Thơ Tình Chùm 331
Đợi Chờ Trăng Lên
tặng NS Thanh Ngân
Chờ vầng trăng cổ độ
Tâm tánh tự trời sanh
Thiên thu sầu vạn cổ
Trí huệ đức sinh thành
Có một người con gái
Xinh tươi như trăng rằm
Soi bóng mình lai láng
Lăn tăn cá hỏi thăm…
Lô nhô làn sóng biếc
Gió chẳng động lòng trong
Tâm hồn cô vời vợi
Chan chứa tầng mây không
Thơ thẩn vầng trăng thơ
Hằng Nga đâu có ngờ
Ra thế nơi trần thế
Giai nhân buồn ngẩn ngơ…
Có một chàng thi sĩ
Đêm nay cũng ngắm trăng
Mộng mơ về cố quận
Chuyến đò đành dở dang
Chắp tay cầu Nguyệt Lão
Mộng mơ về cố quận
Chuyến đò đành dở dang
Chắp tay cầu Nguyệt Lão
Lay động tới thiên đình
Cùng Nam Tào Bắc Đẩu
Đợi kiếp se duyên thành?
Đợi kiếp se duyên thành?
cảm tác từ bức ảnh Thanh
Ngân và hoàng hôn
3.4.2013 Lu Hà
Hồng Lâu Bóng Nguyệt
tặng NS Thanh Ngân
Bóng đen
phủ khắp bầu trời
Vi vu gió
thoảng bồi hồi thiết tha
Ô hay một ả Hằng Nga
Từ đâu lạc đến trăng ngà
ngẩn ngơ...?
Vẩn vơ cát sĩ bên bờ
Ngưu Lang nhớ vợ mịt mờ
hoàng hôn
Sông Hà sóng vỗ trào cơn
Trăm năm bến hẹn nỗi buồn
thiên thu…
Kim Ô sao chẳng bắc cầu
Ta đây nàng đó âu sầu gió
mưa?
Chập chồng xa cách gió đưa
Giấc mơ hồ điệp cũng vừa
sang canh…
Tiếng gà eo óc kinh thành
Thanh ngân réo rắt thương
cành phù dung
Xôn xao ong bướm hoa rừng
Bần thần ngồi dậy tưng bừng
chim ca
Vén mành song cửa nhìn ra
Vầng dương le lói la đà
khói sương
Mộng tình xao xuyến vấn vương
Hồng lâu bóng nguyệt đoạn
trường bể dâu…
cảm tác từ bức ảnh Thanh
Ngân đứng bên hồ, trời đầy mây đen.
2.4.2013 Lu Hà
Mùa Sau Gặp Lại
tặng NS Thanh Ngân
Mù xa bảng lảng vờn sóng
biếc
Một buổi hoàng hôn lạc
cánh cò
Thuyền trăng đầy ắp qua
đò
Đôi bờ tơ liễu bướm đào
ngẩn ngơ…
Chiều thơ thẩn nôn nao thục
nữ
Mắt huyền nhung tâm dạ lâng
lâng
Thanh Ngân gót ngọc dịu dàng
Hoài lang dạ cổ bâng khuâng
nỗi niềm…
Trời thăm thẳm êm đềm sương
xuống
Cảnh thần tiên xao động lòng
xuân
Có chàng thi sĩ tần ngần
Hoa tiên một vẫy suối tràn
thơ tuôn…
Kiếp bèo bọt vương buồn cố quận
Phận má hồng lận đận giai
nhân
Tơ duyên
trong cõi trần gian
Luân hồi chìm
nổi trăng ngàn sầu vương…
Bài vọng cổ
sông Hương bến Ngự
Đời lữ hành
mấy độ thu bay
Rượu tình
chưa uống đã say
Mùa sau gặp
lại vơi đầy em ơi!
Hãy ghi nhận một lời đắm đuối
Khắc vào tim cùng với thời gian
Ván thuyền lỡ đóng mưa chan
Lênh đênh biển cả nồng nàn bến mơ…!
cảm tác từ tấm ảnh Thanh Ngân đứng bên bờ sông lúc chiều tối
3.4.2013 Lu Hà
Hãy ghi nhận một lời đắm đuối
Khắc vào tim cùng với thời gian
Ván thuyền lỡ đóng mưa chan
Lênh đênh biển cả nồng nàn bến mơ…!
cảm tác từ tấm ảnh Thanh Ngân đứng bên bờ sông lúc chiều tối
3.4.2013 Lu Hà
Giấc Mộng Hồng Hoang
cảm tác từ
một bức họa
Từ thuở đó
hồng hoang biển đỏ
Buổi hoàng
hôn chan chứa ban đầu
Sáng soi vạn
kỷ tinh cầu
Tình yêu tạo
hoá dãi dầu nắng mưa…
Trên lưng hổ
nhạt nhòa dĩ vãng
Hỡi thiên
thần trong trắng đi đâu ?
Xinh tươi rạo
rực u sầu
Ngàn thu biền
biệt nhạt màu nước non…
Tóc lõa xoã
tâm hồn gió lộng
Vú căng tròn
biển động trào cơn
Hằng Nga đâu
dám giận hờn
Bàn tay sáng
tạo bồn chồn tao nhân…
Sáng thế kỷ
trần gian chiêm ngưỡng
Kỳ diệu
thay khát vọng tự do
Tiếng lòng
xao xuyến chiêm bao
Cuồng say đắm
đuối bên bờ đại dương…
Một giấc mộng
tình thương nhân loại
Thuở ban đầu
thân ái còn đâu?
Đợi em ngọn
sóng bạc đầu
Nôn nao cánh
trắng hải âu dạt dào…!
1.4.2013 Lu
Hà
Thiên Bồng Là Đây
tặng NS
Thanh Ngân
Hoàng hôn
huyền ảo vô vàn
Mây đen vần
vũ thiên thần cô em
Trần gian
bóng tối êm đềm
Thanh ngân
lồng lộng nỗi niềm trào dâng…
Huệ an mà vẫn
bâng khuâng
Nghe con sóng
vỗ thiên đàng hoang vu
Đường về chân
núi Trữ La
Xôn xao cánh
nhạn trầm ngư u hoài…
Trăm năm giấc
mộng chương đài
Tràng An người
cũ bi ai não nùng
Hôm nay cành
liễu thẹn thùng
Bên bờ sông
vắng côn trùng thở than…
Vẳng nghe ân
oán cung đàn
Tiền Đường
ai khóc trăng ngàn khổ đau
Hồn thơ thi
sĩ vương sầu
Trùng dương
xa cách chân cầu nỉ non…
Lam Kiều chày
ngọc nét son
Thuyền qua
bến lệ đòi cơn mặn nồng
Đèn hao soi
sợi chỉ hồng
Hỏi thăm
Nguyệt Lão thiên bồng là đây…?
cảm tác từ
bức ảnh NS Thanh Ngân đứng bên bờ hồ.
2.4.2013 Lu Hà
2.4.2013 Lu Hà
Thơ Tình Chùm 332
Hồn Trinh Thiếu Phụ
Oan hồn thiếu phụ Nam Xương
Trăng thu bàng bạc theo
giòng sông trôi
Người qua
kẻ lại than ôi!
Miếu thờ hương
khói lệ rơi đôi hàng
Bóng tường
ai oán bẽ bàng
Ngàn năm tiết
hạnh dở dang lỡ làng
Hiểu lầm một
dải khăn tang
Hồn trinh
phảng phất vợ chàng Trương Sinh
Đốt đèn sầu
tủi một mình
Xót xa con
gọi bóng hình bố ơi!
Ghen tuông
hủy hoại cuộc đời
Chiến tranh
ly tán tình người oan khiên
Hoàng Giang
sủi bọt ưu phiền
Sương thu lã
chã lạc miền biển xa
Chập chờn sóng
vỗ hồn ma
Tiếng kêu xé
ruột sa bà khổ đau!
4.4.2013 Lu Hà
4.4.2013 Lu Hà
Trông Trăng Ngóng Nguyệt
tặng NS Thanh Ngân
Hững hờ
suối mát trong veo
Bên hiên Lãm
Thúy chân đèo ngẩn ngơ
Bồi hồi tuyết
ngọc nên thơ
Bức tranh
thủy mạc dạt dào bướm ong…
Bà ba tha
thướt phấn hồng
Đài trang tơ
liễu bóng lồng trăng non
Vẳng nghe
khúc nhạc đòi cơn
Ỳến oanh thánh
thót tâm hồn thu bay…
Tiêu hao vơi
bớt tháng ngày
Túi thơ bầu
rượu đắng cay nỗi niềm
Thướt tha gót
ngọc êm đềm
Thanh âm vũ
điệu càng thêm gợi sầu…
Đục trong
ai oán dãi dầu
Xôn xao trần
thế biển dâu đoạn trường…
Lá vàng rơi
rụng theo giòng
Hồn vương hồ
điệp biết không hỡi nàng
Hương say
duyên phận dở dang
Mùa sau gặp
lại bên đàng ươm tơ…
Thương cha
mẹ nhện bơ vơ
Tương tư bò vẽ bên bờ đợi trăng…
Xót xa sóng bể dã tràng
Tương tư bò vẽ bên bờ đợi trăng…
Xót xa sóng bể dã tràng
Mây vàng bảng
lảng bẽ bàng Hằng Nga…
4.4.2013 Lu Hà
4.4.2013 Lu Hà
Lâng Lâng
Vườn Hồng
cảm tác từ
bức ảnh của Đặng Thụy Diễm Phương
Xinh tươi
như một thiên thần
Đường cong
mềm mại trần gian nhân loài
Diễm Phương
chan chứa bồi hồi
Tóc mây lõa
xõa mảnh đời xa xôi…
Biển cồn sóng
gọi lả lơi
Để hồn thi
sĩ chơi vơi chốn nào?
Lụa đen bó sát trái đào
Lụa đen bó sát trái đào
Bướm ong dìu
dặt nôn nao má hồng…
Mắt huyền rặng
liễu sông Hương
Hò ơ tiếng
hát Cửu Long dạt dào
Bâng khuâng
thổn thức trong mơ
Lam Kiều lỡ
bến lờ mờ sương rơi…!
Phù du bao
kiếp nổi trôi
Nhân duyên
tiền định người ơi! lỡ làng
Bao giờ ta
lại gặp nàng
Hoa mơ lại trắng lâng lâng vườn hồng…!
Hoa mơ lại trắng lâng lâng vườn hồng…!
3.4.2013 Lu
Hà
Nụ Cười
Điên
Em chửa
điên mà trời sao muốn sụp
Em điên rồi
sông nước sẽ ngừng trôi
Trái tinh
cầu hoan lạc phút giây thôi
Cười rũ
rượi âm vang loài ma ái
Kìa người
đẹp như thiên thần vệ nữ
Nụ cười
điên ngây ngất sóng men tình
Đôi mắt
huyền khát khao hỡi cô mình
Mộng hồ
điệp mênh mang sầu vạn cổ
Em hãy hát
cho sương rơi lá rụng
Dạ hoài
lang nức nở khắp trần gian
Tình rong rêu sầu muộn
những giai nhân
Nghe gió thổi mê man miền
khoái lạc
Em hãy khóc cười lên cho
thỏa thích
Để lòng anh vợi bớt nỗi sầu
tư
Bởi kiếp này lỡ chuyến chẳng
cùng nhau
Đèn hoa trúc ái ân thành đôi
lứa
Mắt ươn ướt xa xôi về biển
cả
Mộng u hoài chan chứa mãi
không thôi
Nghe hoang vu tiếng gọi
cuối chân trời
Cùng nhịp đập trái tim hồng
cộng hưởng
Cho anh vuốt bàn tay em giá lạnh
Giữa đêm trường tê cóng nụ cười điên
Cho anh vuốt bàn tay em giá lạnh
Giữa đêm trường tê cóng nụ cười điên
Em giãy dụa trong ảo giác
thôi miên
Đang cháy bỏng bởi nụ hôn
da diết…
Viết tặng NS Thanh Ngân
3.4.2013 Lu Hà
Viết tặng NS Thanh Ngân
3.4.2013 Lu Hà
Nhỏ Lệ Sương Thu
viết tặng Bichthuy Ly
Tích cũ kể Lý Nhân huyện
nọ
Xã Nam Xương trăn trở Hà
Nam
Cha con cốt nhục tình thâm
Tào khang bi lụy âm thầm
khổ đau…
Vũ thị Thiết bốn mùa mưa gió
Lấy Trương Sinh cảnh ngộ
nghèo nàn
Tình yêu đôi lứa chứa
chan
Bỗng đâu khói lửa hoang tàn
chiến tranh
Vì xã tắc chàng đành cay đắng
Vợ mang
thai nửa tháng sinh con
Môt mình vò
võ lo toan
Mẹ chồng ốm
nặng lệ tuôn đôi hàng
Nàng làm đám
ma tang chu tất
Cả xóm làng
thống thiết ngợi ca
Thái bình
trở lại sơn hà
Mừng mừng tủi
tủi cả nhà đoàn viên
Nhưng đứa
nhỏ không quen cho bế
Lại bảo rằng:
có phải cha đâu?
Từng đêm người vẫn về nhà
Từng đêm người vẫn về nhà
Con chơi với
bố xoa đầu mẹ khen
Chồng sôi máu
nổi ghen đánh vợ
Thật bi ai ảo não tang thương
Thật bi ai ảo não tang thương
Quên sinh
tuẫn tiết theo giòng
Hoàng Giang
sủi bọt thê lương não nùng
Màn đêm xuống rợn rùng gía buốt
Màn đêm xuống rợn rùng gía buốt
Bỗng đứa
con thảng thốt kêu lên
Bố về đứng
nấp sau đèn
Chàng Trương
chợt hiểu bóng đen chập chồng
Ôm con khóc
bức tường tội lỗi
Ngọn đèn dầu
đắm đuối hồn ma
Trái ngang
trong cõi sa bà
Miếu thờ
nghi ngút nhạt nhòa khói nhang…
Bồng con đứng lòng càng thê thảm
Vấn vương hoài ảm đạm trăng lu
Bồng con đứng lòng càng thê thảm
Vấn vương hoài ảm đạm trăng lu
Mịt mờ nhỏ
lệ sương thu
Thoảng nghe tiếng gọi vi vu
gió lùa…!thơ cảm tác khi đọc cốt truyện và nghe bài hát “Thiếu Phụ Nam Xương” của Thẩm Oánh
4.4.2013 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét