Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

TÌNH PHỤ MẪU CHÙM 7 VÀ 8



Tình Phụ Mẫu Chùm 7



Lòng Mẹ Thương Con
Nhân ngày giỗ 49 Ngày

Mẹ đi đã bốn chín ngày
Con nơi viễn xứ thở dài xót xa
Nhớ thương vót bút làm thơ
Nét chì phảng phất bao la cõi trời



Tám lăm trụ thế rã rời
Còn đâu bóng mẹ giữa đời trần ai
Nguyên thần thể khí xa xôi
Không gian vắng lạnh một thời trầm luân

Mẹ như chiếc lá trên ngàn
Tháng năm vò võ trăng tàn nắng mưa
Sương pha cát bụi dãi dầu
Nỗi niềm cố quốc úa màu cỏ hôi

Bây chừ hồn lạc chơi vơi
Tiêu tan trần tục biển khơi mịt mù
Hay vào thế giới Phật Đà
Quan Âm Bồ Tát cam lồ thảnh thơi

Con còn trụ thế xa xôi
Gian nan hoạn nạn mẹ ơi dãi dầu...
Phong trần bể khổ thương đau
Sân si ái dục âu sầu héo hon

Mênh mông như sóng nước cồn
Tình thương cuả mẹ bồn chồn lòng con
Hương lòng bay khắp núi non
Giác linh vời vợi tần ngần mây trôi...!

17.4.2011 Lu Hà


Gọi Hồn Tìm Con

Bóng liêu xiêu vật vờ không vững
Khắp nẻo đường tìm dấu bước chân
Hương khói bay nưả đời khổ hạnh
Lá vàng rơi héo hắt tìm con

Mỗi sáng chiều hiu quạnh nắng mưa
Vành khăn tang đẫm lệ u sầu
Khi thân xác còn là gì nưã
Tiếng gọi hồn tê tái xót xa

Bên bờ sông vắng rợn kinh hồn
Nước đục ngầu lồng lộn khóc than
Có nỗi đau nào hơn thế nưã
Người đàn bà mất trí vì con

Mới hôm qua tiếng cười con trẻ
Nưả cuộc đời dành dụm chắt chiu
Sao bỏ lại ra đi vĩnh viễn
Theo dòng sông định mệnh âm u

Hai bàn tay xé nát hư không
Tìm bóng con biền biệt tận cùng
Tiếng gió thông trêu đuà số mệnh
Người đàn bà mất trí ven sông

Người đàn bà gọi con muôn ngả
Những chốn nơi trẻ nhỏ khắp làng
Rồi chạy theo nhìn cho rõ mặt
Suốt cuộc đời còn lại bến thương…

2.12.2009 Lu Hà

Chú thích: Hình như bài thơ này tôi đã cảm hứng mà sáng tác ra sau khi đọc thơ cuả thi sĩ Nguyễn Thành Giang



Hai Mẹ Con Người Hát Rong
cảm tác theo Nguyễn Du đi sứ Tàu: Hát Rong Phủ Vĩnh Bình

Mụ già chống gậy ven bờ nước
Em nhỏ cầm tay đi hát rong
Nghe nói ăn mày ở phủ Vĩnh
Kiếm tiền độ nhật ở bên sông .

Thuyền bên có kẻ thích nghe hát
Chúng dắt khoang thuyền không ánh đèn
Leo lắt chồng chành vưà vụt sáng
Cơm canh bưà bãi gạt sang bên

Sờ soạng lần mò ngồi góc trên
Mẹ con khép nép trăng vưà lên
So giây cất tiền đàn thê thảm
Khác lạ thanh âm cũng muộn phiền.

Nhà thuyền viết chữ cho ta biết
Dạo khúc Thế Dân với Kiến Thành
Hơn chục người xem ngơ ngẩn lạ
Hiu hiu gió thổi ánh trăng thanh .

Miệng phì bọt trắng tay rời rã
Gần một trống canh vẫn chẳng dừng
Tiền thưởng khoảng chừng dăm sáu cắc
Mẹ con lạy tạ lại lên đường .

Một trẻ một già lẫn bóng đêm
Còn quay đầu lại cảm ơn thêm
Ta nhìn chua xót đầy thương cảm
Giọt lệ trào ra trong vọng nỗi niềm

Cứ bảo Trung Hoa giàu có lắm
Ai ngờ cảnh ngộ cũng thê lương
Việt Nam xa cách muôn ngàn dặm
Sứ giả xa nhà nhớ cố hương !

Trang trọng linh đình đón phái đoàn
Ngoại giao quốc thể có phần hơn
Canh thưà cơm nguội ăn không hết
Đổ cả xuống sông đáy nước chôn.

30.8.2010 Lu Hà



Nỗi Đau Của Mẹ
phỏng theo ý tưởng Trần Trung Đạo

Tôi người hành khất Việt Nam
Ngồi nghe máu chảy xuống bàn tay khô
Tôi không dành giựt cơ đồ
Chỉ xin một chút tự do làm người
Đời tôi như đám bèo trôi
Lênh đênh chìm nổi biển khơi mịt mù
Bao nhiêu cay đắng âu sầu
Làm ngươì lữ khách tìm đâu là nhà
Tha hương khắp trốn điạ cầu
Tấm thân trầm gưỉ nhờ vào người ta
Đất lành chim đậu tự do
Đắp xây cuộc sống mộng cầu tương lai
Ngày tàn tháng tận đêm dài
Năm canh hoen lệ bao người trầm luân
Lần hồi cơm chẳng có ăn
Bưã no bữa đói bạo tàn người ơi!
Tự do dân chủ tả tơi
Bởi bầy dã thú đười ươi bạo tàn
Rêu rao yêu nước thương dân
Độc tài đảng trị chết dần trong tim
Bao muà phượng lụi cúc chìm
Quê hương tôi vẫn im lìm xót thương!

2008  Lu Hà



Giấc Mộng Thương Hoài
hoạ thơ Nguyễn Phan Ngọc An

Canh khuya giấc mộng u hoài
Bao la sương khói Mẹ ơi, đường dài
Hồn con giưã chốn chơi vơi
Bơ vơ lạc lối thiên thai cõi trời
Mẹ con gặp lại nơi đây
Bao năm xa cách trần ai cõi người
Hàn huyên mừng tủi bồi hồi
Vì sao nông nỗi cảnh đời thê thương
Lần nào tiễn Mẹ lên đường
Hoàng hôn đom đóm vấn vương nấm mồ
Cô đơn lạnh lẽo mơ hồ
Nén hương nhang khói sương mờ đồng hoang
Mong chờ khổ ải trùng dương
Nưả vòng trái đất tha hương xứ người
Giọt mưa thánh thót hiên tây
Tâm tư buồn tủi non trời mây xa
Âm u sương phủ quê nhà
Nhớ thương mà khóc sớm chiều ngẩn ngơ
Trùng trùng điệp điệp thiên nga
Hành tinh mỏi cánh tâm tư bơ phờ
Hồn bay trong gió hoang vu
Sông hà nước chảy qua cầu khổ đau
Gió đưa cành trúc la đà
Gốc hoè tỉnh giấc nam kha Mẹ về!

25.2.2010 Lu Hà





Tình Phụ Mẫu Chùm 8



Từ Nay Mẹ Mãi Đi Xa

Nưả đêm điện thoại reo vang
Tiếng ai nức nở ngỡ ngàng chiêm bao
Báo tin mẹ đã đi xa
Chiều tà khuất bóng Ngân Hà xa xôi
Tám lăm trụ thế giưã trời
Cây sồi long gốc ngược xuôi bến bờ
Nuôi con bụ bẫm tuổi thơ
Làng quê heo hút canh gà nỉ non
Gần ba mươi tuổi sinh con
Bỗng dưng mất sưã mẹ buồn thâu canh
Mẹ tôi búi tóc còn xanh
Sớm khuya tần tảo hoa cành lá rau
Bố thì biền biệt vắng nhà
Tháng năm đằng đẵng nắng mưa dãi dầu
Nhà tranh vách nưá rì rào
Nước trôi đầu ngõ cây na góc vườn
Sông Thao cuồn cuộn sóng cồn
Mẹ thường gánh nước đổ dồn vại chum
Lạc bùi vừng béo cá tôm
Công cha nghiã mẹ tình thâm ông bà
Trùng dương dặm thẳm la đà
Ở nơi viễn xứ Âu Châu khóc thầm
Mẹ tôi thường gọi là bầm
Ma chay con cũng góp phần tiễn đưa
Gửi tiền cấp tốc về nhà
Anh em họ mạc gần xa quây quần...!
Cầu cho hồn phách tiêu tan
Đừng còn nuối tiếc dương trần khổ đau
Mẹ về Phật Quốc bao la
Phiêu diêu cực là chính là từ tâm!

3.3.2011 Lu Hà




Bầm Ơi!

Trung du rừng cọ đồi chè
Vẳng nghe tiếng hát đêm hè buông xa
Con cò bay lả bay la
Cánh non chập chững la đà trời xanh
Đêm giông dột mái nhà tranh
Nhường con chỗ ráo bầm dành chỗ mưa
Nuôi con chẳng quản sớm trưa
Canh gà muối lạc sớm khuya mẹ hiền
Gửi con đến tận tối đèn
Để bầm tát nước làng bên bộn bề
Con cò lặn lội đồng quê
Nhớ con bé nhỏ chạy về thăm con
Tảo tần nuôi nấng bé ngoan
Bầm mua chim ngói muối sườn giòn tan
Thịt thăn mắm ruốc ăn dần
Mua kèn con thổi mua quần vải nâu
Tắm ao chớ đến chỗ sâu
Đi chơi đừng có ở lâu mẹ buồn
Thương lo cho đến bồn chồn
 Yên tâm bầm nhé lo toan ruộng vườn
Nuôi cho khoẻ mạnh lớn khôn
Bé còn đi học  bảng son đợi chờ
Con bầm nuôi mộng lớn lao
Than ôi! Chẳng được cơ đồ nước non
Phương xa một mảnh tâm hồn
Bầm ơi! Đằng đẵng hoàng hôn u buồn
Tro tàn lơ lửng sườn non
Tấm thân ma daị Trường Sơn đoạ đầy
Muỗi rừng bọ chó một bầy
Thi nhau xé xác thân gày bầm ơi!
Hoa na xoan rụng vàng rơi
Con chim nhảy nhót trêu ngươi mẹ già
Bầm tôi nước mắt đầm đià
Con ơi! Sáng tối ra vào ngóng con
Cầu xin Đức Phật ban ơn
Giang tay phù trợ cho con về nhà
Ba năm vàng vọt màu da
Giật mình sừng sững như ma hiện hồn
Mẹ già cầm lấy tay con
Hai hàng nước mắt trào tuôn nghẹn ngào
Con  còn sống thật hay sao?
Biệt vô âm tín biết bao trăng tròn
Đoán già rồi laị đoán non
Não nùng bài vị bà con xa gần
Miền Nam hồn lạc Bắc phần
Ghi công tấm bảng khóc than gửi về
Tự nhiên gió núi miền quê
Con bầm từ nẻo sơn khê laị nhà
Mẹ mừng tầm tã nhạt nhoà
Ngóng con đã mấy muà thu lá vàng
Hầu bao chẳng tiếc chẳng màng
Con ăn laị sức xóm làng đầy vơi...
Còn người còn của con ơi!
Con còn sống xót phúc đời nhà ta
Bồ câu cách thủy chín dừ
Thêm muì ngải cứu trứng gà đánh kem
Ăn đi hồi sức tráng niên
Nghìn thu thương bóng mẹ hiền trung du
Con nay sống ở Châu Âu
Mẹ gần thế kỷ âu sầu nhớ con
Nhớ con mẹ nhé đừng buồn
Tự do con phải luôn luôn xa nhà!

Chú Thích: Năm 2008 mẫu thân cuả tôi còn sống

 2008  Lu Hà



Giọt Sữa Ân Tình
Kính dâng Mẹ

Mẹ ơi! Con đã sinh thành
Mưa rào đổ xuống năm canh Mẹ buồn
Ơn trên con được vuông tròn
Lọt lòng mất sữa nuôi con bằng gì?
Ba mươi ngày ấy tối trời
Sao mai mồng một sáng ngời trần gian
Đời con vương vấn thu tàn
Đông qua xuân laị hoa vườn trổ bông
Khóc cơn đói sữa xé lòng
Bà thương bế cháu khắp làng xin ăn
Bạc đầu chẳng quản gian nan
Cầu cho cháu sống thế gian nhân quần
Biết bao người mẹ bần hàn
Quảng tâm bác aí cho con bú nhờ
Góp từng giọt sữa thơm tho
Mong con chóng lớn qua đò trầm luân
Dòng đời bao nỗi gian truân
Công cha, nghiã mẹ tình dân xóm làng
Tình trên xóm dưới mặn nồng
Khi con trở laị khắp làng hỏi thăm
“ Kính chào! thưa phải bác Tâm?
Ngày xưa giọt sữa từ tâm cõi lòng “
Có anh tôi nói thật lòng:
Chớ đâu là để kể công cái gì?
“ Bà anh năn nỉ xin tôi
Bác sang cho cháu một hơi bú nhờ
Thương anh tôi mơí lò dò
Nửa đêm trời tối đập vào cây cau
Sáng ra sưng vêu cả đầu
Thương anh đói khóc càu nhàu đòi ăn
Nhà tôi thằng Qúy hết phần
Chỉ còn nước lã sữa tan mất rồi?”…
“ Bác ơi! Lòng cháu bồi hồi
Gọi là chút ít để đời nhớ ơn “
Cuộc đời nghĩ thật oái oăm
Tôi thì còn sống, anh hồn xa chơi…
Viễn phương lòng dạ rối bời
Cùng giòng sữa mẹ mà tôi nhớ hoài
Thành tâm một nén hương trời
Gưỉ về Cố Quốc cho người bạn xưa!

muà Vu Lan 200 Lu Hà



Tình Ông Cháu

Ông đã đi rồi cháu nhớ thương
Ngàn trùng cách trở cõi âm dương
Còn đâu bóng dáng ngày xưa đó
Sớm tối đi về cháu có Ông

Lời Ông văng vẳng vọng bên tai
Năm tháng hao gày chẳng nhạt phai
Lời dạy năm xưa từng trải nghiệm
Nghĩa tình ông để cháu xin ghi

Ăn cỗ nhà ai cũng cháu Ông
Một già một trẻ bạn theo đường
Mâm trên các Cụ cho hầu riệu
Bàn truyện trăm năm cháu thuộc lòng

Quanh năm bơi lội ở ven sông
Nước đục người đen cháu vẫy vùng
Chống gậy trên bờ Ông réo gọi
Sông thao rờn rợn nước xuôi dòng

Rồi một ngày kia đi vắng xa
Ở nhà coi cháu đã còn Bà
Học bài vô ý gây nên tội
Dầu đổ lửa loang cháy góc nhà

Lửa reo phần phật khói tàn bay
Tro bếp một thôi cháu vãi đầy
Có phaỉ Tổ Tiên phù trợ giúp
Cho đơì cháu có đến hôm nay

Nghe tin hốt hoảng Ông về nhà
Bỏ bát cơm ăn vội chạy ra
Cứ tưởng ông về cho kẹo đấy
Lần đầu nửa tát nhớ đơì chưa

Ông đánh mà Ông vẫn cứ thương
Giận lòng tí nữa cháu thiêu Ông
Cũng may phúc đức nhà ta lớn
Cho cháu của ông dập lửa hồng

Mười tám tuổi đời cháu phaỉ đi
Hai vai nặng gánh trả cho đơì
Ở nhà cao tuổi Ông lâm bệnh
Khi cháu về thăm chẳng có gì

Đời lính sao mà nghèo thế chăng?
Ba năm sốt rét cháu về không
Ba lô con cóc sầu than khóc
Sé võng may quần cháu tặng Ông

Quanh quẩn bên Ông được mấy ngày
Đời trai phía trước hãy còn daì
Lời Ông cháu hưá cùng non nước
Giông tố bão bùng chẳng đổi thay

Viễn sứ nhớ Ông nén hương lòng
Thương Ông vò võ một đơì sương
Sống vào giản dị ra tinh khiết
Hồn ở đâu xa có tỏ tường.

 2007 Lu Hà



Phơi Luá

Khi con tu hú gọi muà hè
Dạo rực hoa lòng phượng vĩ ơi
Cháu lại cùng bà phơi luá mới
Sân vàng óng ánh đẫm mồ hôi

Bà bảy mươi rồi tóc bạc rơi
Giưã trưa nóng nực quá đi thôi
Rát bàn chân trẻ vưà lên chín
Lẽo đẽo theo bà đạp luá tươi

Năm tháng qua đi lại nhớ nhà
Đất trời đâu phải ở quê ta
Mưa hay nắng vẫn thường thay đổi
Miền trung du sáng nắng chiều mưa

Hồn Bà phiêu bạt ở đâu xa ?
Cháu gửi tiền xây lại nấm mồ
Có biết chăng tìm về cố quốc
Xa quê hương gửi đám mây đưa

Ba mươi năm về lại thăm nhà
Nhìn lại cái sân cháu nhớ Bà
Chiều nắng xanh lam cơn gió lạnh
Hàng cau thấp thoáng bóng chiều tà…!

2008 Lu Hà






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét