Thứ Hai, 11 tháng 9, 2017

Bàn Về Hiện Tượng Viết Văn Dấp Dính Vụ Lợi Cá Nhân



-Paul Nguyễn Hoàng Đức:
“Ở phần 9, chúng ta có bàn về sự “khôn vặt” của người Việt, đến đây, thì thấy rõ ràng sự khôn ngoan đó nổi lên tất cả qua câu ca dao:
Người khôn ăn nói nửa chừng
Làm cho kẻ dại nửa mừng nửa lo.
Người khôn theo nghĩa lớn là để giúp đời, theo nghĩa nhỏ thì chí ít phải có ý tưởng minh bạch về bất kể việc gì đó. Nhưng
cách khôn của người Việt không vậy! Mục đích của cái khôn không phải để trình ra quan niệm hay trí tuệ, mà là: để sống ưu thế hơn. Vì thế người ta còn nói “Khôn ăn người, dại người ăn”.
Cái khôn kiểu đó không phải để tiến đến trí thức, cũng chẳng có phong độ của ông chủ, mà là cách làm nô bộc lươn lẹo sao cho vừa lòng chủ. Có rất nhiều người Việt tâm đắc với lối khôn lọc lõi của tể tướng lưng gù Trung Quốc rằng:
- Nói cùng không hay!
- Im lặng cũng chẳng tốt!
- Mà là làm sao nói ra những gì để chủ vui lòng.
Rồi các kiểu luồn chôn để sống bằng mọi giá của Hàn Tín đã trở thành bản mẫu trong lẽ sống của nhiều người. Than ôi, làm người có mỗi cái danh dự để sống mà dám đổi nó lấy mọi sự sợ hãi - luồn cúi đến vong thân thì còn sống để làm gì. Sống vậy có khác gì động vật hai chân còn mỗi ngả tồn tại qua ăn và ngủ.
Tại sao phải ăn nói nửa chừng? Vì trước hết, người Việt học hành theo lối “học gạo” kiếm chỗ ấm thân, nên cái học rất nửa vời, để vừa có mặt lại vừa không có mặt, khi cần xuất ăn giải thưởng thì “ta đăng ký”, khi cần “ba mươi sáu chước tẩu nhi vi sách” cũng tiện, vì ta nói, nhưng đã nói gì đâu ai mà bắt được lỗi.
Ngôn ngữ là biểu hiện của trí tuệ. Theo các triết gia và chuyên gia ngôn ngữ, thì biểu hiện cao nhất của trí tuệ ra ngoài là ngôn ngữ, vì trí tuệ nằm sâu trong não, nó chỉ có sân khấu lớn nhất - cao nhất - trực tiếp nhất - nhanh nhất là ngôn ngữ. Như vậy câu nói trên của người Việt, đủ thấy người Việt dùng ngôn ngữ để sống nhiều hơn là để tư duy. Cái học đằng đẵng trong lịch sử là muốn làm quan, muốn sống hơn người theo kiểu “Mồm miệng đỡ chân tay”, nhiều hơn là để giành cho con người phát triển tư tưởng. Trong lịch sử, ngay cả các luồng tư tưởng, các tôn giáo vào Việt Nam là để áp dụng sống nhiều hơn là để phục vụ nhu cầu phát triển phẩm chất sống của tâm hồn. Như việc áp dụng “Tam giáo đồng nguyên”.

-Lu Hà:

Tớ rất ghét khinh bỉ ghê tởm những kẻ mang danh giáo sư, tiến sĩ, nhà văn, nhà thơ, nhà báo, nhà dân chủ, nhà bánh tráng, bánh đúc, bánh dày này nọ mà chuyên ăn nói nước đôi nửa nạc nửa mỡ. Lời lẽ thiếu mạch lạc khúc triết một câu nói ra hiểu xuôi cũng được hiểu ngược cũng được. Đáng lý ra phải phỉ nhổ lên án thì đám fan nô lại ca ngợi là hùng biện, khôn ngoan ứng biến, sở trường sở đoản, quyền biến trí trá như thần.

 Người Tàu không có triết học, chữ viết của anh ấy là chữ tượng hình do lắp ghép các bộ chữ, chữ nọ lắp ghép chữ kia thành nghĩa khác. Nên anh ấy hay dài dòng văn tự. Ngày xưa các đạo sĩ tà thuật bên Tàu hay bày ra trò đoán chữ xem số mạng. Thằng cha Duơng Tu ngày xưa cũng bị mất đầu vì hay suy diễn linh tinh. Hắn ti toe giải nghĩa cho Hạ Hầu Đôn hiểu cái ý nghĩa khẩu lệnh hai chữ " Kê Cân" do Tào Tháo ban ra: Kê cân là gân gà, gân gà thì thơm ngon, ăn không được bỏ thì phí. Nên chuyến này nhất định thừa tướng sẽ lui binh.
Tào Tháo giận điên người cho là phao tin đồn nhảm giảm lòng quân. Tuy rằng trong lòng Tháo cũng muốn lui binh.

Nên Tào Tháo đã giết quách đi cái thằng chỉ ăn rồi khoe khoang chữ nghĩa dấp dính hội tề. Chúng ta đã học ở bác Đức nhiều về cái gọi là A=phi A của Heghen cũng như sự dây cà ra dây muống của Duơng Tu. So sánh chuyện A= phi A và chuyện Dương Tu mà ôm bụng cười. Chết không kịp ngáp.

Khôn Vặt
thơ trào phúng

Thói quen khôn vặt gà mờ
Mê thằng dấp dính vật vờ đầu tôm
Xun xoe bợ đít chồm hôm
Nửa đen nửa trắng chó xồm xù lông

Đủ trò nạc mỡ dăm bông
Chí Phèo Thị Nở lên đồng ngợi ca
Lưu manh đạo tặc ma tà
Ngược xuôi đúng cả mới là khôn ngoan

Lắm câu vô nghĩa lăng loàn
Trai lơ đĩ bợm lường gàn kiêu căng
Diễn đàn hội thảo lăng xăng
Moi tiền công qũy dở thằng dở ông

Giáo sự tiến sĩ sổng chuồng
Trong lò rửa não đỏ hồng hơn chuyên
Khoe khoang bằng rỏm vì tiền
Thành phần cơ bản ưu tiên chính quyền

Công an văn hóa đảo điên
Tuyên truyền nhắng nhít hội viên văn đoàn
Phèng la trống mõ đăng đàn
Báo đài tràn ngập ngỗng ngan ỉa đùn

Thân lươn chẳng ngại lấm bùn
Cáy cua ngang dọc rỉ cùn táo lê
Xứ quân trình độ ê chề
Tung tăng nghị ngật chó chê mèo cười

Vênh vang trí thức đười ươi
Phố phường chật hẹp chuột dơi dập dìu
Việt Nam xã hội ôi thiu
Tương lai mù mịt ỉu xìu núi sông

Còn đâu nòi giống Lạc Hồng
Thôi đừng phét lác tiên rồng làm chi
Từ hang Pắc Bó thầm thì
Tinh trùng lổn nhổn thâm xì ké ơi!

Cô Trưng nũng nịu lả lơi
Gieo trồng giống đỏ suốt đời chẳng quên
Tự do độc lập kêu rên
Thiên triều tương trợ sấm rền Nam Bang.

25.8.2017 Lu Hà


Nước Việt Nam này khốn khổ khốn nạn tàn lụi điêu đứng nghèo nàn lạc hậu trì trệ lẹt đẹt nhất thế giới vì các ông thủ lãnh bố gìa trong bộ chính trị thích ăn nói nửa vời, luật pháp ban bố mơ hồ. Thế nào là sở hữu toàn dân. Nói đến quyền sở hữu thì phải có danh tánh pháp nhân tên tuổi địa chỉ rõ ràng. Đất đai là sở hữu toàn dân, bắt chước kiểu diễn giải của Dương Tu bên Tàu về chữ "Kê Cân" nghĩa là gân gà, gân gà thơm ngon, ăn thì không được, bỏ thì tiếc. Nên vừa qúy vừa đáng vất bỏ. Sở hữu toàn dân cũng vậy, vì dân tin tưởng đảng nên dân giao cho đảng bảo quản giữ giùm đất đai tài nguyên cho dân.
Nói thối thế mà cũng nói cho bằng được. Dân là 90 triệu nhân mạng là con số chung chung không ai nhớ hết tên tuổi địa chỉ của 90 triệu dân.

Vì ruộng đất nhiều thì mấy ông trong bộ chính trị không quản lý hết thì giao cho họ hàng vợ con tụi đàn em dưới trướng là trung ương đảng và các xứ quân tỉnh ủy quản lý . Vậy cái chữ sỡ hũu toàn dân chả phải là vu vơ ú ớ nửa vời là gì?

Ở các nước dân chủ pháp trị thì người ta sẽ tống giam ông Lê Duẩn vào trại tù vì anh ấy sàm ngôn. Nói năng linh tinh tùy tiện để trắng trợn cướp đất của dân cho tổ chức đảng cho vợ con họ hàng nhà anh ấy về cái gọi là sỡ hữu toàn dân.


Tiện đây tớ cũng muốn bàn luận rộng thêm ra về lối viết văn xôi thịt vụ lợi cá nhân, dấp dính hội tề nửa nạc nửa mỡ lươn lẹo nửa chừng đọc mà phát nôn lên vi trình độ qúa kém cỏi của một số người Việt mang tiếng là học cao hiểu rộng, nhưng theo tớ chỉ là về chuyên môn riêng của họ khá cao đấy. Đó là anh chàng nhạc sĩ Trịnh Công Sơn giỏi nhạc và anh chàng Ngô Bảo Châu giỏi về môn toán số. Về Trịnh Công Sơn tôi đã viết bài phê phán nhiều rồi, nhưng anh ta là người thiên cổ nên tôi không muốn nhắc lại. Riêng Ngô Bảo Châu người được nhà nước cộng sản Việt Nam tự ý phong hàm giáo sư gì đó.

Ví dụ: Trên trang "Cùng viết hiến pháp" GS Ngô Bảo Châu đã đưa ra một bản đề nghị sửa đổi Hiến pháp 1992 của Cộng Hoà Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam

"Điều 4: Đề nghị sửa thành:
1. Đảng cộng sản Việt Nam là tổ chức chính trị nhận trách nhiệm lãnh đạo nhà nước do nhân dân uỷ thác thông qua qúa trình bầu cử tự do. ĐCSVN cử đại biểu của mình tham gia tranh cử vào các chức danh của bộ máy nhà nước.
2. ĐCSVN, các cơ quan và đảng viên của Đảng chấp hành hiến pháp và pháp luật.
3. Các hoạt động của Đảng phải chịu sự kiểm tra, giám sát của nhân dân. Cơ chế kiểm tra, giám sát của nhân dân đối với các hoạt động của Đảng được luật quy định".

Một là: Ông ấy chỉ viết bậy thôi. Ai bảo đảng cộng sản VN là tổ chức chính trị nhận lãnh đạo nhà nước do nhân dân ủy thác? Ngay từ đầu đảng này đã cướp chính quyền và chả có nhân dân quái nào ủy thác qua bầu cử tự do. Đảng này đã thủ tiêu giết hết các đảng yêu nước đối lập để toàn quyền kiểm soát. Đảng này không hề cử đại biểu để tranh phiếu bầu với các đảng khác. Trước sau là đảng độc tài. Ông Châu này chỉ được cái vớ vẩn đòi sửa đổi, nào có sửa đâu mà lại càng tăng thêm quyền lực cho đảng thống trị nhân dân, đè đầu áp bức nhân dân. Vài câu chữ dấp dính viết khác đi đôi chút do cách hành văn, bản chất vẫn là khảng định toàn quyền thống trị của đảng.

Hai là: Hiến pháp do đảng bày đặt ra lại do đảng thừa hành hiến pháp có khác chi ỉa ra đấy là cứt của tao chúng mày phải ngửi phải có nghĩa vụ thờ phụng nó, không những đảng viên chúng tao mà đám dân đen chúng mày cũng có nghĩa vụ chấp hành.

Ba là: Nhân dân nào dám kiểm tra dám sát đảng. Ốc không mang nổi mình ốc nay công an đánh mai công an doạ giết lại đòi dám sát đảng?

Tóm lại là một bản văn nịnh đảng, thề nguyện làm tôi tớ cho đảng chứ sửa đổi cái gì? Muốn sửa đổi điều 4 trong hiến pháp thì vĩnh viễn không dùng chữ đảng cộng sản vào đó. Cấm đảng cộng sản được toàn quyền lũng đoạn nhà nước và pháp luật.
Nhưng anh chàng này lại ranh mãnh trong việc vận dụng kiến thức lôgích trong toán học để biện luận quanh co nửa nạc nửa mỡ, trí trá ba lăng nhăng trong các vấn đề sống còn của dân tộc. Trong đầu anh ta chỉ có đảng thôi còn nhân dân là cái quái gì.

Trong các bài phát biểu của Ngô Bảo Châu từ ngày về vinh quy bái tổ đến nay tôi nhận thấy: Lối nói của Ngô Bảo Châu là lối nói nước đôi ai hiểu thế nào cũng được? Được ngôn ngữ hóa, bóng bẩy hóa, trìu tượng hóa, rắm rối hóa, mờ mịt hóa, tối nghĩa hóa, nâng lên trình độ nghệ thuật lắt léo cao quanh co. Nên nhớ rằng quyền lợi đảng và quyền lợi dân tộc xung khắc nhau như nước với lửa. Còn mày thì không có tao. Còn đảng thì dân tộc này phải tan nát dưới bàn tay chúng ông, chừng nào công an còn vì miếng ăn thề sống thề chết đứng về phiá chúng ông. Ngoài ra còn có ngài giáo sư lừng danh thế giới khéo léo tinh tế tế nhị từ bên ngoài làm công tác ngoại giao đỡ đòn thêm, vận động giới trí thức quốc tế ủng hộ hỗ trợ thêm?

Theo tôi anh chàng này thiếu cái tâm của nòi giống Lạc Hồng biết thương xót cho nỗi khổ của dân tộc và hiểm hoạ mất nước trước sự xâm lược của Tàu.

Tôi rất tâm đắc ngưỡng mộ bác Paul, bác là một triết gia nhưng các bài luận văn thuyết trình của bác mạch lạc rõ ràng khúc triết, bác viết thẳng thắn hết lòng cho mọi người hiểu. Nếu là một trí thức đúng nghĩa như kiểu các sĩ phu yêu nước khi nói về các vấn đề chính trị, mạng sống quyền lợi của đồng bào mình phải rõ ràng mạch lạc khúc triết ai đọc cũng cảm động rớt nước mắt vì chí lý vô cùng.

Còn dùng văn chương chữ nghĩa rắm rối ngụy biện theo kiểu cộng sản pha trộn tí kiến thức học lỏm ở nước ngoài cộng với lối xảo ngôn, xảo trá, xảo thuật ranh mãnh cá nhân theo kiểu chế tạo từ ngữ nhí nhố hỏa mù mĩ miều êm tai để phỉnh phờ nhau làm gì?

Đọc để mà đọc nhàm chán vô vị lạc lõng vô bổ. Một là anh viết văn, viết tiểu thuyết tả về cảnh ngộ Chí Phèo, thị Nở, hai là bóng gió xa xôi kiểu Nguyễn Tuân, Nguyễn Khải, Tô Hoài gì đó, rồi in ấn tung ra thị trường để tăng thu nhập vừa là nhà toán kiêm nhà văn. Chớ đừng có lấp lửng nước đôi khi bàn về nước mắt, máu và thân xác, mạng sống của hàng triệu người Việt Nam. Vấn đề này phải rành mạch, rõ ràng ngô ra ngô, khoai ra khoai, sòng phẳng khúc triết, gãy gọn. Nếu anh không có khả năng rành mạch được thì nghỉ đi cho sớm chợ. Đừng có ba hoa xích thố nữa. Đừng có lấy cái giải thưởng quốc tế ra làm con ngáo ộp doạ người. Cái nghề toán học trìu tượng của anh sẽ có mảnh đất dụng võ là khoa học và phát minh sáng chế. Còn chuyện sống chết xương máu oan hồn hàng triệu người anh hèn không dám bàn đến toàn ú ớ hội tề với một đống từ ngữ trìu tượng để làm gì? Ném nó vào sọt rác cho yên chuyện.

Anh cần đảng và đảng cần anh như cây dưạ chuối, chuối dựa cây để cùng tồn tại. Hai bên bù trừ bổ trợ cho nhau những mặt khiếm khuyết, khôn khéo bảo vệ nhau cùng có lợi. Đó là chuyện riêng của cá nhân các anh bí mật ký hợp đồng giao kèo cùng thoả thuận để làm ăn trên xương máu đồng bào và tài nguyên quốc gia. Kẻ nêu người đập dập dìu lên xuống vờ vịt lên án nhau cửa này lại nâng đỡ bảo vệ nhau cửa khác. Pháp luật hiến pháp sửa đổi chữ này chữ kia bày vẽ thơm thối là trò ú tim, hoả mù để bíp thiên hạ. Cuối cùng thì vẫn trật nõ ra là đảng cứ cầm quyền dài dài để Châu đây còn hưởng xái. Ốc vẫn hoàn ốc, lươn vẫn hoàn lươn, con cóc xù HCM vẫn lù lù ra đấy, đảng vẩn muôn năm bất diệt. Chỉ ưỡn ẹo múa may dăm ba chữ lắt léo để làm trò hề mua vui cho thiên hạ đọc chơi như đọc tiểu thuyết về anh Chí Phèo và cô thị Nở rồi cười khặc khặc vỗ gối rung đùi tự khen là cao siêu mưu mô thần bí thì thử hỏi có ích lợi gì ?

Tóm lại theo tôi về nhân vật Ngô Bảo Châu, ta chớ nên kỳ vọng gì? Hãy khuyên anh ta sớm tỉnh ngộ chuyên tâm vào khoa toán học, đừng xía vô vào chính trị, luật pháp, quyền lợi đảng, quyền lợi dân tộc nữa. Một nhân vật thừa thãi không cần thiết trong phong trào đấu tranh dân chủ, vạch mặt Hồ Chí Minh và Đảng Mafia Việt Nam.

Bọt Bèo Trôi Nổi

Bảo Châu hòn ngọc nổi trôi
Thần đồng toán học bồi hồi trần ai
Sinh ra từ thuở thiếu thời
Mái trường cộng sản bác Mười ngợi ca

Công ơn đảng thật la đà
Chăm lo dìu dắt thói nhà phỉ phong
Hoa Kỳ Pháp Quốc mênh mông
Thiên tư vời vợi phấn hồng nỉ non

Xôn xao bao lớp sóng cồn
Nôn nao xã hội vẫn còn bền lâu
Mỗi năm ba tháng về hầu
Người qua kẻ lại cao lâu má đào

Săn văn Ba Dũng mời chào
Lót tay bổng hậu dồi dào trước sau
Chê bai Hà Vũ vào tù
Bởi không thực dụng thâm u nỗi này

Vụng về chậm nghĩ xét suy
Đơn thương độc mã ngậm ngùi Kinh Kha
Rửng rưng truyền thống ông cha
Bao nhiêu cơ hội trôi qua mất rồi...

Xơ sài toà án xử chơi
Bởi không đủ lý xa xôi vịt vờ
Than ôi trình độ giáo sư
Nhãn quan chính trị mịt mù thế sao?

Phê bình nhăng nhít quanh co
Chẳng qua mắc nghẹn triệu đô nhà lầu..?
Bên kia biên giới ba Tàu
Bên này lãnh thổ máu trào lệ rơi

Bàng quang hờ hững như ai
Lạc thuyền chung bến chơi vơi luật rừng
Giang sơn bờ cõi hãi hùng
Đồng bào đói khổ thê lương lạnh lùng
Nỡ nào muối mặt quay lưng
Phù du giấc mộng lừng khừng biển sâu...!

13.4.2011 Lu Hà

Người Trí Thức

Đời khối kẻ tự cao lắm chữ
Bằng cấp nhiều ngất nghểu nói bừa
Giáo sư tiến sĩ mứa thừa
Cậy chi trí giả lọc lừa thế nhân

Là trí thức dân gian kim cổ
Bậc hiền nhân thức giả xưa nay
Trải qua bao nỗi đắng cay
Giúp dân cứu nước đức dày cao thâm

Nước ta cũng dãi dầm mưa nắng
Khói mây thành lãng đãng sương thu
Anh hào tuấn kiệt trăng sao
Dở ngô dở ngọng vịt vờ nhố nhăng?

Giải quốc tế loăng quăng đạt được
Có mấy người thế cuộc vần xoay
Hò reo cổ võ cơn say
Tự hào dân tộc xưa nay lên đồng...

Kià thi sĩ thần đồng giáng hoạ
Tỉnh Hải Dương có chú bé Khoa
Bây giờ toán số Bảo Châu
Mang dòng họ thích mõ chùa chập cheng...

Thích học toán cồng chiêng hoan hỉ
Một đàn fun hồ hởi ăn theo
Vinh quy bái tổ cờ treo
Mỉm cười thế giới trò mèo Việt Nam

Cao ngất nghểu nổi tâm loạn ẩu
Nói thao thao lớ ngớ dại mồm
Đến khi ngồi xổm chồm hôm
Giật mình tỉnh giấc ôm đồm làm chi...?

Sao chẳng chịu giúp người hoạn nạn
Dạ thẳng ngay khổ tận cam lai
Vượt qua ngưỡng cưả tiền tài
Thiên tư vời vợi trần ai mấy người....?

Gia cát Lượng một thời đại kiến
Lưu bá Ôn thần toán giúp đời
Thông minh đức độ hơn người
Văn tài võ lược sáng ngời sử xanh

Mộng khoa học tiến nhanh cao đỉnh
Là chuyên môn cám cảnh đơn côi
Cách xa thực tế cuộc đời
Bơ vơ lạc lõng chơi vơi lạ lùng...

Người trí thức biết đường phải trái
Chớ đâm đầu tăm tối u mê
Thông minh sáng suốt mọi bề
Lương tâm trong sạch tràn trề niềm vui

Đừng vội qúa một vài mảnh giấy
Chưa nói chi bằng giả lọc lừa
Buôn dân bán nước hại nhà
Trọng Sang Hùng Dũng gọi là thứ chi?

25.1.2012 Lu Hà

Đôi dòng tâm huyết muốn gửi gắm vào thế hệ trẻ Việt Nam. Còn tớ thì cao tuổi rồi chả làm nên trò trống gì, tương lai đất nước này dành cho các bạn tự chọn tự quyết định.  Những gì tớ viết liệu có hữu ích gía trị gì không với các bạn, thì tùy các bạn. Ai học đưọc thì học, không học nổi tiếp thu nổi thì thôi. Tôi không cố đấm ăn xôi gò ép các bạn và tự cho ý kiên của tôi hoàn toàn đúng cả.

25.8.2017 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét