta. Có lần đi thăm vườn bách thú, tôi quan sát bầy khỉ thấy cảnh con khỉ mẹ ôm con sao mà thương cảm vô cùng. Khi có tiếng động thì nhanh như chớp mấy con khỉ đực nhảy vụt lên bao quanh con cái, có ý bảo vệ hai mẹ con. Ha ha thì ra phản sạ tình thân bảo vệ giống nòi của loài khỉ rất tốt, tuy chúng không có ý thức tại sao phải bảo vệ con khỉ cái và đàn khỉ con. Chúng sống hòa bình nhường nhịn không tranh chấp ghen tỵ nhau như loài người. Chả thế mà ông Mác mơ ước loài người nhanh trở lại bình đẳng như loài khỉ? Nhưng tiếc rằng những con khỉ thuần hoá này sống rất no đủ bằng tiền quyên góp của khách thập phương, cũng giống như nguyên thủ các nước cộng sản nghèo đói vẫn ôm cặp đi xin tiền viện trợ cuả các nước tư bản giàu có hòng cứu vãn hàng triệu dân sắp hoá khỉ của mình. Coi bộ muôn loài súc vật tuy không nói được, không có ngôn ngữ nhưng chắc hẳn chúng cũng có cảm giác tình yêu như con người?

 Ra thế loài người đã được đặc ân của Thiên Chuá hay Thượng Đế mà có ngôn ngữ và trí tuệ. Tình yêu là sản phẩm cuả ngôn ngữ, cuộc sống là sản phẩm ân huệ của tạo hóa. Cuộc sống mà không có tình yêu đôi lứa thì chỉ mới giới hạn của loài cầm thú ăn hang ở lỗ như cảnh mấy con khỉ đực nhảy vội lên để bảo vệ con khỉ cái?  Thì sẽ chẳng có văn chương thơ phú, chẳng có ca hát nhạc kịch, bấy đàn sẽ xếp hàng đi nhận thực phẩm, tranh chấp cãi vã nhau từng ô tem phiếu, sẽ có những cửa hàng bán đồ cao cấp như Tông Đản cho những con khỉ đầu đàn.

Cái kiểu tình yêu giai cấp, bầy đàn đó mà người cộng sản ca ngợi, là chỉ mỵ dân chia rẽ tình cha con, mẹ con cốt nhục, tình vợ chồng, họ hàng máu mủ và tình nam nữ luyến ái yêu thương nhau. Ngôn ngữ trí tuệ quan trọng biết chừng nào nhờ đó mà loài người trở nên giàu có no đủ và văn minh. Thơ văn là đầu tầu của ngôn ngữ, nhờ đó mà thúc đẩy xã hội tiến lên.

Chính vì thấy cái tầm quan trọng sống còn nhờ thơ văn mà tôi học làm thơ và viết văn. Trước hết cho tôi được giải toả những nhớ thương u buồn, được bày tỏ tâm tư của mình với đời, phê phán cái xấu tìm kiếm những vẻ đẹp của chân thiện mỹ. Tôi làm thơ như những đợt sóng thủy triều, những luồng cảm xúc dồn dập xô đẩy nên cũng chẳng có thời gian đọc lại hay soát lại mình có tất cả bao nhiêu bài thơ hoàn toàn từ ngẫu hứng tình cảm xúc cảm cá nhân nội tại dồn nén mà tuôn trào ra như cốc nước tràn ly. Tôi không có ý thức thuần túy về giai cấp cứ phải làm thơ cho giai cấp mình đọc. Đối với tôi chỉ có một giai cấp duy nhất đó là loài người, tình người để phân biệt với các giai tầng chim muông thú vật khác.

Các bạn cũng yêu thơ như tôi, nên tôi mở máy tính tiện bài nào thì gửi bài ấy, nhưng đây là mục thơ tình tôi viết về chủ đề“ Em Đã Lấy Chồng“, nên tôi chọn những bài thích hợp gửi cho các bạn để chúng ta cùng chia sẻ. Hoàn là một người con gái mà tôi yêu ngày xưa, kiếp này em hãy tha lỗi cho anh, anh đã phụ tình em. Anh cũng chẳng dấu tên em làm gì. Em cũng là một nhân tố quan trọng để buộc anh dời bỏ Viẹt Nam. Tôi quen Hoàn vào một buổi chiều trên bờ hồ Gươm trên một ghế đá cùng một cô bạn gái. Còn tôi với một thằng bạn cũng học nghề ở Đức mới về, tôi đứng trên bờ hồ dùng những viên sỏi ném thia lia tạo thành những lớp sóng dập dờn dồn đuổi nhau, rất thú vị. Hai cô cười khúc khích nói bâng quơ thời buổi này vẫn có người lớn đầu sắp làm bố trẻ con mà vẫn chơi nghịch như vây. Tôi ngoảnh lại nhìn hai cô nhã nhặn trả lời tôi đang suy tư đấy chứ. Hai cô có thấy không, những lớp sóng lăn tăn do hòn đá trong tay tôi tạo ra như một cuộc dồn đuổi của ái tình. Thế là chúng tôi quen nhau, tôi tầm vóc  trung bình rất thích Hoàn một cô gái dong dỏng cao, có thể xếp  em vào loại chân dài. Còn anh bạn tôi cao to như hộ pháp lại thích cô gái mập lùn. Nói chuyện trăng gió trời biển hoa lá cành chán thì chúng tôi ra về, bốn cái xe đạp băng băng  qua nhừng khu phố như ô bàn cờ tiến thẳng về phố Huế. Đến trước cứa trường đạị học Bách khoa  thì Hoàn dừng xe chỉ nhà em kia kìa. Chúng em rất cám ơn hai anh đã đưa chúng em về, bữa nào rảnh rỗi anh ghé qua chơi. Hoàn là một cô gái Hà Nội chánh hiệu con nai vàng, nhà có cửa hàng buôn bán, đại để là khá giàu có chứ không như bố mẹ tôi phải ở một căn hộ tập thể diện tích chưa đầy 70 mét vuông. Anh xin phép Hoàn cứ lấy tên thực của em việc gì phải dấu diếm che đậy? Nào ai sẽ làm tổn hại đến em, câu chuyện tình này là câu chuyện thật anh muốn viết thành văn chương để lại cho muôn đời con cháu. Ví như các cô người yêu của ông Hàn Mạc Tử như Mộng Cầm, Kim Cúc, Thương Thương v. v.. đó sao.

Các cô đó làm nên tài năng và hồn thơ Hàn Mạc Tử, thì chính em cũng là một trong các cô gái làm nên hồn thơ của anh. Anh có vợ, yêu vợ thương con nhưng em cũng là một hoàng hậu trong tháp ngà thơ ca của anh. Tuy anh không viết nhiều về em, hình như chỉ có bốn năm bài thơ, trong khi đó các cô khác chỉ quen biết trên mạng facebook thôi cũng hàng trăm bài. Có bột mới gột nên hồ, chính em lại là chất keo dính, bột hồ liên đới trong các bài thơ của anh viết tặng các cô khác. Là những hình ảnh đẹp liêu trai, thiên thai, huyền du ảo mộng của ái tình vu thần sơn cước thấp thoáng trong thơ anh là nhờ có em. Em là người yêu thực sự tuyệt vời của anh ngoài đời chứ không phải chỉ có trong thơ như ông Hàn Mạc Tử, anh sung sướng ngây ngất ôm hôn em một thân hình con gái đầy đặn khỏe mạnh như vua Đường Minh Hoàng ngày xưa ôm hôn nàng Dương Qúy Phi, nhưng lão Hoàng ấy chỉ là một ông già sắp xuống lỗ, còn anh là trai tráng hẳn hoi. Như Phù Sai ôm hôn nàng Tây Thi dù cho phải mất nước cũng cam lòng.

Ngày đến chơi nhà thăm bố mẹ anh, ở một căn nhà lụp xụp không bằng cái gác bếp nhà em. Em còn mua kẹo ngọt cho các em trai  của anh và tặng bố anh một chai rượu, mẹ anh thich ăn trầu thì em tặng trầu xanh, cau tươi. Anh cũng vừa mới trải qua một cuộc tình dang dở đám cưới không thành vì nhà gái thách cao quá. Em như một nàng tiên trên trời giáng xuống, xinh đẹp như liêu trai trong Bích Câu kỳ ngộ. Bố mẹ anh, và mấy đứa em trai cảm động vô cùng. Trong khi đó sở làm việc của mẹ anh có chiếu phim chiêu đãi và hai vé mời, bố anh đưa cho hai đứa mình. Bố anh ngắm nghía thấy em đứng cao hơn anh, ông ngưỡng mộ tủm tỉm cười và xem ra vui vẻ lắm. Rồi anh dẫn em đến thăm nhà thằng bạn tên là Hưng vì ngày xưa nó mưu trí bày ra kế  cho anh say rượu để trí trá lừa bọn trong ban chỉ huy đội và cô N về tội hôn không đúng lúc.

Anh đưa em đến nhà thằng Hưng có ý khoe khoang với nó về em, có ý so sánh em với N là một cô gái cùng học nghề của anh ngày xưa ở bên Đức, cho nó nhìn em lác mắt ra mới thôi. Anh cao hứng rủ thằng Hưng làm cuộc dong chơi đi xe máy ra ngoại thành. Thằng Hưng và em trai nó hình như cũng thấy ngại vì thấy anh hãnh diện trở em ngồi sau lưng còn đánh võng trên đường phố như một anh hùng xa lộ. Vì có một cô người yêu kiêu sa đẹp quá trời. Nó cứ lẽo đẽo theo sau, em phải cười nói nhỏ vào tai anh. Anh Hưng sao mà lờ đờ thế, không như anh như một con báo trên rừng xanh.

Em rất yêu anh thấy dũng mãnh khỏe mạnh, lanh lợi, còn nói chuyện rất văn chương tỏ ra hiểu biết về kim cổ đông tây, vào thăm nhà anh chỉ toàn là sách vở, sách gì mà nhiều thế xếp thành hàng có thứ tự gáy sách chìa ra phía ngoài cho dễ tìm đọc.

Bản tính anh hơi ngỗ ngược liều mạng, có lần chở em đi chơi giữa chiều 30 tết, qua ngả Ngã Tư Sở chạy về đường Láng thì gặp một chú cá vàng đứng chặn đòi tiền mãi lộ, trong khi anh đi với tốc độ bình thường cả hai có mũ bảo hiểm đàng hoàng nó còn hỏi chặn. Anh cho xe may từ từ tiến gần đến chỗ nó bỗng rú ga phóng vọt đi, thằng công an đấm hụt và vội rút súng bắn, còn anh vừa chạy vừa đánh võng, đạn bay chíu chíu trên đầu, em yêu của anh hết hồn ôm ghì chặt lấy anh, anh phóng tuốt về nhà lại thản nhiên lấy xe đạp chở em đi chơi coi như không có chuyện gì sảy ra.

Em là một cô gái thông minh cực kỳ, em có học vấn cao hiểu về con người anh lắm, có lần em nói thật lòng là em rất sợ cái tính ướt át si tình của anh, rồi một ngày nào đó anh sẽ dời xa em. Em bảo rằng: Anh đi Đức về mang một số tiền của cũng chẳng là bao, miệng ăn núi lở, bố mẹ anh đã già rồi sống với đồng lương hưu trí èo uột, đàn em nheo nhóc chả mấy chốc là sạch nhẵn. Mợ tậu sẵn cho em một căn nhà, hứa là nếu em lấy chồng sẽ cho em căn nhà đó, em có chìa khóa rồi mai mốt ta sẽ cùng đến xem nhà đó anh nhé. Anh khấp khởi mừng thầm một thằng ba linh thôn nhà quê như anh bỗng nhiên vớ được một cô vợ quá hoàn hảo, mũi dọc dừa đôi mắt huyền nhung đen, dong dỏng cao rất là phổng phao, anh nghĩ bụng tướng này chắc là mắn đẻ lắm đây, sẽ sinh cho anh một đàn con hùng dũng…

Nhưng rồi sự đời lại chớ trêu đùa rỡn với số mệnh, anh lại được tổng cục lao động đào tạo cho đi đông Đức học nghề may và lao động theo kiểu xuất cảng lao nô. Anh rất yêu em, nhưng không muốn ở lại Việt Nam để ăn bám em, con cái sinh ra để ông bà ngoại nuôi, bên nhà anh nghèo rớt mồng tơi, bố anh là sĩ quan quân đội về hưu thì chỉ là cán bộ trung cấp tép riu. Thằng bạn cùng khóa học nghề với anh tên là Liêm bố nó tên là ông Ba Thạch làm viện trưởng viện kiểm soát thành phố Hà Nội tỏ ra khinh bố anh ra mặt, ông ấy không thèm nói chuyện với bố anh khi đi nhận hàng ở cảng Hải Phòng. Bố anh tuy đã về hưu nhưng cũng từng là chủ nhiệm chính trị trung đoàn. Người cộng sản là như vậy, khi còn tại chức thì họ kiêng nể bắt tay nhau, tình đồng chí đồng đội thắm thiết. Nhưng khi về hưu không còn vai vế gì nữa thì họ coi thường khinh bỉ nhau ra mặt.

 Bố anh định giới thiệu anh với con gái ông Lê Hiến Mai hay con gái ông tướng nào đó anh không còn nhớ nữa. Bố anh bảo: Nếu mày thích con nhà gia thế, nhưng nói thẳng nó xấu gái lắm. Nhưng anh gạt đi, anh không thích con nhà cộng sản quan chức quyền quý nhưng không đẹp gái. Ông Ba Thạch ấy là cán bộ Miền Nam tập kết ra Bắc. Nói về dòng giõi dòng máu tổ tiên bao đời chắc gì hơn bố con anh? Chỉ có trung thành theo cách mạng thì thằng mõ cũng làm quan được. Muốn sống ở Việt Nam anh phải là đảng viên, tuy ba đời nhà anh đỏ từ đầu đến đít, ông nội, bố và các chú đều là đảng viên cả. Nếu như ngày xưa thời vua chúa có các kỳ thi hương thị hội thi đình, người như anh theo lề thói nho gia tề gia, trị quốc bình thiên hạ có thể theo đường cử nghiệp. Chứ còn thời nay, phải là thành phần cơ bản con ông cháu cha cỡ như ủy viên trung ương đảng chứ làng nhàng cũng chẳng ăn giải gì.

 Tinh anh phiêu lưu thích mạo hiểm vì cuộc sống kinh tế khó khăn có thể vào đường tù tội, ham viết lách muốn làm văn sĩ cũng chẳng được viết gì cũng bị kiểm soát hạch sách, nên anh không thể vì quá yêu em mà cam phận ở Việt Nam. Khi phong phanh nghe  tin trở lại Đức anh lại nhở đến cô gái tóc huyền đen, đôi mắt to và anh mưu tính sẽ ở lại Đức dù cho là Đông Âu cộng sản rồi có ngày họ sẽ thống nhất, may ra mình còn có tương lai.

 Anh là một ngã si tình nhưng rất thủ đoạn tinh khôn vô cùng, anh sẽ bỏ em trong danh dự. Anh đúng là một thằng hèn giống như ông nhạc sĩ Tô Hải không có gan kết hôn với em và sống ở Việt Nam. Anh biết nhà em rất nho giáo nền nếp lễ nghi, nên anh mới nghĩ ra mẹo vặt. Anh trực tiếp đặt vấn đề kết hôn với mợ tức mẹ đẻ của em và anh biết bà cụ sẽ từ chối. Vì chuyện kết hôn là việc lớn phải mai mối, hay cha mẹ cùng cấp đến nói chuyện, mẹ em từ chối nói chuyên hôn nhân của con gái với anh là trúng mưu anh. Anh viện cớ mẹ không đồng ý là anh dời bỏ em luôn. Anh rất thương em, khi em đưa ông chú ruột đến nhà nói chuyện với bố mẹ anh thì anh lại bỏ đi lang thang các tỉnh với một cô gái khác bảo là đi công chuyện làm ăn. Cảnh em đứng chặn đường nước mắt dàn dụa nắm ghi đông xe máy anh đến bây giờ hình ảnh thê lương đó vẫn nằm nguyên trong đầu anh, không thể nào quên được.

Hàng xóm láng giềng họ thấy chuyên thật là thương tâm họ định đánh cô gái Việt Nam kia vì tội cướp chồng. Hoàn ơi! Anh rập đầu ngàn lạy hãy tha lỗi cho anh, kiếp sau nếu còn được đầu thai làm người anh sẽ đền bù trả lại duyên tình cho em gấp trăm gấp nghìn lần. Cũng bởi anh đầu thai nhầm thế kỷ mà sinh ra lắm chuyện tang thương oan trái như vậy. Lúc nào cũng phải mưu mô tính toán thủ đoạn, con người ta sống không thể thành thật với nhau. Cô gái Việt Nam kia trình độ văn hóa rất cao đã từng qua các trường đại học ở nước ngoài khéo ăn khéo nói chạy đi chạy lại các cửa để vận động cho anh được đi nước ngoài. Anh là kẻ mang tội cả với hai em, anh thật là một thằng hèn luôn nghĩ đến tự do và lo cho cái thân mình. Vì anh tuy là kẻ si tình lãng mạng nhưng lại lấy nước Đức là tương lai sự nghiệp tiền đồ, là mục tiêu mục đích sống của đời mình phải bằng mọi giá để  được sống ở đó. Vì nước Đức mà anh sẵn sàng ném bỏ tất cả, kể cả viên ngọc quý là em.

 Anh yêu em như vậy mà vẫn còn tính toán sẵn sàng dời bỏ em. Vì xã hội đất nước ruồng bỏ anh, không cho anh có cơ hội phát triển tự do theo đúng khả năng của anh, thì anh buộc phải ruồng bỏ em và ruồng bỏ luôn cả đất nước Viêt Nam này mà không thèm sống ở đó nữa để đi tìm một quê hương khác, bất cần cả nơi chôn rau cắt rốn.

Anh Vội Ra Đi
viết cho Hoàn

Em đã coi anh đã chết rồi
Chết chưa, chết chửa, vẫn chưa thôi
Mảnh tình vương vấn sao còn đó
Cái nợ ba sinh đã hết rồi ?

Ta đã gặp nhau ở nẻo nào
Phố phường dong ruổi thuở xa xưa
Vì anh yếu đuối nên người khác
Đã lấy anh đi thật chẳng ngờ...

Em vẫn trách anh kẻ bạc tình
Vì sao laị thế dễ quên nhanh
Mà lòng anh đã chai như đá
Một chút tình thương chửa kịp thành

Thói đời đen bạc thật vô cùng
Gió cuốn đời anh quá vội vàng
Cơn lốc phong trần đua nẻo khác
Tìm đường sinh kế phải xiêu lòng

Ở tận cuối trời mây tím bay
Lòng còn thổn thức nhớ em hoài
Kiếp nghèo nên phải đành quay quắt
Mây lạc trời Âu dở cuộc say

Yêu em mà laị chẳng vì em
Để mặc người yêu một nỗi niềm
Không ngoái đầu nhìn chân rảo bước
Bao giờ anh trả laị cho em?

Yêu em mà laị chẳng như yêu
Đâu thấy mắt anh những buổi chiều
Anh vội vàng chi mà chẳng đến
Để em sầu khổ với tình yêu!

Lu Hà


Cho Anh Một Lời Xin Lỗi
tặng Hoàn nhân đọc bài :” Gác Nhỏ Đêm Xuân”

Muà xuân năm ấy gặp em
Rồi bao kỷ niệm êm đềm bên nhau
Hôm nay lòng lại ngẩn ngơ
Hương Lan thánh thót bên bờ sông tương

Chợ hoa pháo tết rộn ràng
Phất phơ tà áo theo dòng thời gian
Anh đi thành nội nắng tràn
Phượng rơi hè phố thu tàn gió đông

Tràng Tiền phố Huế còn thương…
Tháng năm biền biệt sầu vương khói mờ
Chân cầu nước chảy lững lờ
Lá rơi xào xạc bao giờ thì thôi…?

Em coi anh đã chết rồi
Tan vào dĩ vãng một thời thoảng qua
Tìm anh trời đổ cơn mưa
Thương em anh biết làm sao bây giờ?

Sinh ra trong cõi ta bà
Bao nhiêu hệ lụy đẩy đưa cuộc đời
Yêu em sao lại bỏ đi….?
Trái tim đa cảm ngậm ngùi khổ đau

Một lời đáng giá bao nhiêu
Mà còn xin lỗi tủi sầu em ơi!
Nợ tình theo lá sông trôi
Hợp tan bèo bọt lệ rơi mấy hàng!


25.1.2011 Lu Hà



Thu Về Phố Cổ
bài thơ này làm để tặng Hoàn

Thu về Hà Nội ánh hồng
Vàng rơi phố cổ theo dòng tơ vương
Tây Hồ khói toả hơi sương
Chuông chuà rung động cõi lòng ngân vang...

Anh ơi! còn có nhớ chăng
Mà nay tình đã dở dang lỡ làng
Muà thơm hương cốm nhẹ nhàng
Đôi ta ngày đó lâng lâng bướm đào

Nhìn em nước mắt nghẹn ngào
Cầm tay lưu luyến bao giờ về đây?
Sự đời bao nỗi đắng cay
Ve sầu phượng rũ tháng ngày chia phôi

Hàng me tình tự bồi hồi
Hồ Gươm hờ hững chơi vơi bóng nàng
Tháp Ruà Thủy Tạ đêm trăng
Tiếng gà xao xác bẽ bàng sương rơi

Mưa ngâu lã chã u hoài
Băn khoăn thổn thức canh dài đêm thâu
Thời gian dầu dãi mái đầu
Trán nhăn tư lự chân cầu thở than

Nhớ thương, thương quá vô vàn
Bao nhiêu kỷ niệm nồng nàn thiết tha
Tràng Tiền Hàng Mã Bắc Qua
Cổ Ngư Bát Bạt nhạt nhoà bi ai

Xót xa rặng liễu Chương Đài
Tàn thu héo uá phôi phai lá vàng
Giận hờn tầm tã mưa giăng
Hơn ba thập kỷ ngỡ ngàng chiêm bao...!

cảm hứng thơ Mai Hoài Thu: Nhớ Muà Thu Hà Nội
23.11.2012 Lu Hà



Đất Trời Đổ Lệ
cảm xúc nhạc Lê Quang: Thế Là Hết

Mới ngày nào chúng mình đắm đuối
Mà bây giờ đã vội ly tao
Từ đâu biết phải làm sao?
Làm sao ngang trái từ đâu hãy hùng

Cơn gió chướng tận cùng đau khổ
Nửa vầng trăng vò võ canh thâu
Hàng hiên lã chã mưa ngâu
Hết rồi hy vọng bể dâu đoạn trường

Đời sầu hận thê lương ảo não
Lá vàng rơi lảo đảo bước chân
Hàng me phượng vĩ tần ngần
Hoa tàn quả rụng tủi thân bướm hồng

Đường muôn ngả tang bồng hồ hải
Tiếng ve sầu tê tái lòng em
Đèn khuya đóng cửa buông rèm
Đông tàn giá lạnh thòm thèm dáng ai

Một mình em u hoài rảo bước
Phố phường xưa đã khước từ nhau
Hồ gươm rặng liễu phai màu
Đất trời đổ lệ ướt nhàu cỏ cây !

*Thơ nhớ tới Hoàn
17.3.2019 Lu Hà


Hôm nay bình tâm ngồi viết những dòng hồi ký này, tôi không khỏi xót xa khi nghĩ tới Hoàn. Nhớ thấy cảnh Hoàn đứng từ xa bên cạnh mấy bà bán bún ốc nhìn tôi phóng xe máy đi qua. Lúc đó tại sao trái tim tôi lại chai đá tàn nhẫn như vậy với em?

16.7.2019 Lu Hà









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét