Truyện dài của Lu Hà phần 7
Thôi em đừng hỏi nhiều nữa, em hãy cởi quần ra nằm xuống
bên cạnh chị. Tôi rón rén nằm bên cạnh chị, cả hai nằm nghiêng úp thìa vào
nhau. Chị rơm rớm nước mắt chị kể về cuộc đời chị khổ lắm. Má chị là người miền
Nam tập kết ra Bắc. Họ hàng trong Nam chả còn ai, họ đi di tản sang Mỹ hết cả rồi.
Chồng chị ruồng rẫy chị, cả đứa con gái cũng bỏ chị nó đang sống với bố nó và
ông bà nội. Tôi chỉ biết vỗ về an ủi chị. Chị hỏi em đã có người yêu chưa? Tôi
nghẹn ngào đời em cũng long đong về đường tình duyên lắm chị ạ. Chuyện dài lắm
từ từ em sẽ kể hết cho chị nghe.
Bỗng chị hỏi em thích nghe ngâm thơ, nghe hát vọng cổ hay
hát dân ca chèo?
Dạ em thích nghe quan họ Bắc Ninh. Mẹ em cũng thuộc nhiều
làn điệu lắm chị ạ. Thế là chị hát cho tôi nghe. Tôi nằm bên xoa lưng, xoa bóp
mông chị. Bỗng chị nằm bật ngửa ra dạng chân ra, em cứ từ từ thong thả mà bú
núm vú chị đi, em trai yêu quý của chị, em đừng sợ. Tôi trườn lên bụng chị và túm
bú bầu vú căng phồng của chị mà mút say xưa, rồi bỗng nhiên chả hiểu sao cái
chày huyền sương của tôi lại chui tọt vào thỏm lỏm cái chỗ sâu hoắm nhất của chị….Như
lưỡi câu bị mắc vào miệng cá trắm không thể nào gỡ ra được, con cá càng vặn
mình quẫy đuôi giãy giụa thì lưỡi câu càng hun hút cắm sâu vào cổ họng con cá…
Tôi thương chị, chị yêu trời đất bao la, chị là nghệ sĩ mà
nên chị yêu thiên nhiên là phải. Tôi thường phóng xe đưa chị ra ngoại thành
chơi, hay trải ni lông nằm trên bãi cỏ trên bờ đê ngắm dòng sông Hồng sủi bọt đỏ
ngầu. Có lần nằm chơi hóng mát dưới hàng phi lao, gặp bà con đi làm đồng qua. Họ
mắng chúng tôi vô ý thức, người ta phải làm lụng vất vả quần quật như thế này để
có hạt gạo mà bỏ vào miệng. Còn anh chị chắc dân có hộ khẩu ở Hà Nội có sổ đong
gạo theo giá nhà nước, nên mới dửng mỡ đến đây hóng mát ngắm chim cò bươm bướm
bay…
Tôi có thằng bạn từng nhập ngũ năm 1971, tên nó là thằng
Thuận, gia đình nó làm chủ một xưởng gia công nhựa. Tôi đến thăm nó và gặp thằng
Quang cũng đi học nghề ở Đức về con ông Trung Tá Bùi Hân. Ông Bùi Hân về thành
phố Nam Định nghỉ hưu, để mở lò vôi. Cái nhà ở khu tập thể quân đội Nam Đồng để
lại cho thằng Quang. Thằng Quang đến làm công cho thằng Thuận và tôi mời nó đến
chơi nhà. Tôi bàn với nó dịp tết này đi buôn pháo, đỡ vất vả hơn cái việc quay
nhựa ở xưởng thằng Thuận. Tôi sẵn vốn, còn thằng Quang không có vốn nó cầm tạm
của một chị cái xe đạp và bán đi. Tôi và nó đến làng pháo mua về một đống và
cùng nhau đóng gói ở nhà tôi. Nó đóng vào va ly, còn của tôi đóng vào túi du lịch
theo kiểu giáo viên cán bộ công nhân viên về phép. Bố tôi quan sát hai thằng và
sau này bố tôi nói cho cả nhà cùng nghe: Tao nhìn cách hai thằng đóng gói cách
thức ngụy trang tao biết thằng Hà nó khôn ranh lắm. Tao chỉ thương thằng Quang
thôi, nó còn dại dột ngờ nghệch. Còn tôi thì bố tôi không thể thương được vì
quá ma lanh. Chúng tôi đi tàu đêm về quê, thằng Quang bị phòng thuế kiểm tra và
bị tịch thu luôn tất cả số pháo trên nhà ga. Còn tôi thì lại trót lọt. Về tới
quê tôi mang số pháo đến nhờ dì S là em gái mẹ tôi. Dì S sốt sắng mua hết. Tôi
chào dì để xuôi về Hà Nội. Dì mang ra chợ bán và bán cho cả người trong làng.
Không ngờ pháo bị ẩm ướt chiều 30 tết, sáng mồng 1 tết họ mang đến trả. Đúng là
tôi vì chút lợi lộc mà làm khổ dì. Chú rể tôi bực quá mắng dì làm cho ngày tết
mất vui đi. Về Hà Nội thằng Quang méo mặt, vì bà chị hàng xóm bắt đền cái xe đạp.
Số nó lận đận thật, thế nhưng mới đây tôi nghe người quen nói thằng Quang bây
giờ làm chủ một công ty ăn nên làm ra. Sau gần 40 năm đúng là vật đổi sao rời,
một thằng ngờ ngệch như thằng Quang trở thành giám đốc một công ty. Còn tôi thì
chẳng giàu chẳng nghèo chỉ đủ ăn và tôi thực thụ là một văn nhân thi sĩ. Tôi nhớ
ngày đó chị H đến thăm tôi. Tôi cũng bận việc và mẹ tôi giục mãi tôi phải tìm một
cô nào đó cưới làm vợ để bà có cháu bế. Tôi nhờ thằng Quang dùng xe đạp của tôi
đưa chị về. Dọc đường chị cứ mếu máo khóc, chị kể lể chị rất thương tôi, chị rất
yêu tôi nhưng chị đành phải buông tôi ra, để tôi còn đi lấy vợ. Tôi còn quá trẻ
trung.
13.7.2019 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét