Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

BÌNH THƠ MAI HOÀI THU: ĐÊM






Đêm...
Thơ Mai Hoài Thu

Đêm... một tiếng thở dài não nuột buông ra từ miệng một cô gái còn rất trẻ. Đêm cuả nàng không phải là những đêm cuả vũ nhạc, dạ hội sập xình với những điệu nhảy cuồng loạn, điên dại, những khói thuốc cuồn cuộn, những bộ mặt xanh xao hốc hác thâm quầng cuả những chàng trai quá độ ăn chơi, hay những khuân mặt son phấn nhợt nhạt cuả những cô gái lỡ thì quá lưá...
Đêm cuả thác loạn xì ke, thuốc lắc, rượu mạnh để quên đời, phá đời... Những linh hồn tàn tạ đang dìu nhau về điạ ngục cuả trần gian, nơi mà không bao giờ có ánh sáng mặt trời . Đêm cuả nàng là một màn đêm cuả trần gian tĩnh mịch với những ảo giác chìêm bao cuả một tâm hồn thi sĩ.


"Ðêm, nghe tiếng thở dài,
Tiếng côn trùng rên rỉ,
Em nghe lời tình tự của gió đêm,
Hồn chìm sâu vào cõi mơ..."

Nàng mơ? Nàng mơ thấy những gì? Chúng ta hãy từ từ theo dõi hơi thở cuả nàng hoà quện cùng với lời tình tự cuả gió đêm cho suốt cả canh trường để tìm hiểu cái thế giới huyền ảo thần tiên hay ma quái mà nàng đã thêu dệt được bằng thơ....?

Cái cảm giác này tôi xin được trích ra mấy câu thơ lục bát mà chính tôi đã hoạ lại cuả Mai Hoài Thu về cảnh đêm yên tĩnh huyền ảo cuả cô trong bài thơ: ( Đêm Sầu Lá Rụng)

Lao xao lá rụng thu về
Bên song cưả sổ bốn bề gió thương
Canh khuya huyền ảo tơ vương

Gưỉ vào giấc mộng khói sương cuộc đời
Phù du lãng đãng bèo trôi
Lòng ta còn vướng đầy vơi nỗi buồn
Xót cho một nưả cung đàn
Trăng tròn lại khuyết mây tan rã hồn
Bâng khuâng giọt đắng môi son
Chôn vào dĩ vãng héo mòn tiêu dao
Đêm dài nghe gió xôn xao
Xanh xao vàng võ lòng nào chẳng đau
Ngoài hiên thánh thót mưa sa
Côn trùng rên rỉ mình ta ngậm ngùi...!
Lu Hà

Bây giờ chúng ta lắng nghe xem tiếng gió đã thì thào những gì với Mai Hoài Thu cho suốt cả canh khuya:

"Bờ môi khô cằn cỗi,
Trong lòng nỗi nhớ xót xa,
Bổng thèm hơi thở thiết tha.
Ðêm, giòng sông buồn lặng lẽ cuốn trôi,
Mây lững lờ, hờ hững,buông lơi,
Nghe trong tim nỗi đau vụn vỡ,
Bóng trăng khuya khuất nẻo xa mờ..."

Bờ môi khô cằn cỗi chỉ vì nỗi nhớ xót xa thì nỗi nhớ này nó da diết âm ỉ quá, trong một thời gian quá dài để đến cô nàng chịu sa sút về thần sắc. Người ta thường nói tâm làm chủ cuả thần linh. tâm suy thì thần nhược có thể thi sĩ như cảm thấy mình như đang đi trên một xa mạc cơn khát nước, khát tình khô cháy cổ
họng nàng nhưng ảo ảnh phiá trước chỉ là một dòng sông buồn bã, mây trời ảm đạm lững lờ. Nàng càng dấn bước trên sa mạc cuả cô đơn thì chỉ còn nghe trong tim mình nỗi đau rạn vỡ cuả con tim. Bóng trăng khuya cứ chầm chậm trôi về một hướng khuất nẻo xa mờ...
Cái cảm giác cô đơn này cuả Mai Hoài Thu cũng được tôi ghi nhận lại trong bài thơ ( Mưa Mãi Hoài Thu ). Xin được trích dẫn vài đoạn để chúng ta cùng nghiên cứu trạng thái tâm linh cuả cô:

"
Bâng khuâng thổn thức quê nhà
Năm canh rầu rĩ lệ nhoà mưa rơi
Hoài Thu lạnh lắm trời ơi!
Cõi lòng muôn ngả đầy vơi thương sầu
Gió đưa mây lạc hồn đâu?
Hoài Thu thơ thẩn ngọn sầu đìu hiu
Vấn vương dải luạ khăn điều
Tình xưa ôm ấp liu khiu tấm hài
Gió than nức nở canh dài
Giọt sầu lẽo đẽo lòng ai chẳng buồn..."

Thật là khổ cho Thu, nhưng với một trí tưởng tượng tuyệt vời . Thu nhớ người yêu về một thế giới xa xăm, và chàng đã trở về ân ái cùng cô:

"Ðêm nhìn lại mình mịt mùng theo viễn ảnh,
Nơi ấy anh về chắc cũng bình yên?
Ðêm mơ thấy anh, hồn mình hoang tưởng,
Thịt da anh thơm ngát tình nồng..."


Nhưng thực tại phũ phàng đó chỉ là ảo ảnh hoang tưởng. Tôi cũng rất thương cảm và muốn chia sẻ với cô trong bài thơ ( Mưa Mãi Hoài Thu), xin được phép trích dẫn mấy cau kết:


" Lắng nghe biển gọi chập chờn
Đêm giông mưa bão hoàng hôn còn nồng
Chiều quê tan cõi hương lòng
Gọi miền dĩ vãng cô lòng vì ai?

Giọt sầu trăm nẻo thương loài
Tình người viễn vọng xót hoài hình quê
Mây mờ che bóng sao khuê
Lấp bao mộng ước đam mê trường tình

Cô đơn giưã chốn thương mình
Sầu tư nghĩ lại mối tình trần duyên
Bàng hoàng gịọt nước mái hiên
Hoài Thu trăn trở như điên tình người

Bao năm lữ khách cô vời
Đầm đià má lạnh mưa trời thâu đêm! "
Lu Hà

Suốt cả canh trường chúng ta đang chiêm bao cùng với cô, đến một lúc nào nào chúng ta cũng sẽ bừng tỉnh và để cho lòng mình bình tâm yên tĩnh lại. Sự buồn bã thổn thức cũng có giới hạn sức chiụ đựng cuả một sinh sinh trần thế bé nhỏ.

"Rồi đêm sẽ không còn nữa,
Không còn nữa tiếng cười nhẹ trong đêm,

Không còn nữa những nụ hôn sâu thấm ướt môi mềm,
Ðêm phủ xuống một linh hồn quạnh quẽ.
Ðêm, em nằm nghe sỏi đá khóc thầm nhớ nhung,
Và đêm, nước mắt sẽ khô cạn dần…"

Cái đêm cuả Thu thật buồn bã vô cùng cho cả đến sỏi đá cũng phải mủi lòng mà tan ra thành nước mắt với cô, và khóc mãi cho đến khi cạn dần để cái cảm giác bờ môi khô, sa mạc là một sự thật cuả tâm linh và trí tưởng tượng.

"Dấu ân tình chỉ còn chút mỏng manh,
Phút mặn nồng ân ái cũng tan nhanh,
Em ngất lịm trong vòng tay hư ảo,
Bóng anh yêu khuất nẻo xa mờ.
Em gọi tên anh một trời nhung nhớ,
Vọng lại mình một nỗi bơ vơ...."

Bài thơ này viết theo lối nưả mới nưả tự do cô cũng chú ý đến cách gieo vần ở các chữ cuối cùng liền nhau hoặc cách nhau như các chữ: manh- nhanh, ảo- nhớ, mờ- vơ.
Thơ viết theo kiểu này dễ bày tỏ tâm trạng thực cuả mình, không bị miễn cưỡng nhiều về vần điệu luật lệ hà khắc cuả thơ, rất tiện cho các nhạc sĩ phổ nhạc vào thơ.
Bây giờ chúng ta bàn tiếp về nội dung cuả 6 câu kết, theo tôi là rất buồn trong suốt cả bài thơ và tác giả đã trở lại thực tại bình tĩnh lại trong cơn mơ mộng hoang tưởng cuả màn đêm và sa mạc âm u. Chút ân tình chỉ còn lại mong manh, phút mặn nồng ân ái cũng tan nhanh để rồi ngày mai dậy nàng lại phải vật vã vất vả trong cuộc sống mưu sinh bình thường, đồng lương, hoá đơn, giấy đòi nọ cuả ngân hàng v.v..
Bóng anh yêu đã khuất nẻo xa mờ, nàng lại cô đơn một mình trong dòng đời vội vã bươn bả...

31.1.2011 Lu Hà






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét