Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

BÌNH THƠ MAI HOÀI THU: TÌM EM








Tìm Em

Thơ : Mai Hoài Thu
Nhạc: Lynh Phương
Trình bày : Hoàng Quân

Ta một đời rong ruổi,
Tìm em chốn hư không,
Ta nước mắt lưng tròng,
Tìm em trong thánh thiện…


Em về nơi chánh điện,
Ta vẫn cứ hoài mong,
Ôi! Cuộc tình bão giông,
Làm vỡ tan mộng ước…

Em - Người tình thuở trước,
Ta - Đau khổ một đời,
Uống hết cả tình em,
Cho tim ta dịu vợi…

Ôi! Cuộc tình bến đợi,
Ta mất cả linh hồn…
Ta một đời khốn đốn,
Tìm em mắt lệ tuôn ...

San Jose, 12/24/2007
Mai Hoài Thu

Bài thơ Mai Hoài Thu viết theo thể thơ 5 chữ  trong một câu, chia làm 4 cung đoạn và được phổ thành nhạc. Đọc bài thơ này tôi thấy nó rất thánh thoát nhẹ nhàng như thơ đọc trong kinh thư vậy:
" Quan quan thư cưu
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu..."

Lời thơ nhẹ nhàng yểu điệu bay bướm như chính tâm hồn cuả cô. Thu đã xuất thần để an ủi một người đàn ông nào đó đã từng nhiều đêm lao tâm khổ trí nhớ đến cô...? Ta một đời rong ruổi nhưng em vẫn mãi như ở chốn hư không. Phải chăng em đã hết duyên trần, một lòng từ tâm theo Phật, tứ đại giai không, em tu tại gia cho đến suốt đời....? Mặc dù biết chàng muốn yêu em, muốn gần em nhưng em vẫn mãi mãi chỉ là cái bong bóng lửng lơ trước mắt mà thôi...Muốn tìm em thì cũng chỉ tìm em trong cõi hư không...?. Em đã chán cảnh trần ai, chàng còn say niềm trần tục. Nàng thương chàng nhưng biết làm sao được...? Hay phải chăng chàng có lòng thành nhưng sức hấp dẫn cuả chàng không đủ làm một cái nam châm mạnh cuả ái dục, aí tình...?
Chàng chỉ còn biết dằn vặt tự trách cho sự bất lực cuả mình, có lòng nhưng vẫn không chinh phục được trái tim cuả một cô gái?

"Ta một đời rong ruổi
Tìm em chốn hư không
Ta nước mắt lưng tròng
Tìm em trong thánh thiện...."

Tình yêu cuả con người là gì mà loài người chúng ta đến nay vẫn chưa thể nào lý giải nổi. Haỹ nghe Lu Hà tâm sự đôi điều về sự bất lực cuả người đàn ông về món nợ cuả ái tình mà kiếp này chàng vẫn chưa trả được.

Nợ Trần ai

Trong cái đầu bốc lửa
Ngùn ngụt những lời thơ
Trào ra từ cân não
Gào lên đòi tình yêu

Tình yêu trốn ở đâu
Vướng trời mây phương xa
Mang nợ nần số kiếp
Bao giờ trả lại ta?

Trong cõi thường hư vô
Tình yêu là mộng mơ
Sáng tối qua cửa sổ
Ánh bình minh hôm qua

Vì anh tìm gặp em
Trong ngàn triệu con tim
Như vạn lần giọt nước
Gặp nhau rồi tan ra

Chờ nhau bên sông hà
Như vào cõi tiên sa
Bóng em ngồi dệt vải
Ngưu Lang chàng ngẩn ngơ

Chức Nữ còn giận hờn
Buổi chiều xa u buồn
Chàng đi và đi mãi
Cánh chim hồng chờ tin

Sao cuộc đời bi thương
Kiện ông trời bất công
Không thương người thục nữ
Gây bao nỗi đoạn trường

Lu Hà

Cho nên theo tôi, tại sao trong thơ Mai Hoài Thu đã mô tả rất kỹ nỗi sầu khổ cuả ngưòi con trai nhưng chàng chỉ tìm thấy em trong chánh điện cuả sự ngưỡng vọng tôn thờ. Một tình yêu có tính biểu tuợng, tượng trưng như nữ thần Vệ Nữ mà thôi. Nếu như có một tiếng sét ái tình thì sao? Chắc ngai vàng, bệ thờ kiên cố cuả nữ thần Vệ Nữ sẽ sụp đổ và nàng sẽ ngã vào lòng chàng chứ không thể ba ba ruà ruà mãi cái lễ giáo Á Đông cuả Khổng Tử được: nam nữ thọ thọ bất thân. Lu Hà đã từng bình luận về cái gọi là tiếng xét ái tình:

"Con người ta sinh ra là một giống hiếu sinh đa cảm. Tất cả trẻ con khi lọt lòng mẹ cơ bản về tâm hồn ngây thơ giống nhau, nếu không mang theo một chứng bệnh bẩm sinh gì. Sự di truyền nòi giống huyết mạch là một điều đáng kể, nhưng tâm hồn trẻ thơ ví như tờ giấy trắng. Nếu ta cố ý nhuộm đen hoặc vẽ lên tâm hồn đó một con ác điểu thì lớn lên nó thành màu đen tăm tối, hoặc hung ác như loài ác điểu. Nếu ta tốn công gìn giữ nó, bảo vệ nó trong trắng hồn nhiên, đừng để nó sớm đau thương tổn thất gì và vẽ dần lên tâm hồn đó một con chim bồ câu trắng thì lớn lên nó sẽ trở thành hoà bình và lương hảo. Tình yêu cũng vậy, đưá trẻ sinh ra trong ôm ấp cuả vòng tay người mẹ, bẩm sinh đã mang sẵn một hạt giống di truyền và được thêm người mẹ chăm sóc như măng non, cây sẽ mau lớn khoẻ mạnh, xanh màu tươi tốt.  Tôi tin, tất cả mọi thiên tài sinh ra đều có một người mẹ trẻ, hoặc một ngươì chị tốt. Vua Lê Thái Tông và Vua Lê Thánh Tông  là một ví dụ cụ thể để so sánh. Họ đều là con cháu nòi giống cuả vua Lê Thái tổ. Nhưng Thái Tông từ nhỏ thiếu vòng tay yêu thương cuả người mẹ mà được bà vú nuôi là ngươì xa lạ và hoạn quan nuôi dạy nên lớn lên u mê ngu tối vô cùng tuy rằng ông cũng thuộc nòi giống thông minh. Lê thánh Tông là con thì ngược lại, từ nhỏ sinh ra ở vùng nhà quê, ẩn náu trong một ngôi chuà chiụ sự răn dạy cuả mẹ hiền và các sư cô và sau này lớn lên quả nhiên là một ông vua anh minh, hiền hậu theo Phật, thương dân và là một nhà thơ cuả dân tộc.Theo Platon thì phụ nữ từ 16 đến 30 tuổi là cái tuổi tốt nhất để sinh ra những đưá con hoàn hảo. Đàn ông cũng vậy cha già, thì con cọc thôi. Đàn ông theo tôi tốt nhất là từ 20 đến 50 tuổi là lưá tuổi tốt nhất để phối ngẫu với đàn bà và sinh con đẻ cái. Là người Việt Nam ta ai cũng biết cái anh chàng Hồ Chí Minh già cóc đế ra, nhưng anh ta vẫn ăn nằm lang chạ với những người phụ nữ đáng tuổi con cháu mà sinh ra hàng đống con nhưng có đưá nào nên người và tử tế đâu. Dù cho có là quan chức đầu triều nhưng đầu óc  vẫn cứ kém cỏi thiển cận chỉ giỏi trò bịp bợm lưà dối ăn chặn cuả dân mà thôi. Người cộng sản chủ trương nuôi con theo đại trà, biến các cô nuôi dạy trẻ thành bà mẹ chung và người mẹ đích thực phải đi lao động sản xuất mà không được ở nhà làm nội trợ nuôi con.Chính vì vậy con người ta lớn lên trở nên ích kỷ tiểu nhân và không hề có tình yêu. Mọi quan hệ nam nữ chỉ là những giao kèo hợp đồng chung sống mà cả hai bên cùng có lợi. Nếu như  có một tiếng xét ái tình thì sao? Nghiã là sự rung cảm cuả người nam và nữ đã cùng cộng hưởng một khi họ muốn phải có nhau dù chỉ là một lần ôm hôn nhau thôi cũng đủ, họ đến với nhau như một thứ ma lực cuả nam châm... Nếu không có nó thì cuộc đời này trở nên vô nghiã..."

" Em về nơi chánh điện
Ta vẫn cứ hoài mong
Ôi! Cuộc tình giông bão
Làm vỡ tan mộng ước..."

Thật khổ cho chàng. Lòng nàng đã quyết giai không tứ đại rồi mà chàng vẫn cứ hoài mong khắc khoải đợi chờ, bao nhiêu trăn trở nhớ mong chỉ là dã tràng xe cát biển đông... Hay giưã họ có những chuyện sảy ra mà không thể nào hàn gắn được? Người con gái thương người con trai nhưng không thể nào yêu chàng được. Khi nàng hỏi: Em yêu anh vì cái gì? Khi nàng chưa tìm được câu trả lời mà chỉ tìm được một câu trả lời duy nhất: chả có cái quái gì cả, ngoài sự khao khát khổ sở cuả anh mà thôi, anh muốn gần em mà chẳng được...

" Em - người tình thuở trước
Ta- đau khổ một đời
Uống hết cả tình em
Cho tim ta dịu vợi..."

Em đối với Ta. Em là người tình thuở trước. Là cái thuở nào vậy? Từ kiếp trước hay từ thời còn để chỏm, hay từ thuở học sinh khi mà trí tuệ, tình cảm, tính cách chưa hoàn thiện đấy đủ... Để rồi sau này gặp nhau chàng vẫn thương nhớ đến nàng nhưng nàng lại cảm thấy giưã hai người có một cái gì đó xa cách vời vợi, nàng không thấy có sinh khí rung cảm khi gần chàng...? Cho nên chàng chỉ còn biết mơ mộng tự thêu dệt tình yêu cuả chàng cho trái tim dịu vợi bớt đi. Nàng! một cô gái rất thông minh hiểu được tâm trạng cuả chàng nên mới viết ra được như vậy, bài thơ này đúng ra là một sự giãi bày và an uỉi cho tâm linh cuả chàng trai khốn khổ nào đó mà thôi...

"Ôi! Cuộc tình bến đợi
Ta mất cả linh hồn..
Ta một đời khốn đốn
Tìm em mắt lệ tuôn..."

Cái hay cuả bài thơ này là ở chỗ đó. Cô gái không hề có tình yêu với chàng trai. Nhưng nàng vẫn có tấm lòng nhân ái, thánh thiện tự viết bài thơ này để mô tả tâm trạng cuả người con trai,  cuả người đàn ông nào đó rất đúng sự thật mà ta thuờng gặp trong cõi đời này vậy. Một tình yêu đơn phuơng cũng đáng trân trọng, vì nó là trái tim cuả con người vậy!

3.1.2011 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét