Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2020

Thơ Tình Chùm Số 1.284

 

 

Kẻ Mạnh Luôn Đúng

Cảm xúc thơ La Fontaine bài 48

 

Con cừu non bên dòng suối mát

Uống nước trong cơn khát dịu dần

Từ xa sói tiến lại gần

Sao mày làm bẩn nước thần của tao?

 

Cừu ngạc nhiên làm sao vẩn đục

Ông cách tôi mấy chục bước chân

Sói rằng mày đã mấy lần

Tung tin năm ngoái xa gần về ta

 

Sao lại thế mẹ cha khi đó

Mới quen nhau chưa có thai nhi

Nếu không anh chị nhà mi

Chuyên môn đơm đặt thị phi chợ đời

 

Cừu ngây thơ tỏ lời nhã nhặn

Một mình tôi may mắn sinh ra

Cô đơn vắng vẻ trong nhà

Ông bà chẳng có mẹ cha chết rồi

 

Bị chính ông mấy hồi ăn thịt

Quên rồi sao thút thít van lơn

Trả thù danh dự lớn hơn

Bụng đang sùng sục đã cơn cồn cào

 

La thành ngựa Triệu Cao cậy thế

Lý lẽ luôn thuộc kẻ chức quyền

Dân đen cống nạp bạc tiền

May ra hết tội đảo điên luật rừng.

 

*Nguyên tác thơ ngụ ngôn:”Chó Sói Và Con Cừu“

23.9.2020 Lu Hà

 

 

 

Lương Tâm Thuần Khiết

Cảm xúc thơ La Fontaine bài 49

 

Xưa có một anh chàng hợm hĩnh

Luôn yêu thương tự chính mặt mình

Đi đâu cũng muốn tôn vinh

Công nương bá tước lung linh ánh hồng

 

Gương biến dạng hình không rõ nét

Tất cả đều xem xét anh ta

Gương từ đại  sảnh lầu hoa

Quý ông lịch lãm nhạt nhòa mặt ai?

 

Gương thặt lưng mày ngài mắt phượng

Các tiểu thư trong trướng dưới lầu

Bất kỳ gặp thấy ở đâu

Trái tim lừa dối úa sầu héo hon

 

Anh ngao ngán mỏi mòn thân xác

Thần trí luôn phờ phạc bơ vơ

Cô đơn lảng tránh hững hờ

Một dòng suối bạc ngẩn ngơ đợi chờ

 

Chẳng hiểu sao bất ngờ giận dữ

Ảo ảnh này tư lự giờ lâu

Nước trong leo lẻo dưới cầu

Phút giây yên tĩnh trọn bầu lương tâm

 

Con quỷ dữ môi thâm mắt trắng

Tự rời đi cay đắng xót xa

Bấy lâu trong đáy lòng ta

Nỗi niềm trắc ẩn hiện ra hài hòa.

 

*Nguyên tác thơ ngụ ngôn:”Con Người Và Sự Đáng Yêu Của Anh Ấy“

24.9.2020 Lu Hà

 

 

 

Lắm Thày Nhiều Ma

Cảm xúc thơ La Fontaine bài 50

 

Hoàng Tử Đức kiêu hùng ngạo nghễ

Vua nước tôi uy thế hơn người

Tay cầm khẩu hiệu ra lời

Gần xa phụ thuộc muôn nơi tưng bừng

 

Một con rồng lẫy lừng xuất chúng

Có lắm đầu và cũng lắm đuôi

Phái viên nước Pháp một thời

Tại Viên kể lại trận cười thế gian

 

Đế chế Đức giang san rộng lớn

Lắm chư hầu táo tợn hung hăng

Như rồng sức mạnh nào bằng

Tham gia cuộc chiến lấn sang nước người

 

Trăm cái đầu rã rời tức tối

Không vượt qua được nổi hàng rào

Chỉ huy các đội lao nhao

Rối tung canh hẹ máu trào láng lai

 

Cứ tưởng họ anh tài dũng cảm

Nào ngờ đâu chẳng dám xung phong

Nước ta chuẩn bị biên phòng

Con rồng chỉ một lại không lắm đầu

 

Chỉ một đuôi vào đâu cũng lọt

Đầu thân đuôi chui tọt vào trong

Louis đại để cầu mong

Ngai rồng quân chủ ngóng trông một đầu.

 

*Nguyên tác thơ ngụ ngôn:”Con Rồng Nhiều Đầu Và Nhiều Đuôi“

24.9.2020 Lu Hà

 

 

 

Chiến Thắng Thần Chết

Cảm xúc thơ La Fontaine bài 51

 

Hỡi thần chết cứu tinh vĩ đại

Em đáng yêu khoan khoái rường nào

Nụ hôn đắm đuối ngọt ngào

Cơn đau dịu bớt xôn xao ráng hồng

 

Anh tha thiết ngày trông đêm ngóng

Nỗi dày vò trống rỗng linh hồn

Từng cơn túng quẫn đuổi dồn

Nợ nần chồng chất bồn chồn lo âu

 

Nào dịch hạch đầu trâu mặt ngựa

Rồi họp hành chất chứa hờn căm

Tương lai hạnh phúc xa xăm

Gật gà sớm tối lang băm đòi tiền

 

Hãy đưa anh về miền tăm tối

Chẳng nề hà trăng trối vấn vương

Thần chết gõ cửa lên giường

Anh chàng hốt hoảng thê lương vẫy vùng

 

Hãy cút đi rợn rùng quái vật

Cuộc sống còn chân thật đáng yêu

Các ngươi miệng lưỡi cú diều

Hy sinh cao cao bao điều hứa suông

 

Nỗi bất hạnh điên cuồng thần chết

Muốn ép ta tiêu diệt niềm vui

Tạo ra thảm cảnh dập vùi

Khổ đau bệnh thật khéo xui tử thần

 

Ta phải sống tinh thần bất diệt

Lũ quỷ vàng thần chết hãi hùng

Trần gian xinh đẹp vô cùng

Lẽ nào từ bỏ về miền giá băng?

 

*Nguyên tác thơ ngụ ngôn:”Cái Chết Và Bất Hạnh“

25.9.2020 Lu Hà

 

 

 

Nhờ Cậy Thần Chết

Cảm xúc thơ La Fontaine bài 52

 

Có một người thợ rừng

Với chuỗi ngày đau khổ

Làm sao mà trút bỏ

Đè nặng lên đôi vai?

 

Mù mờ về tương lai

Ngày nào hay ngày ấy

Những gì anh trông thấy

Thuế gỗ cứ chất chồng

 

Sớm tối phải gánh gồng

Lần hồi từng bó củi

Một mình anh thui thủi

Tần tảo nuôi vợ con

 

Tuổi xuân dần héo mòn

Một năm mười hai tháng

Biết bao nhiêu cay đắng

Đi lính chút lương còm

 

Lưng còng cúi lom khom

Bước chân đi thảm thiết

Anh cầu xin cái chết

Tử thần xuất hiện liền

 

Bóng tối lạnh điềm nhiên

Anh vội vàng thảng thốt

Chữa đau khổ là tốt

Hãy giúp tôi tính tiền

 

Giá củi là trước tiên

Chiều nay ra chợ bán

Cái chết xin ra hạn

Cuộc sống vẫn cần hơn.

 

*Nguyên tác thơ ngụ ngôn:”Cái Chết Và Thợ Rừng“

25.9.2020 Lu Hà

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét