Tôi không biết chữ Hán mà lại dám luận bàn về cái gọi
là:" Hồ Phục Kỵ Xạ ", coi đó là tư tưởng độc trị độc của người xưa, qủa
thật là liều lĩnh vô cùng cho cái vốn kiến thức hạn hẹp nông cạn của tôi. Chỉ
mong được các vị văn bá đàn anh cao minh chỉ giáo thêm cho.
Cái tư tưởng độc trị độc này sẽ có giá trị, ích lợi thiết thực
gì cho chúng ta ngày nay mà tôi phải đem ra luận bàn trong lĩnh vực văn chương,
thi phú, tranh biện, luận giải,
phản biện và nghị luận ?
Sau khi tam phân nước Tấn, nước Triệu do Triệu Tương Tử dựng nên từng một thời trở nên lớn mạnh, sau đó lại dần dần suy thoái. Năm 325 trước công nguyên, Triệu Võ Linh Vương lên nối ngôi, đây là một ông vua rất có hoài bão, ông đã hạ quyết tâm cải cách để nhà nước lại trở nên lớn mạnh.
Sau khi tam phân nước Tấn, nước Triệu do Triệu Tương Tử dựng nên từng một thời trở nên lớn mạnh, sau đó lại dần dần suy thoái. Năm 325 trước công nguyên, Triệu Võ Linh Vương lên nối ngôi, đây là một ông vua rất có hoài bão, ông đã hạ quyết tâm cải cách để nhà nước lại trở nên lớn mạnh.
Bấy giờ người Hồ vẫn thường xuyên xuất binh quấy
nhiễu biên giới các nước, họ giỏi nghề cung ngựa, mặc áo ngắn, mỗi
người một ngựa, trong trận mạc vận động rất linh hoạt. còn các
tướng sĩ nước Triệu vẫn ăn mặc theo tập tục cũ nghìn năm, áo rộng
ống tay dài, khi ra trận thì cưỡi chiến xa bánh gỗ do nhiều ngựa
kéo, đã nặng lại chậm chạp, nên thường bị người Hồ đánh bại. Triệu
Võ Linh Vương đã thấy rõ điều này, nên đã hạ quyết tâm phải cải cách
quân đội. Một hôm, nhà vua triệu tập các đại thần lại để thương nghị
và nói rằng:
- "Nước ta phía bắc có nước Yến và Đông Hồ, phía tây có các nước chư hầu như Tần, Hàn v v, giữa còn có nước Trung Sơn. Nếu ta không cải cách cho nhà nước lớn mạnh lên, thì bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ mất nước, rõ ràng là trang phục của chúng ta không được gọn lắm, lao động và tác chiến đều rất bất tiện. Còn người Hồ thì sao? Họ mặc áo ngắn ống tay hẹp, chân đi ủng da rất nhanh tiện, nay ta muốn cải dùng Hồ phục, vậy các khanh nghĩ sao?". Đại thần Lâu Hoãn nghe xong rất tán thành và nói: "Chúng ta nên phỏng theo trang phục của người Hồ và học tập kỹ thuật tác chiến của họ". Triệu Võ Linh Vương nói: "Phải lắm, chúng ta đánh trận toàn dựa vào đi bộ, nếu có dùng xe bằng ngựa kéo thì cũng rất nặng nhọc, chẳng linh hoạt chút nào, chúng ta phải học mặc trang phục người Hồ và kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của họ". Triệu Võ Linh Vương đã hạ quyết tâm và tự mình dẫn đầu làm trước. Tức thì nhà vua liền cùng Lâu Hoãn đổi mặc trang phục người Hồ.
- "Nước ta phía bắc có nước Yến và Đông Hồ, phía tây có các nước chư hầu như Tần, Hàn v v, giữa còn có nước Trung Sơn. Nếu ta không cải cách cho nhà nước lớn mạnh lên, thì bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ mất nước, rõ ràng là trang phục của chúng ta không được gọn lắm, lao động và tác chiến đều rất bất tiện. Còn người Hồ thì sao? Họ mặc áo ngắn ống tay hẹp, chân đi ủng da rất nhanh tiện, nay ta muốn cải dùng Hồ phục, vậy các khanh nghĩ sao?". Đại thần Lâu Hoãn nghe xong rất tán thành và nói: "Chúng ta nên phỏng theo trang phục của người Hồ và học tập kỹ thuật tác chiến của họ". Triệu Võ Linh Vương nói: "Phải lắm, chúng ta đánh trận toàn dựa vào đi bộ, nếu có dùng xe bằng ngựa kéo thì cũng rất nặng nhọc, chẳng linh hoạt chút nào, chúng ta phải học mặc trang phục người Hồ và kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của họ". Triệu Võ Linh Vương đã hạ quyết tâm và tự mình dẫn đầu làm trước. Tức thì nhà vua liền cùng Lâu Hoãn đổi mặc trang phục người Hồ.
Đọc truyện Đông Châu Liệt Quốc có nhân vật nói trên gọi là Triệu Võ Vương, vốn dĩ
là người đa cảm si tình. Chỉ trong một giấc mơ ông ta gặp được một cô gái đẹp gảy
đàn và ông ta lồng lộn phóng ngựa đi khắp nước Triệu để tìm được đúng cô gái
này và cưới nàng làm Hoàng hậu.
Công tử Hà là kết qủa tình yêu của bậc đại anh hùng và đệ nhất mỹ nhân mà được
sinh ra. Bản tính Hà thông minh mang những gen di truyền của người cha: dũng cảm, anh hùng, khí
khái. mưu lược và gen di truyền của người mẹ: ôn hoà, bao dung và nhân hậu. Hà
thích văn chương thơ phú, thích đọc sách thánh hiền chủ chương lấy đức nhân để
trị người như ngày nay ta thường
gọi là văn chương vương đạo
Triệu Võ Vương thì bản tính dũng mãnh kiêu ngạo. Nhưng ông ta
lại bị thua trận bởi rợ Hồ, và bị Hồ Vương làm nhục. Nên Triệu Vương thay đổi
tư duy trị quốc và muốn đánh thắng Hung nô bằng chủ chương :" Hồ Phục Kỵ Xạ
". Theo tôi là Hồ hóa phần nào cách sống mọi rợ
cho dân chúng và quân đội. Lấy độc trị độc, muốn thắng thì Hồ mình cũng phải giống
như Hồ, từ cách trang bị trong quân đội, quân lính ra trận không cần mặc áo
giáp, cách ăn mặc và tính tình cũng man ri mọi rợ như Hồ…
Lối suy nghĩ cuả Triệu Vương đã bị hoàng tộc và các đại thần
phản đối vì tự coi dân tộc mình là văn minh, bây giờ lại đẩy lùi bánh xe lịch sử
để sinh sống như mọi Hồ là điều không thể nào chấp nhận được, một lối sống tiêu cực.
Thực ra ý của Triệu Võ Vương không phải
vì coi trọng giặc Hồ mà vì muốn chinh phục Hồ, muốn đánh thắng Hồ, nên đành phải
dùng kế sách này: phải biết chui vào trong chăn
ăn nằm với rợ Hồ để hiểu từng con rận của rợ Hồ nó sống ra sao? May ra mới lần ra được từng cái mụn ghẻ ở chỗ
nào mà xát muối lên thân thể rợ Hồ ?
Qủa nhiên theo cách này thì Triệu
Võ Linh Vương đã chiến thắng được rợ Hồ. Sau khi chiến thắng lừng lẫy
thắng quân Hồ, có người
gọi là Hung Nô thì ông ta lại trở về với lễ nghi văn hoá truyền thống của nước Triệu, cách ăn mặc cổ truyền lại
phục hồi và duy trì. Như ta đã biết Triệu Võ Linh Vương là một con người trọng
nghĩa khí, đa cảm và rất si tình. Lối sống rợ mọi của Hung Nô không hề ảnh hưởng
gì đến nhân cách của ông.
Công tử Hà thì ngược lại tôn trọng lễ nghi, mở miệng ra là :
nhân, nghĩa, lễ, trí, tín ... Sách thánh
hiền lấy đạo trời, thiên đạo, đức nhân để trị người cảm hoá con người. Vì lẽ đó mà hai cha con xung
khắc với nhau dẫn đến cái chết bi thảm của Hoàng Hậu. Triệu Võ Vươn mất đi người vợ thương yêu nhất đời, còn công tử Hà mất đi mẫu hậu kính
yêu, hết lòng chăm lo, săn sóc công tử từ nhỏ. Triệu Võ Vương vì chuyện đó mà
sinh ra trầm cảm. Thật đáng thương cho người
anh hùng năm nào dám đóng gỉa làm sứ thần để sang nước Tần triều
kiến để thăm dò sức mạnh cuả nhà Tần mà
không sợ bị vua tôi nhà Tần phát hiện ra, không sợ bị loài hổ lang ăn thịt. Triệu
Vương vì thương nhớ Hoàng hậu mà mất hết cả nhuệ khí và trở thành vô dụng…
Hà lên ngôi tên hiệu
là Triệu Huệ Vương . Cũng vì trải qua quá nhiều
bi thương và oán hận cả cha mình nữa nên Hà thay đổi tâm tính. Hà không còn hoàn toàn là văn nhân thi sĩ
nữa. Hà đã học thủ đoạn để chống lại cái ác, Hà đã trở nên nhuần nhuyễn: văn trị,
võ trị, đức trị và cả man ri trị ....
Như vậy Triệu Huệ Vuơng vừa là người rất nhân hậu, đa cảm si
tình và cũng là con người cay độc với những cái ác.Tôi không muốn đề cao công tử
Hà một cách qúa đáng, nhưng hoàn cảnh và tâm lý của ông ta cũng hao hao giống tôi.
Cho nên trong văn thơ, nhất là trong các cuộc tranh cãi với bọn công an mạng, bọn
ruồi bu nào đó lại làm tôi phấn chấn lên, cảm xúc cuả tôi lại bốc lên hừng hực
và trút hết tất cả oán hận lên đầu bọn chúng. Tôi là một thi sĩ có thể viết ra những vần thơ yêu thương mặn
mà đắm đuối thiết tha, rồi lại ngoắt một cái lại lồng lộn lên như con trâu bị đứt
sẽo. Có người hiểu lầm cho là tôi có tâm bệnh mang lòng hận thù sâu sắc mới viết
ra như vậy và họ khuyên tôi chỉ nên làm thơ tình tang tính tang cho họ đọc. Tôi
nghĩ bụng tính cách tâm thức đã tạo ra phong cách của riêng mình rồi, tự bản thân
mình đã là một trường phái rồi, hỏi đời sau có ai viết như tôi không? Hỉ nộ ó ái
mình có cả giống như anh Phùng Quán:
“Yêu ai cứ bảo là yêu
“Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai
ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao dọa giết
Cũng không nói ghét thành yêụ “
Mình đã là người sinh ra và lớn lên như vậy rồi thì mình cứ sống như vậy suốt đời cho đến chết. Bây giờ lại bảo viết ra những gì cho đẹp lòng người khác, phải uốn lưỡi bảy lần khi nói thì làm sao mà sáng tác được? Mình là văn thi sĩ cảm tác xuất thần tự nhiên có khi ứng khẩu mà thành thơ bây giờ lại bảo mình như một chính trị gia lên đài để kêu gọi hay tuyên bố cái gì đó mà phải uốn lưỡi khi nói? Chính trị chính em với mình là cái quái gì? Dân chủ tự do nhân quyền là sự nghiệp con đường đấu tranh dấn thân của người khác. Mình chỉ thuần tuý là một văn sĩ mọi sáng tạo vô tư tuôn ra từ cái tấm lòng mình, tâm hồn mình. Làm khác đi trái với lòng mình theo sự chỉ đạo của ai hay lời khuyên ai đó mà thay đổi toàn bộ cảm hứng sáng tác thì vứt bút đi đừng viết quách gì nữa .Thiên hạ đâu có biết tôi là người rất vô tư cả đời chả biết thù ghét ai. Cộng sản tôi cũng không oán hận thù ghét căm thù nhưng phê phán đả kích diễu cợt mỉa mai những cái ác cái xấu của họ thì tôi không từ bỏ. Không riêng gì người cộng sản kể cả việt gian tay sai cộng sản cũng vậy hay cả những người quốc gia nếu các anh làm ra điều gì trái với tâm đức lẽ thường của con người. Tôi không phải là người chống cộng nhưng tôi cũng ôm bụng cười khi có người bảo: Ta chỉ chống cộng sản thôi đừng chống việt gian nữa. Đoàn kết mà chống cộng, thật là nực cười. Việt gian là cái gốc rể của cộng sản, cộng sản là cây cỏ ra chỉ thị nghị quyết nhà nước pháp luật v. v… nhưng cây cỏ này sống được là nhờ bởi cái rể việt gian mà ra như văn công kiều vận ở nước ngoài chẳng hạn. anh muốn nhổ cỏ thì hãy đào cái gốc cái rễ nó ra mà nhổ. Cái lý lẽ đơn giản chỉ như vậy thôi.
Mình đã là người sinh ra và lớn lên như vậy rồi thì mình cứ sống như vậy suốt đời cho đến chết. Bây giờ lại bảo viết ra những gì cho đẹp lòng người khác, phải uốn lưỡi bảy lần khi nói thì làm sao mà sáng tác được? Mình là văn thi sĩ cảm tác xuất thần tự nhiên có khi ứng khẩu mà thành thơ bây giờ lại bảo mình như một chính trị gia lên đài để kêu gọi hay tuyên bố cái gì đó mà phải uốn lưỡi khi nói? Chính trị chính em với mình là cái quái gì? Dân chủ tự do nhân quyền là sự nghiệp con đường đấu tranh dấn thân của người khác. Mình chỉ thuần tuý là một văn sĩ mọi sáng tạo vô tư tuôn ra từ cái tấm lòng mình, tâm hồn mình. Làm khác đi trái với lòng mình theo sự chỉ đạo của ai hay lời khuyên ai đó mà thay đổi toàn bộ cảm hứng sáng tác thì vứt bút đi đừng viết quách gì nữa .Thiên hạ đâu có biết tôi là người rất vô tư cả đời chả biết thù ghét ai. Cộng sản tôi cũng không oán hận thù ghét căm thù nhưng phê phán đả kích diễu cợt mỉa mai những cái ác cái xấu của họ thì tôi không từ bỏ. Không riêng gì người cộng sản kể cả việt gian tay sai cộng sản cũng vậy hay cả những người quốc gia nếu các anh làm ra điều gì trái với tâm đức lẽ thường của con người. Tôi không phải là người chống cộng nhưng tôi cũng ôm bụng cười khi có người bảo: Ta chỉ chống cộng sản thôi đừng chống việt gian nữa. Đoàn kết mà chống cộng, thật là nực cười. Việt gian là cái gốc rể của cộng sản, cộng sản là cây cỏ ra chỉ thị nghị quyết nhà nước pháp luật v. v… nhưng cây cỏ này sống được là nhờ bởi cái rể việt gian mà ra như văn công kiều vận ở nước ngoài chẳng hạn. anh muốn nhổ cỏ thì hãy đào cái gốc cái rễ nó ra mà nhổ. Cái lý lẽ đơn giản chỉ như vậy thôi.
Tôi tâm sự thật lòng chứ không phải mượn miệng lưỡi như Tô Tần,
Trương Nghi để làm thuyết khách trên diễn đàn làm gì ? Họ Tô - Trương là những
người có trí tuệ cao nhưng cũng chỉ dừng lại là những kẻ cơ hội, mong được tiến
thân trong thời loạn lạc mà thôi. Họ cũng không phải là những người quân tử có
tình thương yêu nhân loại đáng để cho chúng ta học tập.
Cái cách độc trị độc trong văn chương thơ phú, tranh biện và
nghị luận của tôi không biết có được các bạn đọc thông cảm không? Tôi đã phân
loại hẳn ra với với hai luồng cảm hứng: Một mặt ca ngợi những cái đẹp của chân
thiện mỹ , mặt khác cũng băm bổ lỗ mãng để phê phán cái ác, cái độc hại của con
người.
Tôi đang phân vân không biết có nên xoá béng đi cái nhân vật
"Cu Ty ", vô danh tiểu tốt, cha ky chú kiết này đi không trong máy
tính của tôi?
Y là Cu Ty có nghĩa chỉ
là một cái tên ảo, là chả ai cả. Nhưng tâm hồn thân xác của y vẫn hiện hữu, y
hèn nhát trốn tránh trách nhiệm và không dám xưng tên thật, nhưng con người hiện
hữu thì vẫn còn ở đâu đây xung quanh ta và chỉ có y mới hiểu sự tàn tạ dày vò
trong tâm hồn,lương tâm y. Cho nên tôi
quyết định vẫn giữ hai bài thơ tôi viết về Cu Ty và cho cả hàng vạn Cu Ty khác
nữa
Triệu Võ Vương nếu không chủ chương" Hồ Phục Kỳ Xà
" thì suốt cả đời ông sẽ không bao giờ hàng phục được rợ Hồ. Chỉ tiếc
trong lúc hấp tấp ông đã sơ ý đẩy vợ đập đầu vào tường mà gây ra cái chết bi thảm
của bà. Ở phương diện nào đó tôi cũng rất ngưỡng mộ Triệu Võ Vương.
Quay trở lại hiện tượng Cu Ty tôi coi như rợ Hồ. Cu Ty không
phải là giống người bình thường. Cu Ty được rưả não và trở nên cuồng tín thích
những chuyện đá cá lăn dưa. Cu Ty nặc danh, Cu Ty sợ hãi sự thật thì chúng ta
phải công khai phơi bày cái trần trụi bản chất của tâm hồn y. Nói chuyện với rợ
Hồ hay với loại người như Cu Ty mà theo cách của công tử Hà theo tôi là không ổn.
Họ bọn Cu Ty, rợ Hồ thì làm sao mà hiểu nhân nghĩa, lể trí tín, không thể lấy
cái đức cuả người quân tử, hào hoa, bao dung ra để nói chuyện và cảm hóa được họ. đâu? Nói chuyện với họ tranh biện với họ có khi nói chuyện với
cái đầu gối, tốn thời gian vô ích.
Đố ai cảm hoá được rợ Hồ, đố ai cảm hoá được những người cộng
sản hay những bộ hạ cuồng tín của họ như
bọn Cam trên mạng bớt hung ác, bớt đểu cáng, bớt tàn nhẫn, từ bỏ điều 4 trong
hiến pháp về đặc quyền thống trị của đảng?
Trên diễn đàn đố ai cảm hoá được những công an mạng, những kẻ
đang ngày đêm rình rập gửi hacker tin tặc muốn đánh sập những bloger cuả những
ngưòi dân chủ tự do ?
Mong các bạn hiểu cho những trăn trở suy tư cuả tôi và xin
phép vẫn giữ hai bài thơ về Cu Ty ở trong chùm thơ này. Dù sao nó cũng có có
cái hay ẩn tàng của nó là xây dựng xã hội, không nhằm bôi nhọ ai mà muốn mọi
người sống tốt đẹp và tôn trọng nhau hơn. Đó là cái ý tưởng của Triệu Võ Vương
tôi muốn đề cập với các bạn : " Hồ Phục Kỳ Xà " hay biện pháp "
Độc Trị độc " để chống đối lại những kẻ man ri mọi rợ, thiếu văn hoá trong
diễn đàn dân chủ công khai.
Vẫn
Là Cu Ty
gửi
người hỗn danh Cu Ty
Vẫn
Cu Ty hùng hùng hổ hổ
Thói
côn đồ lếu láo oang oang
Thảm
thê sầu cả non sông
Vầng
trăng cổ độ lá vàng rụng rơi
Đã
thấm thoát mấy đời tăm tối
Quê
hương ơi, bao nỗi thương đau
Bởi
vì kế hoạch già Hồ
Sản
sinh ra giống hồ đồ Cu Ty
Trái
tim sắt gà nòi chọn giống
Xây
traị chuồng lý tưởng cao siêu
Mác
Lê nhồi sọ cú diều
Trung
thành chế tiêu điều máu rơi
Chiến
tranh đã qua rồi lại muốn
Diệt
nhân dân xây tuyến hận thù
Chặn
dòng thơ phú tự do
Truyền
thông phá hoại cơ đồ đảng ca…
Bằng
mọi cách bày mưu tính kế
Như
những chàng dũng sĩ Cu Ty
Đảng
giao nhiệm vụ lần truy
Bịt
mồm khóa họng đoạ đầy thẳng ngay
Kià
chiến sĩ Cu Ty say máu
Cứ
điên cuồng trơ tráo mặt dày
Nặc
danh ném đá dấu tay
Cái
nghề cam mạng tôi đòi kiếm cơm.
22.3.2010
Lu Hà
Trò
Cười Nặc Danh
gửi
người với hỗn danh Cu Ty
Vẫn
Cu Ty dở khùng dở dại
Giưã
ban ngày xiả sói đâu đâu
Cơn
điên bấn loạn gâu gâu
Kiên
trì nhẫn nại ngây ngô chí phèo
Báo
dân chủ tự do Tổ Quốc
Cớ
làm sao đăng mãi Lu Hà
Nó
là cộng sản đấy mà
Cu
Ty mới thực thiết tha giống nòi
Hãy
xoá hết những bài của nó
Để
mọi ngưòi hứng thú vào đây
Cu
Ty trán bóng mặt dày
Sủa
đi sủa lại phen này trúng to?
Trò
xảo trá ma cô đàng điếm
Cứ
to mồm sủa mãi thế thôi
Cu
Ty có một không hai
Chí
Phèo kiểu mới trò cười vì ai?
22.3.2010
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét