Thứ Năm, 20 tháng 3, 2014

THƠ TÌNH CHÙM 369 VÀ 370



Thơ Tình Chùm 369 




Em Mong Nắng Hạ
tặng Hoài Vân ( Chiếc Lá Vàng )

Anh đi trốn lúc trời mây gió
Dải Ngân Hà tìm ở nơi nao
Trái tim hờn giận làm sao
Hồn trinh ngây ngất bướm đào vẩn vơ


Bởi anh sợ biển trào sóng vỗ
Bao thác ghềnh sỏi đá ngáng chân
Con đường cao vọng thế gian
Khó khăn ngần ngại trăm ngàn khổ đau

Em tức tưởi giang đầu ngồi đợi
Mộng điệp hồ đắm đuối anh ơi!
Hằng Nga nhỏ giọt xa xôi
Lòng em tan nát biển khơi trập trùng

Hoa tim vỡ não nùng trần ải
Khúc nhạc đêm tê tái dạ sầu
Mây trầm phủ xuống chân cầu
Vai em thấm ướt mái đầu sương rơi!

Mong nắng hạ mặt trời bùng cháy
Cơn bão giông cay đắng chao ôi!
Ngược xuôi đã nửa đời rồi
Hồng nhan bạc mệnh nổi trôi bến nào?

Xúc động khi đọc 8 câu lục bát của Hoài Vân: Trăng Sao Tình Buồn
5.6.2013 Lu Hà





Lục Bát Đòi Cơn
tặng NS Thanh Ngân

Đừng về quy ẩn lều am
Để tôi thất thểu âm thầm nhớ em
Những đêm trăng sáng êm đềm
Hiu hiu gió thoảng bên thềm bóng nga

Nghẹn ngào giọt lệ mưa sa
Tìm đâu khắp chốn sa bà khổ đau
Phong trần cổ lụy nương dâu
Nắng mưa dầu dãi giang đầu thở than

Hỡi nàng công chúa Thanh Ngân
Giai không tứ đại đoạn trần tơ duyên
Xích thằng sợi chỉ đòi phen
Nợ nần chưa trả chớ quên nghĩa đời

Thơ văn chan chứa bồi hồi
Lam Kiều chày ngọc tình người nặng sâu
Huyền sương dang dở trầu cau
Vân Anh thuở nọ chân cầu nỉ non

Thuyền tình lục bát trào cơn
Bao lời thệ hải minh sơn tràn đầy
Nỗi niềm lưu luyến còn đây
Kiếp nào ta được đắm say Châu Trần?

4.6.2013 Lu Hà





Đắng Cay Đời Lính Trẻ

Có anh lính trẻ đêm khuya
Người yêu bỗng nhớ đầm đìa giọt sương
Long lanh cung Quảng ngàn thương
Nghê thường vũ điệu bóng hồng tiên nga

Vào vườn Ngự Uyển vua cha
Nhập phòng hoa trúc đậm đà thiết tha
Hân hoan cung nữ thật thà
Ôm đàn gảy khúc châu sa lệ trào

Thái Chân Ngọc Nữ nghẹn ngào
Rượu vào mới tỏ má đào riêng tư
Rằng tôi có mối tình đầu
Ông Tơ bà Nguyệt bắc cầu trần duyên

Ba năm khói lửa trận tiền
Khoác vòng nguyệt quế bỗng nhiên tủi buồn
Hằng Nga dạo đó đi luôn
Sang thuyền kẻ lạ lệ tuôn đôi hàng

Xót xa chàng lính dở dang
Ly tao chén ngọc bẽ bàng đêm nay
Giật mình tỉnh giấc nồng say
Gà rừng eo óc đắng cay phũ phàng…!

cảm xúc khi đọc thơ Phan Hòa: Sự Tích Chú Cuội Dưới Gốc Đa
4.6.2013 Lu Hà





Hương Mê Mùi Áo Dài

Kìa chiếc áo quê hương tha thiết
Đẹp vô cùng da diết mến yêu
Nôn nao vào những buổi chiều
Hây hây má đỏ mĩ miều non sộng

Tà Đông Hải mênh mông sóng động
Vạt Trường Sơn lồng lộng gió mây
Nam Phần chan chứa đắm say
Miền Trung eo thắt vơi đầy nỉ non

Đêm Hà Nội bồn chồn gò ngực
Hai trái đào rạo rực lòng tôi
Ba miền thơm ngát lúa tươi
Cửu Long cuồn cuộn bồi hồi Hương Giang

Màu áo trắng lâng lâng ngây ngất
Nụ hoa trinh dìu dặt bướm ong
Tôi đi giữa phố giữa phường
Bám theo tà áo vấn vương mộng hồn

Chao thích qúa nụ hôn đằm thắm
Áo Việt Nam thấm đẫm tình quê
Giọt sương dàn dụa tràn trề
Hố Tây thoang thoảng hương mê ngập hồn!

cảm xúc khi đọc bài đường thi của Đinh Vũ Ngọc: Chiếc Áo Quê Hương
4.6.2013 Lu Hà





Nghẹn Lời Gió Trăng
gửi Viết Trần

Tớ đâu gắt gỏng cục cằn
Hỡi người thục nữ chứa chan tình đời
Bạn thơ xao xuyến bồi hồi
Quỳnh tương chén ngọc xa xôi nửa vời

Nửa tinh cầu, giọt sương rơi
Lòng người Việt Quốc giống nòi ta ơi!
Hồn thơ chấp chới biển khơi
Bao điều nhắn nhủ như lời mến thương

Bao giờ trở lại quê hương
Thơ đề lá thắm má hồng nôn nao
Dập dìu ong bướm dạt dào
Đêm nghe sóng vỗ nghẹn ngào thuyền trăng

Quảng Hàn đã có chị Hằng
Gốc đa bổ củi còn thằng Cuội kia
Ngắm nhìn hạ giới hay chăng
Đuốc hoa rạo rực thiếp chàng tơ vương

Bài thơ gió cuốn bụi hồng
Xôn xao lạc lối bốn phương biển trời
Trần gian nhặt cánh hoa rơi
Đóa lòng gai góc lệ rơi đôi hàng!

3.6.2013 Lu Hà  







Thơ Tình Chùm 370


Tình Dã Tràng Và Ốc Biển

Sóng yêu biển hôn bờ cát trắng
Người trần gian thầm lặng mãi sao
Bướm ong dìu dặt xôn xao
Tình đời còn mãi nghẹn ngào hóa công

Hoa tim vỡ biển đông sóng vỗ
Con dã tràng đau khổ bi ai
Hận tình bao kiếp u hoài
Ngọc kia đã mất canh dài lệ chan

Trong giấc mộng nồng nàn gặp lại
Hai mảnh hồn ân ái bên nhau
Thương nhau cho đến bạc đầu
Thơ đề lá thắm chân cầu liễu buông

Đừng trách nữa tơ vương chỉ đỏ
Trần duyên còn cổ độ trăng soi
Chàng Kim ứa lệ tuôn rơi!
Cung đàn ai oán hồn người khóc than

Tiếng nức nở trăm ngàn con ốc
Sông Tiền Đường thảm khốc sóng dài
Dìu nhau đến cửa tuyền đài
Linh hồn đày đọa khứ lai chập trùng…!

cảm xúc khi đọc thơ Lan Phương: Đọa Dã Tràng
6.6.2013 Lu Hà





Cảnh Đời Văn Sĩ

Đời văn sĩ gồng mình sinh kế
Kiếp trần ai tê tái khổ đau
Lo toan bận rộn lút đầu
Hoàng hôn bả lả chân cầu đòi thơ

Thương con chữ vật vờ đâu đó
Hết vào ra đón vợ chợ chiều
Cân đo đong đếm bao nhiêu
Đồng rơi đồng rụng liêu xiêu bánh chè

Bạn hữu đến rủ rê ra quán
Ngẫm cảnh mình lận đận đâm lo
Thôi đành giải chiếu nằm co
Cho con ăn học cơ đồ mai sau

Tiền đóng góp mà sầu thân lão
Nhà trường đòi hù dọa mới đau
Trâu già dầu dãi mái đầu
Nhìn đàn con trẻ bể dâu ngậm hờn

Đêm giông bão nguồn cơn sầu tủi
Suốt quanh năm lụi cụi nắng mưa
Thân cò lặn lội đò đưa
Đôi bờ trong đục theo chưa kịp người

Tính cương trực nhuốm thời trai trẻ
Cũng anh hào khí khái cho hay
Trước sau tâm dạ thẳng ngay
Không quen luồn cúi đắng cay phũ phàng

Biển Đông Hải dở dang sóng vỗ
Phải dằn lòng nở nụ cười tươi
Đứng lên để sống làm người
Rầu riêng thế sự sòng đời đảo điên

Đành há miệng triền miên khổ tận
Thơ chẳng no túng bấn bạc tiền
Trán nhăn tư lự ưu phiền
Biết làm sao được bạn hiền cố hương!

cảm xúc khi đọc thơ Phan Hòa: Kế Sinh Nhai
6.6.2013 Lu Hà





Đời Thi Nhân
tặng nữ thi sĩ Lan Phương

Hỡi những kẻ van xin tình ái
Ngửa bàn tay tê tái âu sầu
Đợi ai ở bến giang đầu
Phù du bèo bọt bể dâu đoạn trường

Người lữ khách qua đường lạnh lẽo
Lá vàng rơi khô héo tàn phai
Xót xa rặng liễu chương đài
Hồng nhan thổn thức canh dài mưa chan

Tình lạc lõng trần gian ảm đạm
Bướm ong buồn thê thảm thế nhân
Mộng hồ phút chốc lìa tan
Bích Câu Kỳ Ngộ hương tàn gió thu

Viên đá cuội phải đâu thạch bích
Cắm vào da xé rách con tim
Tháng năm mải miết đi tìm
Nổi niềm hy vọng đắm chìm biển khơi

Khói nghi ngút chơi vơi nấm mộ
Giải khăn tang thiên cổ mờ soi
Mảnh tình vùi lấp than ôi!
Ngàn thu biền biệt khóc người thi nhân!

6.6.2013 Lu Hà





Đố Ai Chịu Nổi
cảm tác từ tấm hình củ cải lạ

Đố ai chịu được củ này
Ăn thì cũng dở bỏ dầy không xong
Cao Kiều Phong Nhã nuối thương
Hi hi há há vấn vương mãi hoài

Bàn dân khắp chốn trần ai
Hân hoan rạo rực non đoài biển đông
Dạt dào ong bướm bốn phương
Cát lầm xao xuyến bụi hồng ngẩn ngơ

Mộng Hoàng Tân Nguyễn  ước mơ
Hiu hiu gió thoảng lờ mờ trăng sao
Táo Trần Minh Doãn nôn nao
Giọt sương lã chã má đào Hằng Nga

Củ đào dưới gốc cây đa
Khổ thân thằng Cuội đi ra đi vào
Sớm khuya buồn bã bơ vơ
Ái ân đứt đoạn nghẹn ngào cải ơi!

5.6.2013 Lu Hà




Tôi Khóc Vì Con Cá Biển

Tôi đã khóc vì con cá biển
Cầm trong tay lòng thẹn lệ rơi
Phải đâu cá đắt hỡi người
Ngư dân thống khổ biển khơi máu hòa

Phần Đông Hải nước nhà ta chứ
Cớ làm sao thảm họa tồn sinh?
Bão giông quậy phá vô tình
Lại còn tàu lạ thình lình lấn tranh

Màn hình ảnh diễu hành yêu nước
Bao thanh nhiên trí thức trẻ gìa
Nâng cao biểu ngữ nhạt nhòa
Dùi cui gậy gộc như mưa trên đầu

Bọn dã thú yêu ma trâu ngựa
Nhân danh ai hung dữ bất lương
Thi hành công vụ nhiễu nhương
Dang chân đạp mặt giữa đường thảm thê

Kể sao hết não nề thảm thiết
Nhân dân sao thấu hết sự tình
Bàng hoàng rúng động hành tinh
Toàn cầu phỉ nhổ văn minh lạc loài

Hãy thắp sáng vọng đài soi tỏ
Bốn nghìn năm máu nhỏ phôi phai
Đấu tranh sử sách chặng dài
Ông bà tiên tổ hình hài giang sơn

Nhìn con cá biển cồn sóng động
Phải đổi bằng tính mạng ngư dân
Nỗi niềm đau xót ứa tràn
Biết bao hải đảo mất dần vì ai?

cảm tác khi đọc bài thơ: Trăn Trở  trên mạng
6.6.2013 Lu Hà






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét