Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

LUẬN VỀ TÌNH YÊU PHẦN 10










Thất Tình Chưa Hẳn Là Bất Hạnh

Thất tình chưa hẳn là bất hạnh, vậy thì là cái gì? Là niềm vui hạnh phúc chăng? Luận đề tưởng như mâu thuẫn vì đã không phải là bất hạnh là niềm vui và hạnh phúc thì còn gọi gì là thất tình nưã. Nhiều người mới nghe nói qua, tưởng rằng Lu Hà lẩm cẩm ăn nói linh tinh chả ra thế nào cả. Vậy câu chuyện thứ hai cuả tôi để chứng minh cho cái luận đề mà tôi đã đưa ra là đúng : Thất tình chưa hẳn là bất hạnh?


Số là sau khi chia tay đầy bịn rịn sướt mướt với người em gái người Đức cuả tôi và tôi phải trở lại Việt Nam khi khoá học nghề đã kết thúc vào năm 1980. Hành trang cuả tôi là một cái va ly nặng chừng 20 kg, không được quá tải và một túi sách tay. Ngoài ra trong túi áo ngực cuả tôi còn kè kè một tấm ảnh và một nhúm đuôi tóc cuả người em gái tặng cho để làm kỷ niệm...
Vài tháng sau tôi ra Hải Phòng nhận một cái hòm lớn tương đối đầy cuả cải qua mấy năm chăm chỉ đi cày thêm mà có được. Tôi đang từ một anh lính quèn trên răng dưới cát tút chả có cái quái gì nghèo xác xơ ra. Bỗng dưng sau mấy năm ở Đức về tôi thuộc tầng lớp khá giả ở xã hội Việt Nam thời bấy giờ ta gọi là " Thời Bao Cấp ". Tôi xuất thân từ một anh chàng nhà quê, người ta thường gọi là ba linh thôn. Nhưng chỉ nhờ có mấy năm ở Đức mà hoá thành một chàng hào hoa công tử ở đất Hà Thành. Hào hoa thật chứ có phải nói phét đâu, trong khi tuyệt đại dân chúng vẫn còn kỳ cạch với cái xe đạp thống nhất, hay được đi cái xe phượng hoàng cuả Trung Cộng cũng gọi là sang lắm rồi. Nhưng tôi thì lại là chủ nhân cuả một cuả một xe Simson Mokich 50 phân khối màu đỏ choé, cổ tay lại đeo một đồng hồ nhãn Cittzen sáng quắc một đường băng. Loại đàn ông như tôi đúng là mẫu người lý tưởng cuả các cô nương Hà Nội. Tuy không cao to lắm, nhưng cơ thể lại rắn chắc nhanh nhẹn, mặt mũi trông cũng sáng suả; nhất là khoản ăn nói thì chưa có ai là đối thủ đọ được với cái mồm cuả tôi.. Nói như vậy tôi không phải là loại người lươn lẹo tiền hậu bất nhất. Tính tôi ngay thẳng như một anh nông dân, nhưng những điều tôi nói ra theo tôi là tương đối hợp lý cả. Có lần đến chơi một nhà người yêu, bà mẹ cô ta đang ăn cơm  và mời tôi cùng ăn cơm. Tôi mới thưa rằng: Dạ xin mợ cứ tự nhiên, nếu con ngồi ăn nưã thì mợ đâu còn cơm mà ăn. Bà cụ mới khen tôi: hiếm có người thật thà như anh và cụ còn dạy con gái: Mày có phúc mới lấy được nó, nó thật thà như vậy sau này nó còn biết rưả đít cho con mày, nó còn biết giặt cả quần lót cho mày nưã đấy... Không biết cụ nói thật hay có ý miả mai tôi thật thà như đếm đây? Nhưng tóm lại tôi là loại người biết cách chinh phục các bậc cha mẹ, dù là người Đức hay cả người Việt Nam cũng vậy. Nói sơ qua các bạn cũng biết: Lu Hà không thể nào ế vợ được. Nhưng để rút kinh nghiệm như bố tôi trong công tác tuyển vợ, tôi rất thích những cô gái phổng phao làm vợ để cho nòi giống tôi được cường thịnh. Chả bõ cho cái tuổi thiếu thời cuả tôi sáng nào cũng dưạ vào cái cột tre ở viả hè để đo xem mình đã tăng thêm được cái vạch nào chưa?

Mẹ tôi đúng là người phụ nữ đẹp, tuy chưa hẳn là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng coi như là quốc sắc thiên hương. Nhưng chỉ hiềm nỗi mẹ tôi nhỏ quá,nên sinh ra cái thằng tôi không thể nào cao to lên được. Đó là một điều mà tôi thấy bất bình về bản thân mình nhất. Cho nên phen này chót đã được sinh ra ở cõi đời này rồi tôi quyết tâm phấn đấu phải hơn hẳn bố tôi.Tôi sẽ kén chọn những cô gái phải thật là phổng phao có như vậy mới thoả được ước nguyền.

Giá như bố tôi là vua Đường Minh Hoàng nhỉ? Đã có nàng Dương Quý Phi phổng phao làm vợ, lại thêm nàng Tuyết Mai Hoa nhỏ nhắn thì cũng chẳng sao. Nhưng đằng này bố tôi cũng thuộc dòng dõi ba linh thôn và cũng chỉ được phép một vợ một chồng theo pháp luật hiện hành. Mẹ tôi ngày đó nghe nói là hoa khôi trong làng, là con gái rượu cuả cụ Lý. Cụ Lý không có có con trai để nối dõi tông đường, cụ chỉ có ba cô con gái làm cảnh trong nhà. Mẹ tôi là thứ hai cuả cụ trắng trẻo như tiên Nga suốt ngày chả làm gì lụng gì, phải lao động vất vả, không phải đào mương sẻ máng, xúc đất be bờ như các cô gái khác trong làng. Cụ lại cho học đàn, học hát để thỉnh thoảng có các quan ở tổng ở huyện về làng là cụ lại sai ba cô ra muá hát cho vui. Cho nên mẹ tôi mới thuộc rất nhiều làn điệu như quan họ, trống quân, ca trù v.v... Và bà có trí nhớ kỳ lạ, bà thuộc cứ vanh vách thỉnh thoảng sau này hứng lên bà hát cho tôi nghe. Bố tôi là con trai cả cụ đồ có tiếng là hay chữ trong làng. Trong đám trai làng, cụ Lý đã chấm bố tôi làm con rể. Vì theo như cách tính cuả cụ: sau khi hết sơ học yếu lược và đủ 18 tuổi bố tôi sẽ làm lý trưởng thay bố vợ. Bởi vì tính theo số phiếu cuả khối dân biểu hai họ dồn cho, thì chắc chắn bố tôi sẽ trúng chân Lý trưởng và mẹ tôi sẽ là bà Lý. Nhưng ông nội tôi lại tính toán theo thời thế. Cụ đã xem quẻ biết rằng Việt Minh sẽ đắc thế, và bắt bố tôi phải đi bộ đội thế là mẹ tôi hết mộng làm bà Lý. Nhưng dù sao mẹ cũng đã có công sinh ra cái thằng tôi, tuy mẹ nhỏ nhắn thì đã sao? Tôi không được cao to nhưng so với xã hội Việt Nam thì cũng là tầm trung bình. Nhưng con cái cuả tôi nhất thiết phải cao lớn hơn tôi mới được.

Tôi gặp nàng, do bố tôi giới thiệu vì anh rể cuả nàng ngày xưa là lính cuả bố tôi. Nàng đẹp thật! Nàng sinh tuổi tý, còn tôi tuổi thìn. Nàng thuộc đúng là mẫu đàn bà lý tưởng cuả tôi, nàng phổng phao, thân thể nàng cứ ngồn ngộn rừng rực bốc lưả, ai nhìn thấy mà chả thích? Đôi mắt bồ câu to đen, hàng lông my cứ con tớn lên, cái miệng nàng cười lấp lánh như sao. Đôi má đồng tiền thoát ẩn thoắt hiện như tiên sa. Nước da nàng trắng bóc hồng hào như ngà, bước đi cuả nàng thật dịu dàng uyển chuyển. Ngày đó nàng đang học một lớp thương nghiệp cuả thành phố Hà Nội. Tôi rất thích ôm nàng và bế nàng vào những buổi tối ở công viên. Nhưng chỉ có một điều nàng rất ít nói, mà tôi thì cứ thao thao bất tuyệt, chuyện cuả tôi kể cho nàng thì mông mênh bao la vô tận, trời biển vô cùng...
Chỉ có điều nàng ít nói như vậy hay trình độ cuả nàng có hạn, mà không thể nào đấu lại được cái mồm cuả tôi? Cứ như thế ròng rã mấy tháng trời, mẹ tôi mới cười bảo: Tối nào tao thấy: mày cũng đưa con gái người ta đi, mày thích nó thì cưới quách đi. Nàng đồng ý và chúng tôi thưa với cha mẹ nàng và mẹ nàng mời bố mẹ tôi tới để nói chuyện...
Bố tôi lúc đó đã cao tuổi và đã về hưu, họ nhà gái hẹn ngày mang trầu cau đến làm lễ ăn hỏi.Lễ ăn hỏi xong, nàng mua mùng mền và chuẩn bị làm lễ Vu Quy. Cô ruột nàng đang đi tu ở một ngôi chuà ở Gia Lâm cũng hớt hải mời hai đưá chúng tôi đến chuà để lễ bái Đức Thánh Trần... Cô ngày xưa yêu một ông chánh tổng gì đó vì thất tình mà phải xuống tóc đi tu. Bố tôi gửi điện về nhà quê để thông báo họ mạc về Hà Nội để làm lễ cưới cho tôi. Về vai vế theo gia phả thì tôi là trưởng họ, chả mấy khi anh trưởng lấy vợ nên ở nhà quê họ nườm nợp gồng gánh về Hà Nội đông lắm để chuẩn bị làm lễ cưới cho tôi...

Nhưng than ôi! Kế hoạch phải bị đình chỉ vì anh trai cả trong nhà cuả nàng ngăn cản, phá bĩnh vì nghĩ bụng tôi đi Tây về chắc lắm cuả cải, cơ hội để đào mỏ đây sao lại bỏ phí? Và anh ta ép mẹ nàng phải thách cưới cao. Họ bàn nhau cử anh rể sang để đàm phán với lý do bên này họ hàng lớn, em nó bạn bè đông, phải làm sao cho nó trang trọng vẻ vang: Nhà tôi có con lợn gần một tạ phải cưa đôi, gạo nếp bao nhiêu kg? số lượng gà vịt, mâm cỗ, xe cưới, pháo hồng vân vân và vân vân. Sau khi bên nhà gái thi nhau tra vấn hỏi cung xem đã có mang chưa mà phải cưới vội vàng như vậy? Khi nhà gái đã biết tỏng ra, ba năm rõ mười chưa có gì cà, gạo nước vẫn còn nguyên si, vẫn chưa được nấu thành cơm cháo gì, nên họ càng ép giá cao.... Mẹ tôi tức quá chửi te tát vào mặt người anh rể: Thời buổi này mà vẫn có người buôn bán con mình như vậy...

Nhà gái nổi khùng lên và xoá bỏ giao ước, thế là chuyện cưới xin phải đình chỉ lại. Anh trai nàng gặp tôi kẻ cả: Tao hỏi thật, mày có muốn cưới em tao làm vợ không? Nó xinh đẹp lại làm cái nghề thương nghiệp là cái nghề béo bở nhất dễ kiếm ra tiền bây giờ. Nhưng với điều kiện phải đúng như lễ cưới như nhà gái đã yêu cầu. Sau này mày muốn dằn vặt gì nó tao cũng mặc... Thật nực cười tôi cứ phải lẽo đẽo đạp xe theo hắn để thương lượng và bỗng nhiên hắn phanh xe đạp đánh kít một cái và vội nhảy xuống chỉ vì một cành củi khô rơi xuống giưã đường... Mặt mũi hắn rạng rỡ hoan hỉ như bắt được vàng, hắn cứ khư khư giữ chặt cành củi như sợ ai đó cướp giật mất cuả hắn không bằng... Tôi nghĩ bụng: thôi nước này anh cũng chịu thôi em ơi! Tình ta đến đây là hết vì mẹ em và anh trai em ghê quá... Họ mạc nhà tôi bị một phen tẽn tò vì không cống nạp đủ lễ ăn hỏi như họ đã quy định và bố tôi phải điện cấp tốc về quê thông báo: họ mạc đừng đưa nhau xuống nưã, đám cưới anh trưởng hoãn rồi!

Bà mẹ vợ hụt san xưa với bố con tôi: Anh nhà sinh tuổi rồng, em nó sinh tuổi chuột e không hợp, rồng nó ép chết mất chuột thôi. ...
Tôi mới thưa rằng: Mợ ơi! Con sinh ra tuổi rồng là may cho út cuả mợ lắm rồi. Rồng là chuá tể cuả muôn loài, đi mây về gió, rồng là đấng anh hùng, rồng không thèm ăn thịt chuột con đâu chẳng bõ dính răng. Theo con, thì cưng cuả mợ sinh tuổi chuột là hợp với rồng rồi. Chuột là giống khôn ngoan sẽ nép vào vây rồng mà sống mợ ạ... Nhưng biết có nói mãi thì cũng bã bọt mép vì họ đã cương quyết không chiụ gả vì chê còn ít tiền thì biết làm sao được? Bà mẹ vợ hụt còn nói róng rả: Đấy là tôi cấm chúng nó cưả trước nhưng chúng nó cứ thậm thụt cưả sau, ai mà biết được.
Qua câu nói này tôi biết ngay thì ra bà ta dùng con gái mình để ép tôi và mong tôi sẽ cứ tiếp tục theo đuổi tiếp...

Tất nhiên tôi tự nhiên hoá ra là kẻ thất tình, tôi bực lắm lồng lộn oán cả mẹ tôi sao lại chửi người ta. Để từ từ tôi còn nghĩ ra kế sách chứ? Nhưng rồi tôi lại quyết định rút lui sau khi sảy ra một sự kiện mà tôi không thể nào chấp nhận được. Tôi đã coi thường nàng và tôi không yêu nàng nưã, ngược lại tôi sợ phải lấy nàng làm vợ.

Chuyện rằng: Tôi buồn bã đến nhà chị gái cuả nàng chơi và gặp nàng ở đó. Chỉ vài phút nàng bỏ ra ngoài và tôi xin phép vợ chồng anh rể và theo ra ngoài đường: Tôi thấy nàng đang thì thào nói chuyện gì đó với một thằng lái xe tải. Tôi trông thấy cảnh đó mà thấy ngán quá, tôi biết nàng nghe mưu kế cuả bà chị gái dụ tôi vào bẫy để bọn lái xe đánh tôi. Họ hy vọng tôi ghen tuông để đánh cho tôi vài cái cảnh cáo vì theo họ tôi là thằng đi Tây về mà còn ky bo kiết xỉ, lấy vợ xinh đẹp như vậy mà còn tiếc tiền... Tôi ngán ngẩm quá và lẳng lặng đạp xe đi qua mang theo một nỗi buồn man mát...
Nàng chờ mãi và chờ mãi không bao giờ thấy bóng tôi quay trở lại tìm nàng nưã. Nghe nói sau này nàng cứ đi lang thang ngoài phố, đồng nghiệp cuả nàng có gặp tôi kể chuyện nàng đau khổ và tính nết nàng đã thay đổi nàng hay cáu gắt, anh trai nàng cũng tìm đến tôi nhưng tôi lánh mặt...Tôi đã bỏ rơi nàng như vậy đó. Sau đó tôi lại gặp một tuyệt thế mỹ nhân có trình độ đại học hẳn hoi, con nhà giàu có gia thế có tiếng ở khu phố Huế...

Bài thơ này là nỗi niềm cuả anh đã tặng em. Tình ta chỉ có bấy nhiêu thôi, anh chỉ muốn nói một điều thất tình chưa hẳn là bất hạnh. Nếu em có đọc bài viết này mong em hãy thông cảm cho anh!


Anh Là Cơn Gió Bay Qua

Anh đến với em như là cơn gió
Một thoáng qua bên suối lệ ê chề
Anh là gió em vẫn là mây trắng
Để ngàn thu nuối tiếc tiếng thông reo

Anh vẫn thế vẫn chai lỳ năm tháng
Tóc sương bay vương nặng nỗi ưu sầu
Đời vỡ mộng quán trần gian u ám
Ru hồn đau bước tới cõi hư vô

Đời chỉ đẹp khi linh hồn bất tử
Soi tinh cầu để lại nét xinh tươi
Sống và chết có gì đâu em nhỉ
Em bơ phờ than khóc đoá hoa rơi

Đừng tủi hận muà xuân về ngắn ngủi
Thương cuộc tình rũ rượi dưới phong ba
Yêu nắng sớm reo vui cùng hoa lá
Rồi tan đi trong nắng nhạt mây chiều

Xưa em nói nguyện cùng anh son sắt
Thao chân anh bốn bể khắp chân trời
Nghe họ mạc nên em thành thách đố
Anh ngậm ngùi cơn gió thoảng chia ly

Đám cưới không nên bạn bè thất thố
Cánh rồng bay lồng lộn hận trời cao
Con chuột nhắt nép mình trong hang tối
Tuổi tý thìn sao trọn mối duyên tơ?...

 2 tháng 10 năm 2008 Lu Hà



Già Néo Đứt Dây

Tí nữa em là vợ cuả anh
Mẹ em già néo đứt dây tình
Vì con lợn béo gà mào đỏ
Nưả tạ xôi vò nếp đậu xanh
Anh rể lăng xăng sang thám báo
Họ hàng rục rịch rước tên danh
Mẹ anh hốt hoảng lên cơn sốt
Nguyệt lão xe nhầm sợi chỉ manh

Nguyệt lão xe nhầm sợi mỏng manh
Tuổi vàng thân ngọc giá lên nhanh
Cò gày lặn lội bên bờ nước
Bò đói tìm ăn bãi cỏ xanh
Hối hả anh em cùng họ mạc
Vội vàng dâu rể cái hư danh
Giật mình nghĩ lại sao mà sợ
Bỏ chạy em yêu đứng một mình!

Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét