Câu chuyện dẫn dắt với nhà thơ Mạc Phương Đình bắt đầu từ bài thơ tôi tặng bạn thơ nữ tên là Liên Lưu:
Mộng Hồn Xa Xăm
tặng Liên Lưu sau khi đọc
bài: Anh Hãy Gọi Cho Em...!
Con chim khách đầu hồi réo rắt
Bỗng dưng em nháy mắt mấy lần
Trào dâng nỗi nhớ vô vàn
Tiếng anh thầm gọi nồng nàn
thiết tha...
Nghe tiếng gọi trăng ngà thu
vắng
Cho cây bàng lá rụng đầy sân
Mình em dạo gót tần ngần
Mênh mông vô tận lệ tràn bờ
mi...
Chiều ảm đạm đen xì mây tái
Bóng hoàng hôn ái ngại xót
xa
Nỗi buồn sâu lắng bao la
Mưa phùn gió bấc sông Hà
láng lai...
Chim én giục ban mai bừng
sáng
Muà xuân về thấy dáng hoa cười
Dạt dào nụ thắm làn môi
Nhớ anh da diết ở nơi cuối
trời...
Đêm thanh vắng xa xôi thầm gọi
Lạc hồn mơ đắm đuối tình nồng
Hôn anh suốt cả canh trường
Sáng ra tỉnh mộng chất chồng
sầu bi...
3.2.2013 Lu Hà
Anh đã làm bài thơ này để tặng
em như anh đã hứa và bây giờ anh không muốn vào đọc trang cuả ai nưã. Anh giữ
cho lòng mình tĩnh lặng để nghe Thày Tịnh Không giảng kinh vô lượng thọ. Có tất
cả 30 bài và anh đã nghe đến bài số 7 rồi Liên Lưu ơi!
Mạc Phương Đình: Anh phải
buông bà Xã (buông xã), mới để lòng tĩnh lặng, nghe Thầy giảng kinh được.., ha
ha (Buông xả nhé)
Lu Hà: Cám ơn bạn Mac Phương
Đình. Cũng may bà xã nhà tôi không phải là người Việt. Có lẽ nó là số mệnh cuả
tôi và cũng là cái may cho thi ca ông bạn ạ! Nếu giả dụ ai đó có người vợ Việt
tôi tin chắc không thi sĩ nào có thể làm nhiều thơ tình thật lòng anh ạ? Các
thi sĩ Việt Nam ngày xưa đều có những cuộc tình dang dở, hoặc không có vợ như
Hàn Mạc Tử, Đinh Hùng, Bích Khê v. v... các anh chết rất sớm cái tuổi mơ mộng,
khi tình yêu mới chớm nở.
Nếu tôi có người vợ Việt
Nam, chắc bà xã nhà tôi sẽ đọc và biết tôi viết cái gì? May ra cũng thì cũng chỉ
được vài ba chục bài thơ tình, rồi cũng phải dẹp tiệm thôi. Nhưng tôi quá tự do
anh ạ, những cô 18, 20 đáng tuổi con gái tôi cho đến những cô sồn sồn hơn 50 tuổi
tôi cũng làm thơ tình tặng hết. Thật là may mắn và hạnh phúc cho tôi, tâm hồn
mình cứ trẻ trung mãi hoài.
Tôi gần 60 rồi đấy, nhưng nhờ
trời dáng vẻ bên ngoài trông như 40 hay 45 anh ạ! Bọn Tây nó đoán vậy thôi, chứ
nhưng người Việt họ đoán cao hơn và họ bảo tôi đẹp trai. Mình chỉ tủm tỉm cười
đẹp trai quái gì tóc đã bạc phơ rồi. Đi họp phu huynh cho con các cháu gái nó bảo:
Dein Vater so süss, oh! sehr nett. Tuy gần 60 đấy, thế nhưng so với mấy chú 18
đôi mươi mà nghiện thuốc phiện thì bọn chúng đáng xách dép cho tôi thôi ông ạ.
Con gái họ vẫn mê tôi và gọi là anh mới sướng, tuy rằng chỉ trên mạng thì sao?
Họ chỉ nghe mình viết văn, làm thơ, họ thấy mình trẻ trung vui tính khôi hài là
họ thích, họ có ngờ đâu: mình là một người cao tuổi đáng tuổi bố họ? Cái xác giả
tạm này cuả tôi tuy ngũ thập nhi tri thiên mệnh đấy, nhưng tâm hồn tôi nó cứ hồn
nhiên trẻ trung phơi phới ra như chàng thanh niên thì biết làm sao được? Không
lẽ lại ép nó xuống cùm nó lại, cho nó già nua đi để hợp với cái xác này? Còn mấy
cha nội oắt con nào đó thò mặt lên mạng, thì họ các cô kiều nữ lại gọi là cụ, một
hai lễ phép cung kính là: Dạ thưa thưa cụ, con kính bố già ạ! Thế mới khổ tâm.
Đời là như thế đó mới vui. Ha ha ha!
Rất buồn có cô cứ đăng ảnh
phơi mặt ra trên mạng nhưng tôi chả ngó ngàng gì thì lại nổi khùng lên chửi:
Ông già rồi đáng tuổi bố tôi, ông cố nội nhà tôi mà ông cứ làm thơ tặng bạn gái
cuả tôi, tôi cũng chịu bó tay hết cách với ông, bạn tôi nó chỉ đáng tuổi con
gái ông , cháu gái ông thôi mà ông cứ anh anh em em, lả lướt ưỡn ẹo lẳng lơ hoa
lá cành với nó.... Đồ vô liêm sỉ không biết ngượng thơ với chẳng phú, chẳng có
đạo lý tôn ty trật tự gì cả, thơ thì dở ẹt ra mà cứ viết. Tôi nghĩ: Giả dụ cô
có chửi thì nên chửi thẳng vào mặt cái thằng linh hồn ấy, mà cái thằng linh hồn
ấy nó vẩn vơ đâu đó, nào ai đã nhìn thấy nó đâu mà cứ chửi bố thằng linh hồn, mẹ tiên sư thằng
linh hồn mày cứ thơ phú mãi hoài làm ngưá cả cưả mình cái gái này thì thử hỏi
được ích chi cô gì đó ơi! Rõ khổ cái thằng linh hồn này nó đâu chịu trách nhiệm
về chuyện thân chủ hay bố già nhà nó làm thơ mà cô cứ chửi hoài?
Chuyện là, Hôm nay tôi làm
thơ tặng một cô tên là Mai Vy gì đó và bị một cô nổi cơn tam bành thịnh nộ vỗ
mông bành bạch lên tru tréo: Mai Vy đâu mà Mai Vy, Mai Vy này có phải là ca sĩ
đâu? Thì ra mình bị ăn quà lưà ông Mạc Phương Đình ạ! Mình chân thật từ tấm
lòng đâu biết người đời tráo trở treo đầu dê bán thịt chó như vậy?
Mưa Sa Cung Đàn
tặng ca sĩ Mai Vy
Mãi sao chỉ thấy Ánh Minh
Mai Vy mong đợi bình minh hẹn
về
Phong trần dặm nẻo sơn khê
Nghê thường vũ điệu bốn bề
lưả thiêu...
Trái tim bùng cháy Tiểu Kiều
Mắt xanh biêng biếc bóng chiều
hoàng hôn
Vòng tay ôm sóng trào cơn
Lòng nghe biển gọi bồn chồn
đại dương...
Cô đơn tỉnh lẻ tơ vương
Tháng năm thổn thức đoạn trường
người ơi!
Anh nơi góc biển chân trời
Quê hương yêu dấu bồi hồi trở
trăn...
Thiên Nga đôi cánh nồng nàn
Mộng hồn thi sĩ ưá tràn bờ
mi
Bao giờ được thấy Mai Vy
Trên màn hình ảnh diệu kỳ
thướt tha...
Mượt mà dải luạ Ngân Hà
Nôn nao hoài vọng mưa sa
cung đàn...
Nỗi niềm thương đọng chưá
chan
Giọt sương lóng lánh non
ngàn bướm hoa...
3.2.2013 Lu Hà
Chán lắm phải biến ngay
thôi. Nhưng sự nhầm lẫn cũng có cái hay cuả nó. Hàn Mạc Tử ngày xưa chưa hề nói
chuyện với cô Cúc nhưng làm bài thơ đây thôn Vĩ Dạ lại hay tuyệt vời. Nhờ trí
tưởng tượng thăng hoa đơn phương cuả ông. Cũng may cho ông Tử là cô Cúc ấy mát
tính. Chứ ông Tử tặng thơ nhầm phải vào cưả hang con vịt giời như tôi có khi cũng
bị ăn chửi cho mà xem: Này ông Tử ơi! Ông chẳng biết thân biết phận gì cả. Ông
và tôi một trời một vực, tôi như con thiên nga trên trời xanh còn ông như con
cóc thối dưới đất mà cũng anh anh em em, vả lại ông sắp chết đến nơi rồi, bây
giờ chỉ há miệng ra mà ngáp ngáp, sắp xuống lỗ mà cũng mơ với chẳng mộng rõ khỉ,
chẳng có nghiã lý đạo đức tôn ty gì cả, đồ hâm không biết tự trọng đồ vô liêm sỉ.
Còn tôi hôm nay chỉ là mộng
hồn thi sĩ mà. Không ngờ mình dẫm phải tổ kiến lưả, lớ ngớ thế nào lại trúng phải
bãi cứt gà, trúng phải hai cô ba xú ba tí mạo danh tên tuổi người khác nên mình
bị nhầm và bị chửi. Nhưng nhất định tôi sẽ tìm được cô Mai Vy thật sự bằng da bằng
thịt hẳn hoi và nghe cô hát trên mạng và tôi sẽ chinh phục cô Mai Vy bằng trái
tim già nua cuả tôi để gieo một cái nhân cho kiếp sau. Như Phật Di Lặc bật cười
khi có một đám cưới đi qua: Cô dâu chính lại là bà nội kiếp trước, còn chú rể
là người cháu nội. Con lợn làm thịt lại là người cha kiếp trước đầu thai thành.
Còn hai cô Duoc Son và Mai
Vy giả ơi! Nhật định bác Lu Hà, chú Lu Hà hay thi sĩ Lu Hà sẽ tìm cô Mai Vy thật
trẻ trung thực sự và chinh phục trái tim cô gái này bằng những vần thơ để gieo
cho cái nhân kiếp sau, chưa biết chừng Nguyệt Lão thương tình mà se tơ buộc chỉ
xích thằng mà được làm chồng Mai Vy đấy. Còn các cô đối với tôi thì là cái cóc
khô gì đáng giá một xu rỉ mà tôi phải bận tâm? Hát các cô không biết, làm thơ
các cô cũng không biết, ăn nói thì ba láp viết lách chữ không dấu ngọng líu ngọng
lô, xinh đẹp cỡ nào thì cũng tù mù ai mà biết được. Tại sao cô phải mượn ảnh
các diễn viên Tàu? Hay là các cô chỉ là thị Nở sứt môi lồi rốn nên phải mượn ảnh
ca sĩ diễn viên để bắng nhắng nhí nhố trên mạng? Hay là nhiệm vụ bí mật trên mạng
được giao phó?Nên nguyên tắc phải dấu danh tánh, phần lai lịch trí trá qua loai
đại khái?
Thật ra, nếu có nghe cô Mai
Vy thật hát mà làm tâm hồn tôi sao xuyến rung động thật sự, tôi sẽ làm để tặng
cô ấy từ tấm lòng chân thành cuả mình. Chứ kiếp này thì ăn cái giải dút gì mà
hy vọng được sân siu xơ múi người ta. Chỉ có các cô là loại người mang tâm ma mới
có ý nghĩ ai làm thơ tình để tặng các cô gái dù gái trẻ hay gái già đều có ý đồ
xấu cả, là lăm le muốn chiếm đoạt xác thịt người ta mà cô đã gầm lên chỉ đáng bằng
tuổi con gái tôi thôi. Tôi dù có tặng Mai Vy thật chứ không phải Mai Vy giả trơ
trẽn như cô một bài thơ hay trăm bài thơ thì cũng thế thôi. Thơ mà , nó là nghệ
thuật ngôn ngữ tiếng nói chứ có phải là phương tiện để mồi chài gái đâu?
Lu Hà này hứng lên í ới thơ
phú cho vui thôi, chứ đời Lu Hà không đến nỗi đốn mạt dâm dục trụy lạc như nhạc
sĩ Phạm Duy cuả các cô đâu. Gần xuống lỗ hơn 90 tuổi vẫn muốn cưới các cô đáng
tuổi chắt chút chít về làm vợ, nhưng các cô Duoc Son hay Mai Vy giả vẫn say nhạc
cụ Phạm Duy như điếu đổ đấy sao?
Cứ chờ xem kiếp sau nhé? Vài
kiếp nưã cũng chờ Mai Vy đấy. Nhưng cô Mai Vy đăng ảnh đó là Mai Vy giả à? Cô
gái gì đó cũng không phải Duoc Son lại là diễn viên tài tử Trung Hoa? Kiểu này
thì tình cảm chân thực cuả mình toàn bị thiên hạ lưà cả. Nhưng trái tim mình
nghĩ thế nào là cuả mình, dù có bị lưà cũng rất thích vì thơ mình làm ra để tặng
cho đời cho hàng triệu cô Mai Vy trên trái đất này là thơ thật từ trái tim già
nua ửng máu hồng này. Còn hơn khối đưá trái tim tuổi trẻ mà đã vội già nua cằn
cỗi khô héo tàn lụi. Còn cô Mai Vy nào đó thật giả thì là cái quái gì? Chỉ biết
rằng thi sĩ Lu Hà làm thơ ra từ cái tấm lòng chân thực. Dù có bị lưà cũng hạnh
phúc vì trái tim này cuả mình mà là tim thật chứ có phải tim giả tim sắt đâu mà
lo?
Nên cô Duoc Son gì đó đừng
chanh chua đá cá lăn dưa giận cá chém thớt nhé!
Chúc bạn Mac Phuong Dinh
vui. Đôi dòng đàm đạo về thơ ca và nhân tình thế thái cho vui
Mạc Phương Đình:Cám ơn anh
Lu Hà về những dòng tâm sự của Anh với tôi, với cô Mai Vi ca sĩ nào đó và với bạn
bè cùng bài thơ lục bát viết cho Người đẹp. Lòng chân thật và sự "can đảm"
của Anh thực đáng trân trọng. Chúc Anh luôn có được những vần thơ đầy yêu
thương và chân that với Người, với Đời.
Lu Hà: Cám ơn Anh Mac Phương
Đình hỏi thăm. Khổ thế đấy, trời sinh ra mình đày đoạ mình cái nghiệp thi văn mới
khổ. Mình cứ bị thiên hạ họ lưà mãi thôi, lớn tuổi rồi mà tâm hồn cứ trẻ trung
phơi phới nên dễ để cho đám con nít nó mựợn tên mượn danh nữ ca sĩ rồi nó đăng
loạn lên mạng. Mình thấy đẹp, thấy có thiện cảm tưởng là ca sĩ thật, bởi vì
nhìn mặt ca sĩ họ toát ra cái chất nhân văn lãng mạn dễ siêu lòng người. Mình
biết đâu các cô ấy còn quá trẻ, vẫn chưa vỡ bọng cứt, na chưa kịp nứt mắt nên
mình làm thơ tặng. Nhưng lòng mình, tâm hồn mình chỉ dành cho cô ca sĩ Mai Vy
thật sự chứ có dành cho các cô ấy đâu mà mặt mày sưng sưng lên răng nanh mỏ đỏ
bưạ xanh bưạ vàng te tái mắng chửi mình.
Cô Mai Vy giả muốn dĩ hoà vi
quý xí xoá cho xong chuyện. Cứ một hai viết lời ca ngợi nịnh mình là chú Hà hiểu
cho cháu với nhé.... Tôi bảo: Nói chuyện với cô như đấm cục cơm nguội, táp vào
miệng tôi, tuy cô không chửi tôi như bạn cô, cô khen tôi, nịnh tôi lại càng làm
tôi ngán cô thêm vì cái lòng cô không thật. Tôi là thi sĩ làm gì tôi chả hiểu hết
bụng dạ tâm điạ nhân thế. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã tôi kệch đến già chẳng ngó
ngàng quái gì nưã với mấy băng clip cuả các cô. Thế là sòng phẳng, chả ai làm
phiền đến ai. Mong cô stop đừng viết lách dài lời. Ok?
Cuộc đời này có như vậy mói
có chuyện để viết để bàn ông bạn Mạc Phương Đình nhỉ?
Mình biết đâu là có cô Mai
Vy ú ớ vịt giời nào đó mạo danh Mai Vy rồi post clip loạn lên mạng. Mình hí hửng
tí tởn làm thơ tặng luôn thế là bị ngay một cô tên là Duoc Son đanh đá chanh
chua cong tớn lên hùng hùng hổ hổ lên giọng đạo đức Khổng Mạnh, Hồ Chí Minh là
phải có tôn ty trật tự, ông già rồi mà ông cứ làm thơ anh anh em em với Mai Vy
mà không biết xấu hổ, đồ vô liêm sỉ không có lòng tự trọng. Mai Vy này không phải
ca nhạc sĩ gì đâu, nó là con bạn tôi là người bình thường thôi. Ông phiền hà
quá chừng
Khổ thế đấy ông bạn thơ ạ!
Cái cô Duoc Son đó dấu mặt
nhưng lại đăng ảnh nữ diễn viên điện ảnh cuả Tàu tên là gì đó cũng có ghi nhưng
tôi rửng rưng không thèm nhớ. Tôi có khoái xem phim Tàu và nhớ tên diễn viên
như họ đâu mà để ý làm gì? Giả dụ có thỉnh thoảng xem thì xem chứ còn tên diễn
viên tôi mặc xác họ tên là gì.
Nhưng mà tại sao cô Mai Vy
thật không lên tiếng nhỉ, nhắc nhở thiên hạ đừng mượn tên mình, ảnh mình, danh
mình rồi post các băng clip cuả các ca sĩ khác loạn lên như Ánh Minh, như như
...gì đó, để cho những tâm hồn thi sĩ như Lu Hà đây hiểu lầm làm thơ tặng, rồi
lại te tuá mắng chửi người ta. Già rồi mà vẫn không biết thân biết phận về hưu
dưỡng lão đi cho rảnh như ông Triết lùn vui thú cảnh điền viên lại còn dửng mỡ
sôi động tình xuân thơ với chẳng phú. Việc thơ phú đó là việc cuả những chàng
trai khôi ngô tuấn tú gân bắp cuồn cuộn ngực trổ đầy rôm, xăm rồng xăm phượng,
hổ báo, sần sùi những mụn trứng cá, mụn ghẻ trên mặt, chứ đâu phải là cuả những
ông già 50 hay 60 tuổi?
Khổ thế đấy, tâm hồn thi văn
lúc nào cũng trẻ trung phơi phới biết đâu người đời gian manh thớ lợ như vậy
nên dễ bị lưà là phải. Nhưng đặc điểm mấy cô oắt con đó thường thường họ dấu
năm sinh, toàn ghi ngày sinh qua loa đại khái. Còn mình thấy đẹp, thấy vui thì
cảm hứng tức thời làm thơ luôn đâu có thời gian mà điều tra sơ qua về thân thế
sự nghiệp, tuổi tác kỹ càng thì mới làm thơ.
Thơ nó đến, nó đi. Nó đến
thì phải túm bắt lấy nó, để chậm vài phút sau nó bay vụt qua thì mình mất cơ hội
ông ạ.
Anh Mạc Phương Đình ạ! Tôi
có một nhận xét về người Việt Nam thế này, anh thấy thế nào? Họ là giống người
hay nói chuyện về đạo đức nhưng sự thật chẳng đạo đức tí nào. Họ hay hô hoán
lên phải học tập đạo đức ông Hồ Chí Minh biạ ra những câu chuyện về đời độc
thân tiết dục không lấy vợ cuả ông Hồ, để tập trung thời gian lo cho dân cho nước,
nhưng sự thực ông Hồ là con quỷ dâm dục đời ông đã cưỡng hiếp biết bao cô gái,
trẻ không thương già không tha?
Tôi có đọc bài báo cuả nhà
văn Trần Thành Nam:"NGƯỜI NGOẠI QUỐC NHẬN XÉT GÌ VỀ NGƯỜI VIỆT NAM?"
Tôi mới phát biểu: Chỉ mới
phát hiện có gian và tham thôi ít ỏi quá. Nhưng hai cái này là nổi bật hơn cả.
Bạn Dang Vo mới hỏi: Phê
bình như anh Lu Hà thì coi như người Việt mình thật sự hết thuốc chữa !!!!!!
Nhưng anh Lu Hà à... có thể
anh cho là tôi "mơ mộng" nhưng tôi vẫn tin người Việt mình vẫn còn
không ít người tốt....
Lu Hà : Số không ít người tốt
là có, nhưng luôn luôn mãi vẫn chỉ là thiểu số trong cái đại đa số là ích kỷ
hèn nhát, mũ ni che tai, đèn nhà ai rạng nhà đó. Mặc kệ nó dính dáng gì đến
mình.
Tính a dua ăn theo, khôn vặt
luôn tỏ ra hơn người nhưng không làm ra cái gì cụ thể để hơn người từ lời ăn tiếng
nói và hành động có tính tích cực. Một dân tộc cuội ưa sự giả dối, thích nói dối
và ghét sự thật.
Thích đẹp lòng nhau và luôn
sợ mất lòng. Dĩ hoà vi quý để hưởng thái bình, luôn sợ bị liên lụy, sợ bị tai
bay vạ gió. Sợ bị trả thù am toán đa nghi kỵ tinh thần cảnh giác cao từng lời
ăn tiếng nói. Luôn sợ bị người khác thù lâu vì câu nói vô tình cuả mình. Thích
dùng mỹ từ để khoả lấp kiến thức nông cạn, hay chế biến từ lóng và thích dùng
những câu vô nghiã coi như là một sự hiểu biết thành thị, sợ quê muà. Tính háo
danh thích bằng khen giấy khen. Thích được nở mặt nở mày với bà con hàng xóm,
cha mẹ dù phải đi ăn mày cũng mong con được đỗ đại học, dù cho đại học cũng chỉ
là dạy vài ba thứ ba lăng nhăng mà thôi.
Chúc nhà thơ Mạc Phương Đình
vui, nhiều sáng tác thi ca.
3.2.2013 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét