Bài Thơ Khuyên Con
Sau bốn năm canh giờ
Lạc vào miền hư vô
Cha bàng hoàng ngồi dậy
Suy tư và làm thơ ...
Người ta lấy của cha
Tất cả những tinh hoa
Bao niềm vui hạnh phúc
Trả lại bằng sầu tư....
Hãy kiên cường con ơi!
Đắng cay trọn nụ cười!
Cắn răng mà chiụ thiệt
Để vững gót làm người
Bọn công an cộng sản
Lao nhao như cú diều
Tao sẽ lấy đi hết
Những gì mày thương yêu
Lạ gì lũ quỷ ma
Bày biện ra âu sầu
Chúng lưà ta cặm bẫy
Đày đoạ bằng thương đau...
Hãy để cho thời gian
Vững tin vào trí nhân
Lương tâm người trong sáng
U minh mờ sương tan
Hỡi con gái của cha
Con là đoá tâm hoa
Là niềm vui vô tận
Đôi cánh thần bao la
Tuy xa mà rất gần
Trong giấc mộng thiên thần
Trăng vàng soi vằng vặc
Tâm trong là bình an
Xoá bỏ hết nguồn cơn
Gạt đi những u buồn
Vô tư là hạnh phúc
Cuộc sống đòi gì hơn?
Có mấy ai ra đời
Số phận đâu an bài
Tự vơ vào khổ não
Nước mắt cứ chảy hoài
Nưả đêm cha tỉnh giấc
Một bài thơ khuyên con
Của người cha từng trải
Trên cõi đời trầm luân...!
2008 Lu Hà
Cha Vẫn Băn Khoăn
Hôm nay trời laị mịt mù
Đục màu sữa trắng lờ mờ khói sương
Núi xa muôn dặm trùng trùng
Lòng càng vương vấn bốn phương gió gào
Ngổn ngang trăm mối tơ vò
Thương con gái nhỏ bây giờ ra sao?
Trưởng thành tự lập khi nao?
Tương lai chủ kiến riêng tư sớm chiều?
Tuổi vàng hiền thục yêu kiều
Gieo cầu đúng chỗ mọi điều phải chăng
Nết nhà quen thói phỉ phong
Công dung ngôn hạnh mọi đường lễ nghi
Coi chừng tuổi trẻ ăn chơi
Tự do quá trớn thiệt đời con ơi!
Vũ trường là chốn đua đòi
Bao nhiêu cám dỗ dụ người hiền ngay
Quanh năm tối mặt tắt mày
Bon chen vật chất uổng đời tài hoa
Hơn nhau đâu phải sang giàu
Cô đơn bạc bẽo nhà lầu xe hơi
Tuổi già chóng đến xăm soi
Lánh xa họ mạc giống nòi quê hương
Ghen tuông ích kỷ hẹp lòng
Âu Châu đâu chốn da vàng dưỡng thân
Nghĩ xa rồi lại nghĩ gần
Tổ tiên họ mạc muôn vàn thiết tha!
2008 Lu Hà
Cung Đàn Muôn Điệu
Cha biết làm sao được hở trời
Nỗi niềm chăng tỏ áng mây trôi
Thu đong vương vấn thành mây gió
Sầu đọng chiều đông lạnh thế này
Con ở phương trời có nhớ không ?
Tấm lòng lữ khách cứ bâng khuâng
Bao nhiêu thương mến hồn đang gọi
Tiếng Việt tha phương chiụ lỡ làng
Con bảo rằng cha viết tiếng Anh
Lạc loài máu đỏ trái tim xanh
Con chim xa tổ quên rừng thẳm
Đất khách quê người mộng hiển danh
Ngàn thế kỷ qua kiếp đoạ đầy
Người dân mất nước sống tha hương
Thương đau con cháu dòng David
Chữ viết còn mang nặng tấm lòng
Cha biết làm sao được hở trời?
Nỗi lòng thương tỏ để cho ai
Đi đâu cũng bảo da vàng đấy
Vật chất hơn người chén rượu say?
Đất nước của ta khổ biết bao
Lòng người ân oán cứ thương đau
Đói ăn vẫn phải cười ca hát
Tự dối lòng mình mãi thế sao?
Tuổi tác của cha bạc mái đầu
Hạc vàng sớm tối ngóng mây qua
Tiếng Anh tiếng Pháp người thiên hạ
Lạc lõng đua chen tủi hận sầu
Tiếng Việt cuả ta vẫn sống đây
Nghìn năm văn hiến có ai hay
Non sông réo rắt đàn con Việt
Bằng trắc reo vần cung gió mây...
2008 Lu Hà
Giọt Mưa Trời
Sáng nay rầu rĩ hạt mưa
Như trời đổ lệ thương sầu chúng ta
Chúng sinh trong cõi ta bà
Kẻ Nam người Bắc xa nhà chia ly
Sông Hà nông cạn hẹp hòi
Anh hùng mạt vận gặp thời nhiễu nhương
Non cao muôn dạm đoạn trường
Tấm lòng cố quốc quê hương xa vời
Hơn hai mươi sáu năm trời
Bao nhiêu mong nhớ u hoài tình thâm
Thương yêu như lá dâu tằm
Nuôi con kén nhỏ âm thầm nhả tơ
Rổn rang trăm mối chỉ vò
Như lòng cát sĩ qua đò sang sông
Con sông huyết mạch tình thương
Bao đời rạng rỡ tổ tông họ hàng
Vì cây dây cuốn vấn vương
Trái tim đa cảm bâng khuâng lòng người
Mong cho tử tế hẳn hoi
Biết yêu biết ghét rạch ròi bao dung
Giàu sang cũng chẳng bận lòng
Chúc nhau hạnh phúc đời thường an sinh
Cầu xin Phật Độ siêu linh
Cha con sáng suốt tâm thành bình an!
2008 Lu Hà
Gịọt Nước Sông Hà
Chiều nay gió bấc mưa nhiều lắm
Người ở bên kia có rét không
Chắc hẳn giờ đây người thầm gọi
Cái tên chung cuả một dòng sông
Sông Hà sông nước cuả lòng tôi
Chảy mãi mênh mông nặng nghiã đời
Có phải con sông cha vẫn gọi
Cái tên da diết cuả đời ai?
Tình nghĩa cha con ở kiếp này
Mà trong định mệnh nhớ nhau hoài
Sinh ra chẳng biết là sao ấy
Cách mặt muôn trùng sóng biển khơi
Tôi vẫn bâng khuâng tự hỏi lòng
Dáng hình người có giống tôi không?
Có hay hờn giận và hay khóc
Người vẫn hay thường nhắc đến sông
Có phải tên sông cha đặt cho
Là nguồn cảm hứng những vần thơ
Hoà trong nước mắt và trong máu
Chảy mãi trong tôi chẳng bến bờ
Có những đêm trăng tôi nhớ cha
Chòm sao bắc đẩu giải Ngân Hà
Muôn vàn tinh tú tôi thầm gọi
Lấp lánh tinh vân bóng nhạt nhoà
Phần Lan sông nước trời u ám
Ngưu Lang Chức Nữ có buồn không
Tôi dõi Ngân Hà mà chẳng thấy
Hỏi lòng ai có nhớ sông thương?
Con sông ngăn cách của lòng tôi
Mẹ cha lưu lạc chốn đôi nơi
Bao giờ ô thước chim trời nhỉ
Nối lại cho tôi những tháng ngày
Tôi chỉ nguyện cầu hậu để sau
Xoá bao ngang trái cảnh cơ cầu
Ai sai ai đúng thôi đừng nói
Giấc mộng Nam kha thoáng tiếng gà
Tôi muốn được nghe lời dạy bảo
Trọn đời vang vọng của thi nhân
Từng trong cát bụi đầy đau khổ
Muôn kiếp phôi pha cuả thế trần
Tơ duyên tiền định hay nhân ý
Ân oán nào hay bởi ý trời
Phải đâu chèo néo thành ngang trái
Bánh xe nhiệp chướng cõi luân hồi
Trần gian cũng có những Sông Hà
Kẻ ở người đi những cách xa
Bịn rịn chia ly tình để lại
Cuộc đời như thể giấc chiêm bao
Giọt nước sông Hà tìm đại dương
Tận cùng thế kỷ những đau thương
Dồn lên sóng vỡ đời cơ cực
Sua đuổi hành hương khắp bốn phương…
Tản mát muôn nơi những kiếp đời
Trẻ già trai gái cánh bèo trôi
Lênh đênh ngoi ngóp chân trời lạ
Mộng dệt tương lai ở xứ người
Còn thú gì hơn được tự do
Sông hà bớt hết nỗi thương đau
Mở lòng ra đón muà xuân đến
Ngắm dải ngân hà con nhớ cha
Còn thú gì hơn mở tấm lòng
Nhân gian quán trọ gọi tình thương
Tìm nhau ưu ái chân trời rộng
Nâng cánh hồn thơ chẳng đổi giòng
Còn thú gì hơn với núi sông
Tình người ta thiết với quê hương
Anh em họ mạc thương nòi giống
Vật chất coi thường như gió sương
Ngấn nước sông Hà có sá chi
Nuôi hồn thi sĩ mãi cao bay
Uống từng giọt lệ mang tâm tưởng
Tô đẹp cha con ở cõi đời…!
21.10.2008 Lu Hà
Tình Cha Con Chùm 2
Ai Hiểu Lòng Tôi
Ba thập kỷ qua tôi nhớ Cha
Nỗi niềm sao tỏ với trăng thâu
Lớn lên nước mắt dư dòng lệ
Bóng lẻ đêm khuya mộng ngẩn sầu
Mẹ bảo rằng Cha đã ra đi
Con người tệ bạc đoái hoài chi
Sương rơi đầu ngõ tan theo gió
Trời lạnh muà thu rụng rã rời!
Tôi vẫn hoài nghi chẳng biết sao
Vì sao mình lại được sinh ra
Phải chăng Đức Chuá an bài sẵn
Hay kẻ vô tâm rụng phấn đào?
Thu lại rồi thu năm tháng qua
Trải bao lá rụng gió đưa muà
Mà tôi vẫn bước trên hè phố
Thơ thẩn buồn thương một bóng mờ....
Kià bóng hình ai tiếng gió gào
Nhạt nhoà khi tỏ lúc khi mờ
Phải chăng người ấy từng đau khổ
Góp lại cho nhau những giọt sầu.
Tôi biết lòng tôi rất nhớ người
Mà sao tôi chẳng nói nên lời
Thương yêu từng gọi hồn thơ dậy
Biền biệt bên tai chẳng thấy gì?
Tôi nhớ hoàng hôn bóng ác tà
Tiếng ai như thể tiếng chiêm bao
Chập chờn như tiếng người xưa gọi
Người ấy kêu rằng một tiếng Cha!
Giận hờn quày quả tôi im lặng
Tôi chốn Cha tôi mặn muối đời
Tôi giận Cha tôi thề không gặp
Mà lòng tôi lại nhớ mong người!
Tôi muốn nhưng mà tôi chẳng nói
Mấy lần tôi định gọi nhưng thôi
Tôi cố quên đi mà chẳng được
Trời ơi! Ai có hiểu lòng tôi?
Chỉ có Cha tôi là hiểu thôi
Nhưng người biền biệt chẳng khi về
Người đi chẳng ngoái quay đầu lại
Gió lạnh đêm nay tối thế này!
Tôi nhớ người sao thật hở trời
Đêm thu vằng vặc ánh trăng soi
Mà lòng tôi buốt như dao cắt
Người đã sinh tôi ở cõi đời.
Tôi ở Bắc Âu sứ Phần Lan
Mẹ con tôi muốn được yên thân
Cắt đường điện thoại vô âm tín
Tôi trốn Cha tôi giưã thế trần...
Người là máu thịt trong tim tôi
Cuả những buồn vui của nghĩ suy
Cuả bao tâm trạng tôi từng có
Thúc giục lòng tôi những tháng ngày
Tôi vẫn bần thần trong nhớ nhung
Bao lần tôi tự nhủ trong lòng
Mà vẫn sợ rằng Mẹ bắt được
Cho đời cay mặn muối thêm gừng
Tôi vẫn sống bên mọi cuộc đời
Vẫn yêu vẫn giận vẫn buồn vui
Mỗi khi tết đến nhìn thiên hạ
Tôi biết hồn tôi vắng một người...
Người ấy hẳn là Cha của tôi
Mà sao không dám gọi tên người
Lòng tôi đâu có chai như đá
Tôi chỉ giận người có thế thôi!
Người ấy ngày xưa bỏ rơi tôi
Bây giờ tôi lại bỏ rơi người
Quanh đi quẩn lại tôi trằn trọc
Ai bỏ rơi ai giưã cuộc đời?...
Chẳng có gì đâu ai bỏ ai
Chẳng qua số phận phải chia ly
Nhưng vì tôi vẫn còn ương bướng
Tính nết cha con khổ thế này...
Đông lập Phần Lan tuyết rụng rồi
Lao xao gió lạnh thấm lòng tôi
Đứng bên cửa sổ tôi cầu nguyện
Đức Quốc vầng trăng hãy sáng soi...
Người ở phương xa có biết không
Mong tin người lắm nỗi xa thương
Chiều nay gió lạnh sương nhiều quá
Ai biết thương ai nặng tấm lòng?
20.10.2008 Lu Hà
Hãy Sống Đẹp Như Cha
Li bì một giấc mộng dài
Bàng hoàng thức giấc bùi ngùi làm thơ
Tấm lòng phụ tử gửi trao
Thương con gái nhỏ phương nào xa xôi
Sinh ra chưa tỏ việc đời
Mà con vội trách cha hoài thế con
Thói đời là cuộc dinh hoàn
Hư hư thực thực dương trần hiểm sâu
Trái tim lầm lỡ trên đầu
Vầng trăng khi rạng khi dầu con ơi
Khi nghe thì phải hai tai
Nghĩ xuy thì phải chín mười đắn đo
Say mê chớ có sa đà
Tinh thần sáng suốt thật thà vẫn hơn
Lương tâm lòng dạ trắng ngần
Trước sau rồi cũng lòi dần trắng đen
Vô tư gìn giữ hồn nhiên
Nét hay vẻ đẹp làm duyên cho đời
Giàu sang thì để làm chi
Nưả cười nưả khóc bồi hồi chẳng an
Yêu thương hạnh phúc tinh thần
Được thua hơn kém băn khoăn làm gì
Ghen tuông lòng dạ hẹp hòi
Đêm đông u ám lòng người chẳng ngay
Yêu thương phải biết thiệt thòi
Mỗi người mỗi vẻ duyên trời ban cho
Âu châu xứ lạ khác ta
Tranh dành tình cảm ta bà khổ đau
Tình yêu đơn độc mù loà
Để đời vương lệ âu sầu ngàn thu
Con cha là đoá tâm hoa
Mong con sáng xuốt học cha làm người...
4 giờ sáng ngày 4 tháng 11 năm 2008
Lu Hà
Một Linh Cảm
Một linh cảm như có điều muốn nói
Con gái cha đang mong đợi từng giờ
Đã nhiều năm khắc khoải mong chờ
Muà tái ngộ sẽ có ngày xuân đến
Con nhớ cha một tình thương ngang trái
Là não cân huyết mạch cuả tim ta
Trong bi ai biển khổ kiếp ta bà
Lòng hổ thẹn sẽ bình yên sóng cả
Con có biết nỗi lòng cha đang nhớ
Những tháng năm kỷ niệm u buồn
Lòng xót xa thương tiếc thuở hoa tàn
Cha gieo hạt cho mầm non sự sống
Vì định mệnh như tiền đình mách bảo
Cho tháng ngày nên ân ái vợ chồng
Rồi chia ly kỷ niệm tặng trong lòng
Đời chỉ đẹp khi chim trời bất giệt
Yêu là chết là nguội tàn tất cả
Là hận thù chiếm đoạt quyết không tha
Là vừng dương vụt tắt buổi chiều tà
Là uất hận như ly tràn nước đổ...
Yêu là sống khi tình người vĩnh cửu
Ở bên nhau hay bi lụy xa lià
Dù muôn phương luôn cầu nguyện cho nhau
Tạo phước hậu như mưa nguồn gió biển....
Một linh cảm như có điều muốn nói
Con mong cha như nắng hạn chờ mưa
Bao thương đau tức tưởi nỗi u sầu
Vì năm tháng đã chôn vùi tất cả...
Con cũng biết tình người không đơn giản
Nó sâu xa như muối mặn gừng cay
Nó âm thầm như suối chảy mây bay
Nó lồng lộn như giông trời bão biển...
Con có biết trái tim người thi sĩ
Yêu và thương là câm lặng giận hờn
Mỗi vần thơ như sói nát tim gan
Đã trào lên khóc thay bằng ngọn bút
Sáng chủ nhật 19.10.08
Lu Hà
Nỗi Lo Của Cha
Suốt cả chiều nay cứ vẩn vơ
Bâng khuâng lẩm nhẩm những vần thơ
Trắc bằng réo rắt đòi cuộc sống
Cát sĩ thương con lệ ưá trào.
Cha muốn đem lòng khuyên dạy con
Thương con chim nhỏ chốn lồng son
Kế thưà nòi giống mà đau xót
Mã số thông tin nhạt máu dần….
Cuộc sống con ơi đâu chỉ ăn
Giàu sang lê bước gối sương tàn
Hoa lòng nhạt nhẽo vì tư lợi
Vẩn đục hồn thơ những bạc tiền…
Tuổi tác càng cao cha phải đi
Bước vào vũ trụ hận tư duy
Ta bà ghẻ lạnh đầy oan trái
Thương chốn trần gian lạnh hẹp hòi...
Cha đã sinh con ở thế trần
Bao giờ hổ thẹn với lương tâm
Tự hỏi lòng mình thì tự biết
Ai người thật sự có lương nhân ?...
Ngày một ngày qua cứ lụi dần
Cho đời tẻ nhạt tháng ngày xuân
Đến khi con hiểu thì cha đã
Trong chốn bồng lai vui cảnh tiên
Cuộc đời ai sẽ lại chai lỳ
Cằn cỗi trái tim chẳng nghĩ xuy
Cứ tự nhủ lòng rằng giỏi lắm
Nhà cao cửa rộng với xe hơi.....
Chiều nay gió bấc đông về sớm
Hết đứng rồi ra thở vắn dài
Thương cho giọt máu lầm cát bụi
Lẫn với tro than của mật đời...
2008 Lu Hà
Tia Nắng Cảm Thông
Mấy hôm rền rĩ mưa rơi
Cảm thông trời cũng vén mây mỉm cười
Thơ bay ngâm ướt cổng trời
Chư tiên sầu não khởi bầy tấu chương
Thưa rằng: Hạ giới lâu nay
Có tên thi sĩ oán trời khóc than
Cha con cốt nhục xương tàn
Hơn hai thập kỷ vương buồn nhớ mong
Trời làm mưa gió não nùng
Nỉ non thơ đến thánh cung oán hờn
Chia ly sẻ nghé lạc đàn
Non sông cách trở dương trần tha phương
Viết thư chẳng hiểu cho lòng
Bôn ba haỉ ngoại lai căng sứ ngươì
Thư Cha con chẳng hiểu gì
Đòi chữ thiên hạ tỏ bày nguồn cơn
Buồn thay con cái Việt nam
Xa hương dần mất tâm hồn rồng tiên
Thiên lôi vung buá xuất thần
Năm châu đại lục ưu phiền thương đau
Cha con chẳng hiều cho nhau
Kẻ thêm người bớt ra điều thị phi
Sấm rền kinh hãi luân hồi
Cánh bèo tan hợp cõi đời trầm luân
Chư tiên thương cảm luận bàn
Lắng nghe thi sĩ than phiền lệ rơi
Tấu chương thấu đến tai trời
Truyền cho hạ giới tức thời tạnh mưa
Sáng nay rực rỡ chan hoà
Mừng tia nắng sớm ta bà cảm thương…
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét