Gặp Con Trong Mộng
Tôi lại tìm trong mơ
Khi gần lại loãng xa
Đưa hồn tôi mộng tưởng
Bao thác ghềnh vi vô
Mong gặp lại con tôi
Một miền thương xa xôi
Nhạt nhoà trong tuổi trẻ
Cơn sóng đời mưa rơi…
Lòng người là hiểm sâu
Tình người không bến bờ
Đá ngầm chôn dưới đáy
Nhẫn tâm là thương đau
Tôi như con chim ca
Yêu bầu trời tự do
Chân thành là hạnh phúc
Giưã trần gian bao la
Tôi là người Việt Nam
Nuôi tấm lòng tha nhân
Cho dù ai phỉ báng
Con tim không phai tàn
Biết bao người yêu tôi
Biết bao người ghét tôi
Trong bùn lầy nước đọng
Vẫn nhả hương cho đời....
Tôi không muốn ghét ai
Và cố tránh giận ai
Lòng căm thù xoá bỏ
Vô tư là yên vui
Tôi đã sớm hiểu ra
Cõi trần gian ta bà
Đầy bóng ma ác quỷ
Mà lòng tôi xót xa
Tôi vững tin ở tôi
Bình tĩnh mà xét suy
Khi lòng tôi minh bạch
Xá gì lời thị phi
Con gái tôi thương tôi
Đoá tâm hoa cho đời
Bạc vàng và bổng lộc
Mà lòng không phôi phai
Giấc mơ cứ chập chờn
Bao nhiêu nỗi bồn chồn
Tôi bồi hồi thức dậy
Phẩy đôi dòng hoa văn
Cha viết tặng cho con
Mong con vui tuổi xuân
Đừng băn khoăn tủi phận
Trong bẫy đời trầm luân
Hãy sống như chính mình
Vui tươi đời xuân xanh
Hồn nhiên là vốn quý
Lắng trong là thông minh
Chớ tranh caĩ dài dòng
Tốn thời gian khổ thương
Khi nghe lời ai nói
Mua dây mà buộc lòng
Một giấc hoè đi qua
Nhớ lại thành vần thơ
Gưỉ ngay cho con gái
Thơ còn chờ mơ sau....!
24.10.0 Lu Hà
Khổ Lắm Con Ơi
Cha vẫn biết rằng mẹ thiết tha
Bóng hình cha vẫn ở trong đầu
Tình yêu oan trái thành căm giận
Mẹ vẫn mang theo mối hận thù
Muối mặn gừng cay đã có gì?
Tình yêu bàng bạc đã qua thời
Còn đâu trong trắng trong tâm tưởng
Hương nhụy thơm tho của cuộc đời
Biết có bao người vẫn nhớ cha
Tâm hồn thi sĩ đã đi qua
Hương hoa trong cõi đời đen bạc
Lụy để tình ai lệ ưá sầu..
Định mệnh đời cha là khổ đau
Bao lần hồi hộp ở trong đầu
Để cho nước mắt dư dòng lệ
Ngơ ngẩn buồn thương những trái cầu…
Họ đã đi xa trên dạm đường
Bao muà lá rụng vẫn buồn vương
Vẫn thương vẫn nhớ người trong mộng
Vẫn chúc cho nhau nghiã vợ chồng…
Cao đẹp con tim giận tủi hờn
Phải qua sông nước vẫn bồn chồn
Vì cha rã cánh bèo tan hợp
Lụy để tình thu rụng lá buồn
Cha vẫn thường luôn nhớ tới nàng
Chúc nàng hạnh phúc với chồng con
Tình yêu say đắm là như thế
Đâu phải bên nhau mới vợ chồng?....
Khổ lắm con ơi có cuộc đời
Lang thang vô định trái tim côi
Tình yêu chẳng có thành cay nghiệt
Thương xót cho người vẫn thế thôi….
2008 Lu Hà
Đám Mây Cảm Thông
Ngóng đám mây trời thơ thẩn bay
Lòng buồn lữ khách có ai hay
Vi vu gió khóc than trần thế
Mây cũng ngậm ngùi thương xót vay
Nhờ gió gửi mây có chút thôi
Lòng ai rầu rĩ nhớ xa xôi
Phần Lan sông nước mênh mông quá
Biền biệt bao muà thu lá rơi
Cha nhớ thương con những chặng đường
Đầu xanh tuổi trẻ kiếp xa hương
Cha mong vò võ bao năm tháng
Đất khách quê người có biết không?
Tổ quốc con ơi! Dấu nhạt nhoà
Sau lưng để lại những chiều thu
Ông Bà Cô Chú mờ nhân ảo
Cô quạnh buồn đau bóng ác tà...
Con vẫn giận Cha mãi thế sao?
Để hồn Thi sĩ xót thương bao
Trùng dương đẫm lệ xô bờ bến
Mỏi cánh chim xanh bạc mái đầu...
Số kiếp lênh đênh một cuộc đời
Dòng sông định mệnh hững hờ trôi
Tha hương thứ lữ buồn vong tủi
Uất hận tàn canh lệ ưá rồi...
Trơ trọi một mình đâu dễ con
Muôn vàn hiểm độc bẫy gian nan
Cũng bầy Cộng Sản loài lang sói
Đông Đức tàn đông xác héo mòn
Con đã sang đây được vẹn toàn
Bắc Âu dân chủ xứ Phần Lan
Cũng mừng con gái cha may mắn
Ân nghiã Mẹ con đâu dám quên?
Nhìn đám mây trời bay vẩn vơ
Lòng Cha tầm tã đến bao giờ
Mưa rơi ướt má sầu thương nhớ
Con ở phương trời cũng xót xa?
27.5.2009
Tôi Đã Hiểu Ra
Tôi đã đắng cay khi nhận ra
Dương trần u ám bởi mây mờ
Ngây thơ bồng bột nên không thấy
Hỏi mãi muà thu trăng ở đâu?...
Tôi biết rằng tôi đã lỡ rồi
Một vầng trăng ngọc lặn trong tôi
Muà thu đi hẳn còn quay lại
Trong cõi không gian cuả kiếp đời
Tôi hiểu lòng người thật mông mênh
Bao la biển cả của tình thương
Thuyền tôi đắm đuối trong giông bão
Mong lại bình yên giưã đại dương
Người đã cho tôi cả cuộc đời
Cho hoa đơm trái mật thêm say
Thế mà tôi vẫn không hề biết
Một vầng trăng ngọc ở trong tôi
Trí tuệ tâm hồn thật thế sao?
Tấm lòng lồng lộng rộng bao la
Ai mà biết được nơi trần thế
Có một loài hoa chẳng sắc màu
Loài hoa cô độc giưã ta bà
Giản dị âm thầm trong nắng mưa
Mọc lên trong vũng bùn đau khổ
Nhả lại cho đời bao ý thơ…
Tôi biết rằng tôi là niềm vui
Mà sao tôi lại nỡ chôn vùi
Ai xui tôi phải buồn thơ thẩn
Để người có cớ thương yêu tôi?....
Chiều nay hoa tuyết rơi nhiều lắm
Báo hiệu muà đông đã tới rồi
Từng đàn nhạn lạc tìm cha mẹ
Bay vụt qua tôi giữa khoảng trời
Tôi rất nhớ cha ở cuối trời
Mây bay lác đác miền xa xôi
Giờ này chắc hẳn người tư lự
Thơ thẩn làm thơ để tặng ai?
22.10.08 Lu Hà
Tự Hỏi Lòng Mình
Có người tựa cửa ngóng con
Bơ vơ mái tóc chạnh niềm bâng khuâng
Trải ba thập kỷ nhớ nhung
Trông theo cánh nhạn bốn phương đất trời
Âm thầm ngày ngắn đêm dài
Bốn muà mưa nắng thở dài thế thôi
Trách rằng duyên phận ý trời
Hay là do bởi kiếp đời khổ đau
Thương con bao nỗi âu sầu
Tấm lòng phụ tử sao mà gửi trao
Tâm tình con gái ngây thơ
Hay hờn hay giận hững hờ gió mây
Chạm lòng tự ái xa xôi
Vùng vằng chẳng nghĩ chẳng suy xét đời
Bao nhiêu năm tháng thiệt thòi
Một mình cam chiụ u hoài vấn vương
Lang thang đi giưã phố phường
Qua bao muà lá thu sang đông tàn
Đã hai mươi sáu tuổi xuân
Mà con chẳng chịu một lần tìm cha
Lại còn cắt đứt thư từ
Cắt dây điện thoại dấu nhà dấu nơi
Trốn cha giưã chốn trần đời
Khóc thương dư lệ ưá hoài năm canh
Dày vò vật vã tâm linh
Tự mình đày đoạ bóng hình của ai
Nhạt nhoà khi tỏ khi mờ
Khi mơ trăng nước bóng mờ trần gian
Người qua kẻ lại tần ngần
Mà lòng sao xuyến lưã lần hỏi cha
Cha tôi khoẻ mạnh hay già
Phơ phơ tóc bạc hay là trẻ trung
Dũng mãnh trí đảm kiêu hùng
Hay là hèn nhát như phường tiểu nhân
Ngày qua tháng lại trôi dần
Tuổi đời bươn trải gian nan dường nào?
Cha con ngày tháng tiêu hao
Bao nhiêu câu hỏi vận vào như con...!
22.10.08
Lu Hà
Tình Cha Con Chùm 4
Tìm Lại Hành Tinh
Thật quái lạ làm sao
Tâm hồn tôi lao xao
Mênh mông niềm vô tận
Đôi cánh thần bay cao
Bay qua các vì sao
Đến tận sông ngân hà
Tôi tìm một cô gái
Trước ngàn năm sinh ra
Cô là con gái tôi
Là máu thịt của tôi
Nơi dương trần ghẻ lạnh
Để ngàn thu u hoài
Người ta bảo rằng là :
Trên hành tinh xa xưa
Có một loài khỉ đỏ
Tuyên truyền thuyết tam vô
Con người không cần cha
Sinh ra là hận thù
Đấu tranh là lẽ sống
Dành giật là cao xa
Tương lai là miếng ăn
Niềm vui là bạc tiền
Hạnh phúc là vật chất
Tình yêu là bán buôn
Ôi hành tinh tang thương
Ngươi đã bị tiêu vong
Vì môi trường ô nhiễm
Bởi lũ quỷ vô thần
Loài quỷ thường khoe khoang
Hợm hĩnh và kiêu căng
Trí cao siêu thời đại
Vinh quang trên giảng đường
Linh hồn tôi lang thang
Trong vũ trụ mênh mông
Tìm hành tinh đã chết
Mà tôi từng yêu thương
Bao kỷ niệm xót xa
Bao ân tình gửi trao
Phút hoá thành phản bội
Mà người dễ quên sao?
Tâm hồn tôi bơ vơ
Trong khoảng không hư vô
Tôi tìm hành tinh chết
Cô gái ngàn năm xưa...!
2008 Lu Hà
Tôi Phải Làm Sao
Đã hai sáu năm rồi
Bao muà thu vàng rơi
Trải những này mưa nắng
Tôi mong mãi một người
Người ấy là cha tôi
Khi tôi mới chào đời
Người ở xa, xa lắm
Nơi chân trời xa xôi
Người ấy đã ra đi
Dặn ông bà tôi nuôi
Để chờ người trở lại
Đón tôi đi theo người
Tôi nhớ người thiết tha
Trông trời rộng bao la
Tôi mong người trở lại
Biền biệt bao muà qua
Tôi ở với ông bà
Hơn mười năm trôi qua
Mẹ tôi về lại đón
Đưa tôi đi Âu Châu
Tâm hồn tôi bâng khuâng
Bao nhiêu điều vấn vương
Tôi chẳng hiểu sao cả
Nhưng tôi vẫn nhớ nhung
Cha mẹ tôi chia tay
Nhưng mẹ lại có tôi
Quyết giữ thành báu vật
Bao kỷ niệm u hoài...
Nhưng tôi là con người
Đâu phải của riêng ai
Biết yêu và biết ghét
Chân thành như cha tôi
Người ta bảo rằng là :
Từ cổ kim xa xưa
Sách thánh hiền vẫn dạy
Huyết cha phần tinh hoa
Khoa học đã chứng minh
Di truyền và tâm linh
Mẹ kéo dài tuổi thọ
Cha là hồn nhân sinh
Phá hủy mã di truyền
Là giết chết lương duyên
Muôn lá rơi về cội
Cõi ta bà triền miên...
Mẹ tôi vì ghen tuông
Một tình yêu đơn phương
Nên đời tôi vương lụy
Ôi ! Tình trường thê lương
Tôi phải biết làm sao
Tôi thương mẹ như cha
Phải làm sao cho đúng
Trong kiếp đời phù du ?...
Tâm hồn là vầng dương
Trái tim là mênh mông
Tình thương là bất diệt
Như muôn vì sao băng
Tôi sẽ đi tìm cha
Mong cuộc sống hiền hoà
Chôn vùi bao ích kỷ
Cho tâm hồn thăng hoa...!
23.10.2008 Lu Hà
Tôi Ngắm Hình Cô
Tôi ngồi tôi ngắm hình cô
Nỗi niềm tư lự dạt dào xót xa
Bao nhiêu kỷ niệm xô bờ
Lao xao sóng nước muà thu lá vàng
Dáng hình vương vấn bâng khuâng
Một phiên âm bản trập trùng biển khơi
Thuyền tình chấp chới muôn nơi
Trầm luân bể khổ ngậm ngùi trần ai
Dù cho cô chẳng nói gì
Lòng tôi chan chưá bồi hồi nhớ thương
Long đong chìm nổi bốn phương
Tu mi nam tử dặm trường cô ơi!
Cô còn trách cứ làm gì
Bởi vì tiền kiếp nặng nề phôi pha
Phải chăng cô cũng Lu Hà
Mà sao chẳng chịu gọi cha nưả lời
Cô lên Facebook tìm tôi
Rồi cô lặng lẽ bỏ đi mất rồi!
Hôm nay tìm lại mãi hoài
Gõ đi gõ lại mấy người trùng tên...
Con tôi tôi nhận ra liền
Từ trong cảm giác âm thầm vọng xa...!
8.2.2011 Lu Hà
Cô Đừng Dấu Tôi
Chơi trò bịt mắt bắt dê
Cô không chịu nói nhưng tôi biết rồi
Xinh tươi yểu điệu một thời
Cô là phiên bản cuả người ngày xưa
Mắt huyền lóng lánh như sao
Cô là tiên nữ hay là Hằng Nga
Tại sao lại gọi Lu Lu?
Cái tên mẹ đặt hay là cuả cha?
Thuyền tình lướt sóng la đà
Mênh mông bể khổ sông sâu thảm sầu
Than ôi! tiền định kiếp nào?
Vầng trăng xẻ nưả má đào mờ phai
Đêm dài nhỏ lệ mưa rơi!
Sương sa lã chã trần ai nhạt nhoà
Xót xa cho giọt máu đào
Ở nơi sứ lạ đang muà tuyết bay
Chiều chiều tưạ cưả ngóng mây
Năm nay Tân Mão ngậm ngùi nhớ ai
Xin cô hãy nói một lời
Kiêu sa duyên dáng mỉm cười vì sao?
Nếu cô chẳng chịu nói ra
Vấn vương tư lự bạc màu tóc tôi...!
7.2.2011 Lu Hà
Gõ lúc20 giờ 12 phút
Nỗi Sầu Thiên Thu
Lu Lu Nguyễn đấy phải không?
Xinh tươi yểu điệu vấn vương mãi hoài
Vóc hình bồ liễu mảnh mai
Tình thương cảm thấy ngậm ngùi xót xa
Mong cô ăn uống thật nhiều
Lên cân đầy đặn má đào càng xinh
Một lời khuyên nhủ chân tình
Mong cô tiếp nhận lòng thành cuả tôi
Hãy nghe tôi nói đôi lời
Cuả người từng trải cõi đời khổ đau
Phong trần dầu dãi nắng mưa
Vầng dương qua cưả tuổi già đi mau
Xin cô hãy sớm hiểu cho
Chúng sinh quán trọ ta bà nghỉ chân
Bao nhiêu trách móc giận hờn
Qua đi như đám sương tàn mà thôi
Thời gian lạnh lẽo buồn trôi
Khăng khăng cố chấp làm gì hở cô?
Rằng cô chẳng chịu nói ra
Lòng tôi chan chưá nỗi sầu thiên thu...!
7.2.2011 Lu Hà
Hỏi Thăm Lu Lu Nguyễn
Hỏi thăm Lu Nguyễn là ai
Mà sao chẳng chịu với tôi nưả lời
Lặng thinh cô chẳng nói gì
Bao nhiêu câu hỏi bồi hồi vấn vương
Nỡ đành như khách qua đường
Dửng dưng nước lã vô thường thế cô?
Lòng tôi sóng nước lao xao
Mênh mông biển cả dạt dào mến thương
Thấy cô phúc hậu đoan trang
Mắt đen lay láy lâng lâng tóc huyền
Nhìn cô tôi thấy thân quen
Từ trong sâu thẳm nỗi niềm trào dâng
Lẽ nào như thế này chăng?
Vào trong Facebook đoạn trường một
chương!
6.2.2011 Lu Hà
Chào Cô Lu Lu Nguyễn
Lu Lu cô thật là ai?
Để cho tôi phải bồi hồi nhớ mong
Thấy cô xinh đẹp lạ thường
Chẳng quen mà lại vấn vương xa gần
Phải chăng duyên số nợ nần
Như linh cảm báo muôn phần mến yêu
Xót xa cho giọt máu đào
Trùng dương xa cách dạt dào biển khơi
Cô cùng họ Nguyễn với tôi
Mà cô chẳng nói là người ở đâu?
Nhắn nhe ướm hỏi đã lâu
Không gian vắng lặng ta bà mưa rơi!
Lặng thinh cô chỉ mỉm cười
Lòng tôi bối rối ngậm ngùi thở than
Phong trần bao nỗi truân triên
Lênh đênh bể khổ nỗi niềm trần ai
Thinh không hư ảo chơi vơi
Sầu riêng một cõi mà tôi thấy buồn...!
6.2.2011 Lu Hà
Một cô gái rất xinh đẹp, do một sự tình
cờ mà tôi gặp trên Facebook rồi lại biến mất không nói với tôi lời nào, tôi buồn
lắm. Cô vẫn không chịu xưng danh tánh thì tôi biết làm sao được. Không biết có
phải là sự ngộ nhận không? Nhưng tôi tin vào linh cảm, nhạy cảm cuả mình cô là
con gái cuả tôi. Cũng có mấy cô gái khác trùng tên nhưng tôi biết họ không cùng
dòng máu với tôi.
Thôi cũng là tình cảm riêng nhưng đã viết
thành thơ thì cũng muốn chia sẻ với mọi người đọc trên bình diện văn chương nghệ
thuật vậy. Và cũng chẳng nên trách cứ con gái tôi được. Đó cũng là nét tâm lý
và cũng là sản phẩm tính cách di truyền cuả chính tôi. Nhưng đã là người mang
dòng máu đa tình đa cảm thâm thúy như vậy thì trước sau con tôi sẽ tìm đến thăm
tôi. Cái gì sảy ra nó sẽ sảy ra theo đúng luật nhân quả cuả nhà Phật. Sống hôm
nay mà biết được kiếp trước mình là người thế nào?Và cũng tiên đoán được cả cho
kiếp sau nưã. Theo cách giải thích cuả nhà Phật là thập nhị nhân duyên sẽ ảnh
hưởng đến thân chủ. Mười hai nhân duyên xoay vần nối tiếp nhau như một sợi dây
truyền có 12 khoen, khoen này nối với khoen kia tạo thành một cái vòng tròn.
Còn bạn nào muốn tìm hiểu thêm thập nhị nhân duyên là gì bắt đầu từ khoen vô
minh thì đến nhà Chuà mà hỏi vậy. Ở đây có Thầy Thích Nguyên Tạng không những
chỉ là một vị Đại sư mà ngài con là một học giả uyên thâm.
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét