Có nỗi nhớ ngập tràn cho tim
nhói
Tiếng thở dài không nén được,
buông lơi
Chốn xa mờ nơi dĩ vãng sầu
rơi
Trong tiếng gió như thu về
réo gọi
Anh có ngang một ngày buồn,
thầm đợi ?
Chuyến thăm nào cũng nhung
nhớ như nhau
Thời gian trôi không thể níu
được lâu
Nên khắc khoải từng giờ chia
tay, khóc !
Thêm lần nữa tia mắt nhìn
mưa lấp
Trao nụ hôn hẹn ước sẽ sum vầy
Phút biệt chào mới thấu được
lệ cay
Thầm nguyện sẽ lần sau không
là thế
Có ngờ đâu sóng tràn bờ ngạo
nghễ
Cuốn hút đi những thân ái
trao nhau
Ôi tình yêu vẫn còn đó thuở
nào
Nhưng không thể đành buông
tay, tạ tội !
Anh có nghe tiếng thu về réo
gọi?
~~Love~~
09/12 Jackie Lương
Jackie Lương là một cô em
gái rất dễ thương. Tâm trạng của Jackie Lương, Lu Hà tôi có thể hiểu được nó cũng
rất giống với tâm trạng cuả tôi về quá khứ xa xăm về cái ngày đó tôi còn trẻ lắm....
Nhưng tôi không phải là đàn
bà như Jackie Lương mà tôi là một người đàn ông hẳn hoi. Những bài thơ tình tôi
làm ra đều là mô tả những chuyện tình có thật trong đời tôi hay cảm xúc xuất thần
từ những câu chuyện tình hay tâm trạng cuả ai đó họ cũng là những người có thật
trong thế gian này như Mai Hoài Thu, Thi Nguyên, Thimy Ngọc, Hương Nguyên vân
vân và vân vân...
Đối với những người phụ nữ,
những cô kiều nữ tôi đều trân trọng ưu ái viết ra những vần thơ chan chưá về họ
nhưng không phải là không có những bài thơ chát chuá không nói là miả mai nhạo
báng cả người con gái yêu mình nhưng không hiểu mình chỉ vì ngây thơ mà trót
vào huà với xã hội chèn ép mình, cố tình làm hại mình và khi hiểu ra mình là ai
thì người con trai đó trở nên lạnh lùng chai đá không nói là tàn nhẫn. Sự im lặng,không
thèm nói thèm nhìn cũng là một kiểu tàn nhẫn để nghiền nát trái tim người con
gái và dạy cho thiên hạ một bài học về tình yêu ở một xã hội cộng sản người với
người là dã thú, nền đạo đức được tập thể hoá chỉ quen nhìn hiện tượng mà không
có khả năng trí tuệ tâm linh tâm lý đi vào chiều sâu cuả nội tâm và hồn người
và tôi Lu Hà là một con người giàu suy tư, đa sầu, đa cảm và cũng độc ác tàn nhẫn
với người con gái yêu mình theo kiểu xã hội hoá như vậy đấy thì sao?
Tôi chỉ là con người yêu
ghét phân minh, tôi không phải là thánh nhân và tôi cũng chẳng cao thượng vị
tha gì. Thích thì tôi đến chẳng thích thì lạnh lùng bỏ đi. Nếu người ta có ân
nghiã với mình thì sẽ mong có ngày đền ơn trả nghiã, còn bình thường ra là sòng
phẳng chẳng ai nợ ai, tâm hồn mình thanh thản là được rồi. Tôi rất sợ những cô
gái mang ân nghiã cho tôi mà tôi chưa trả lại được mới chính là sự đau khổ nhất
cuả tôi.
Tôi tự hỏi tại sao,đến mức
nào mà mình thốt ra những lời như vậy?
" ...Khi lòng anh trống
rỗng
Thì em lại yêu anh
Một tình yêu giãy chết
Trôi theo dòng sông
xanh..."
hay miả mai nhạo báng như:
" ...Em lén lút yêu ai
mà tha thiết
Một chàng còm ở tỉnh khác xa
xôi
Bao hy vọng tương lai đời
xán lạn
Nhưng than ôi kiếp quả bọt
bèo trôi..."
Tôi tự hỏi có lẽ tôi là một
người đàn ông tàn bạo nhất trên đời này về một kiểu ruồng rẫy người con gái yêu
mình, rất thâm sâu cay cú vô cùng. Biết người ta đã đau khổ hết nước mắt về
mình nhưng mình lại trả lời bằng sự nín câm im lặng hàng chục năm trời nhưng cuối
cùng lại dùng thơ để thốt ra những lời như vậy? Tôi là một con người độc đáo chẳng
giống ai?
Người ta bảo tình yêu cuả
người con gái như bó hoa để trao tặng, đã tặng rồi thì lấy lại được làm sao?
Cho tặng đúng người thì may ra thành vợ thành chồng, hoặc dù cho có chia ly người
ta vẫn nhớ đến mình, gặp phải người phong lưu thi sĩ thì còn thơ để lại; còn
trót cho nhầm người thì thì người ta đón nhận hưởng thụ rồi lại mắt trắng môi
thâm cuả ăn là cuả được, rồi mất hút con mẹ hàng lươn thì mình làm gì được người
ta.
Đến như cô Thúy Kiều bậc hồng
nhan tài sắc như thế còn chả ăn ai? Được gặp ông Từ Hải cũng là loại hảo hán
giang hồ mặt ông cũng nhọ nhem lem luốc may ra còn được Từ Hải ngưỡng mộ, chứ vẫn
cô Thúy Kiều ấy từ trước chẳng quen biết gì anh chàng Kim Trọng mà mãi sau này
mới gặp Kim Trọng thì chàng Kim này có phải là loại tầm thường đâu, chàng Kim
này thiếu gì gái mà phải mê cái cô Kiều hoa tàn nhụy rưã kia chứ? Sở dĩ sau này
chàng Kim vẫn thiết tha với Kiều vì ân tình nghiã trọng từ thuở xa xưa còn đọng
lại trong ký ức cuả chàng.
Người con gái không thể mang
bó hoa tàn rưã cuả mình ra để làm mồi nhử một bậc văn nhân, nếu mình chẳng để lại
cho người ta một chút ân tình nào để cho người ta lưu luyến đến mình? Thì làm
sao mà có tình yêu hay lòng vị tha hở giời?
Tôi chẳng cao thượng quái gì
khi rước lại một mối tình mà lòng tôi nguội lạnh. Theo tôi: tốt nhất người ta
đã trót cạn tàu ráo máng rồi thì mình cứ đà ấy mà hãy phớt ăng lê đi, đừng
ngoái lại mà chỉ tổ rước hoạ vào thân. Các bậc cao nhân uyên thâm đều biết dự
tính dự đoán tương lai thời vận chắc cũng nghĩ như tôi cả. Nói như vậy tôi
không phải tự thưà nhận mình là kẻ ranh mãnh, tôi yêu người chân thành và cũng
tự biết kìm chế để nghĩ trước nghĩ sau và tiên đoán phần nào về tương lai vận mệnh
cuả mình và tôi cũng hay làm thơ là để giải toả tâm tư như thế đó. Khi tôi yêu
cô thì tôi làm đủ mọi chuyện có ích cho người tôi yêu và khi hết yêu tôi làm đủ
mọi chuyện cho cái thân tôi và tìm mọi cách để chinh phục trái tim cô gái nào
đó kế bước trên quãng đường đời dài bất tận cuả tôi...
Nhưng lại xuất hiện một
Jackie Lương chỉ quen biết trên mạng lại viết ra những lời bi ai gợi đúng tâm
trạng cuả tôi mà tôi đã cảm tác cảm xúc ra thơ. Còn cô gái ngày xưa còn lâu mới
có khả năng thi tứ được như Jackie Lương?
Người con gái ngoài trinh tiết
ra còn có niềm kiêu hãnh tự trọng cuả một người đàn bà, không ai muốn bị xuống
giá khinh miệt. Nhưng oái oăm thay, chính người con trai mà mình yêu thích lại
coi thường mình như vậy chứng tỏ anh ta yêu mình nhưng mình không theo được tầm
trí tuệ và trái tim người ta, mình trót u mê không hiểu người ta thành ra để lại
một bi tình mà tự chính mình tạo ra. Lấy chồng thì dễ nhưng có được trái tim cuả
người mình yêu mới là khó. Sự ăn nằm dục vọng thoả mãn sinh lý thì ai cũng có
thể làm được, nhưng có được trái tim và sự ngưỡng mộ cuả một văn nhân thi bá
thì khó lắm, khó lắm.
Sau khi đọc thơ Jackie Lương
Lu Hà tôi cũng xin cảm tác thành bài lục bát để kỷ niệm cho tình huynh muội thi
phú văn chương trên mạng Facebook này. Hy vọng sẽ được các bạn đọc tri âm tán
thưởng trong cõi đời nhân tình thế thái đầy uẩn khúc yêu thương và bi ai này.
Mái Chèo Buông Xuôi
Thu về nỗi nhớ ngập tràn
Con tim run rẩy trăng ngàn
thiết tha
Giọt sầu dĩ vãng mờ xa
Vi vu gió thổi sa đà biển
khơi...
Thuyền tình sóng vỗ chơi vơi
Có nghe bến gọi tả tơi lá
vàng
Ngày buồn ngóng đợi đò ngang
Chuyến thăm nào cũng bẽ bàng
bao nhiêu...
Thời gian quang cảnh tiêu điều
Từng giây khắc khoải bóng
chiều đòi cơn
Mắt nhìn mưa lấp nụ hôn
Nguyện cầu mãi mãi sóng cồn
trào dâng...
Nào ngờ ong bướm lỡ làng
Cuốn đi ân ái giưã đàng cỏ
cây
Sương rơi ngấn lệ chua cay
Ôm đầu tạ tội đoạ đầy hồn
tôi...
Thu vàng réo gọi xa xôi
Đôi lòng cách biệt buông
xuôi mái chèo
Cô liêu thổn thức chân đèo
Phượng rơi cúc nở hắt heo nẻo
nào...?
cảm tác từ thơ 8 chữ cuả
Jackie Lương:" Thu Về Gọi "
20.9.2012 Lu Hà
Jackie Lương: Đọc những lời tâm tình được trãi
rộng trên trang giấy hạn hẹp nầy dù có thể chưa đủ cho một người đầy khả năng
và dạt dào nội tâm như anh nhưng cũng đủ để lại cho người đọc như Jackie một ấn
tượng sâu sắc bởi nhiều lẽ.
Trong Tình Yêu, hầu như đa số
đều đã từng trãi qua những mất mát dấu yêu trong đời và JK cũng không là ngoại
lệ. Tình Yêu, Kỷ Niệm, ở mỗi giai đoạn khác nhau, đối với JK, mãi mãi được Trân
Trọng ở con tim dù không còn nữa bên nhau nên vẫn luôn còn đó tiếng dư âm qua vần
thơ rất non nót, vụng về, tập tễnh của mình như anh đã thấy đã đọc qua. Jackie
rất cảm động với những lời quí mến anh để lại cho Jk,, và cũng xin cám ơn anh,
những cảm tác đầy Hương Vị cảm xúc ở tâm hồn qua những bài thơ mà JK đã hân hạnh
được đoc được suy ngẫm trong nhiều lần trước đây khi đến với FB nầy anh Lu Hà ạ!
Rất quí mến !
Jackie Lương
Lu Hà: Cám ơn Jackie Lương
và Monica Phạm đã động viên. Bởi vì chính các muội là những cô nương là nguồn cảm
hứng bất tận cuả thơ. Đàn bà là bản chất cuả nội tâm cảm xúc sâu thẳm nhất cuả
tâm hồn thơ. Đàn ông sinh ra ai cũng thích đàn bà cả. Họ những người đàn ông có
thể cầm dao giết người hay xông pha trận mạc vì một lý tưởng gì đó nhưng đối với
phụ nữ họ lại mềm lòng. Thường là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nhưng cũng tuỳ
loại phụ nữ có cảm xúc nữ tính gợi tình, cũng có loại phụ nữ nhìn mặt cứ câng
câng vênh váo kiêu ngạo như con cái những cán bộ cộng sản thì họ sẽ chả gây ra
một thú cảm quái gì để cho các chàng thi sĩ làm thơ cả.
Ngay đến ông Hoài Thanh là một
nhà bình thơ cộng sản nổi tiếng, nếu như ông ấy không có cuốn thi nhân Việt Nam
thì có lẽ người ta bảo ông ấy không biết làm thơ và thực tế ông ấy có làm ra được
bài thơ quái nào đâu toàn bình láo theo trình độ cuả anh thợ sắp chữ. Quái lạ
sao cuốn sách ấy hay mà người ta không in ấn nhỉ. Huynh tìm thử trên mạng
Internet đọc vẫn chưa thấy. Còn Xuân Diệu nghe nói là nhà thơ làm nhiều thơ
tình nhất cũng vẻn vẹn hơn 400 bài thì có gì là nhiều? Mà anh chàng này mang cảm
xúc cuả loại đàn ông đồng tính luyến ái mà cứ anh anh em em nghe nó kỳ quá. Đó
là những lời thực lòng tâm sự về thơ cuả huynh riêng với các muội
Jackie Lương: Những vần
thơ của anh rất hay. JK enjoy đọc thơ anh và suy ngẫm . Nhà thơ Xuân
Diệu viết nhiều vậy à. Anh đã đc đọc hết không? Đối với JK 400 là
quá đổi cao thủ rồi đó anh Lu Hà ạ :) Tiếc vẫn chưa đc thưởng thức
hết. Còn anh LH đã viết đc bao nhiêu rồi vậy? khi nào cho JK đc đọc
hết nhe. Again, cám ơn anh với những dòng để hiểu thêm.
Lu Hà: Xuân Diệu 450 bài có
thể đáng gọi là thơ thời đó khi Hoài Thanh viết cuốn thi nhân Việt Nam. Hàn Mạc
Tử bị thất lạc nhiều vì trước khi chết trao lại toàn bộ sáng tác cho Quách Tấn
nhưng Quách Tấn cũng lại để thất lạc mất; nên thiên hạ gom góp được khoảng hơn
200 bài còn xót lại đăng rải rác trên các báo thời đó . Chính Hoài Thanh sau
khi tham gia cách mạng lại tự phỉ nhổ cuốn thi nhân việt Nam cuả mình. Nói
chung Hoài Thanh tìm được 44 nhà thơ tiêu biểu tổng kết phong trào thời thơ mới.Trừ
Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mạc tử, Vũ Hoàng Chương các tác giả khác chỉ đều dưới
100 bài thôi em ạ, có người cả đời chỉ vẻn vẹn vài ba bài tàm tạm cũng được coi
là thi nhân Việt Nam. Riêng Xuân Diệu được
coi là nhiều nhất nên phong cho danh hiệu hoàng tử thơ tình. Tản Đà khi đó chết
rồi, được Hoài Thanh cho ngồi ghế danh dự chủ soái.
Theo anh ông Hoài Thanh chỉ
là một ngã vô học bất tài bình thơ láo. Một anh thợ sắp chữ vớ vẩn do đọc nhiều
mà biết tên nhiều nhà thơ thời đó. Trong số 44 nhà thơ ông cho là tiêu biểu nhất
trong cuốn thi nhân Việt Nam có người cả đời chỉ có hai bài thôi và họ đã tự viết
thư thẳng cho Hoài Thanh tôi chưa đủ tư cách là nhà thơ đâu, nhưng vẫn được ông
Hoài Thanh ca ngợi chọn lọc khen lấy khen để theo cái hiểu biết nông cạn chủ
quan cuả ông. Trong khi đó nữ thi sĩ Ngân Giang là một thiên tài thực sự thì
ông lại lờ đi.
Đọc thơ Ngân Giang anh còn rớt
nước mắt ra:
Trưng nữ vương
...Lạc tướng quên đâu lời
tuyết hận
Non hồng quét sạch bụi trần
ai
Cờ tang điểm tướng nghiêm
hàng trận
Gót ngọc gieo hoa ngát mấy
trời...
Ải bắc quân thù kinh vó ngựa
Giáp vàng khăn trở lạnh đầu
voi
Chàng ơi, điện ngọc bơ vơ
quá,
Trăng chếch ngôi trời bóng lẻ
soi
(Ngân Giang. 1939)
Hình ảnh
Giờ này trăng chửa qua rèm lụa,
Nửa nấp hoa quỳnh, nửa nấp
mây
Tôi đứng bâng khuâng bên ngưỡng
cửa,
Mắt buồn tha thiết rõi ngàn
cây.
Tưởng ai thức trắng đêm dài
viết,
Ánh nến buông xanh, bóng võ
gầy
Đời muộn mơ gì công nghiệp lớn,
Về đi, vường ruộng ngát
hương say...
Ngân Giang
Thơ thế mới đáng gọi là thơ
ngay đến Đông Hồ là một nhà thơ miền Nam khi bình thơ Ngân Giang, ông đứng trước
các sinh viên văn khoa vì xúc động quá mà bị đột quỵ đứng tim chết ngay trên giảng
đường.
Còn Hoài Thanh lại bỏ quên
Ngân Giang, chứng tỏ anh thợ sắp chữ này dốt nát quá, chẳng hiểu quái gì về thơ
. Còn chuyện ông Tản Đà, Nguyễn Bính, Hàn Mạc Tử , Vũ Hoàng Chương, Hồ Dzech v.
v... là lẽ đương nhiên rồi. Chả cần cái mặt ông Hoài Thanh viết ra đưa vào
trong cuốn thi nhân dày độ 400 trang cuả ông thì thiên hạ người ta cũng biết tỏng
ra họ là thi nhân Việt Nam thực sự rồi.
Còn anh em hỏi làm gì? Nói
ra thiên hạ họ sẽ ghét anh thôi, vì tính người Việt nam không thích kẻ kiêu
căng.
Nhưng ghét thì ghét họ làm
quái gì được anh? Anh làm không đếm được đâu ước chừng 5 đến 6 nghìn bài đủ các
thể loại. Riêng về thơ tình khoảng 1700 bài. Viết nhiều thế người Việt Nam có
thể bây giờ không phục cho là thơ rác em ạ. Anh chỉ hy vọng khoảg 50 hay 100
năm sau khi anh chết đi người ta mới quý anh. Anh là người có thể nói nắm bắt
tâm lý người Việt Nam rất sâu sắc, họ sẽ không bao giờ khâm phục anh vì số đông
bản tính là như vậy rồi chỉ trừ một vài người thực sự có trái tim và tương đối
uyên thâm là có thể kết bạn với anh thôi. Tóm lại anh viết nhiều và sẽ nhiều
người ghét anh không nói là thâm thù muốn đập chết tươi đi cho rảnh vì tội làm
thơ quá nhiều tranh lấn mất phần cuả người khác. Cám ơn muội đã hỏi thăm. Anh
chỉ ham làm thơ như một thú vui và không có thời gian để lo chuyện in ấn thành
sách. Ngày xưa Đào Tiềm phải trốn vào núi để làm thơ và chỉ có một vài người bạn
tri âm thưởng lãm và hiểu thơ ông. Ông không muốn in thành sách để quảng bá làm
gì nhưng thiên hạ vẫn thích thì sao, ai cấm được lòng người khi trái tim tự tìm
đến?
Anh rất thích nghe những lời
nỉ non tỉ tê an ủi cuả em. Thực ra anh không phải là kẻ đáng thương hay buồn
phiền chi cả. Em cứ đọc thơ tình cuả anh và lần ra được tiểu sử cuả anh là anh
đã được các cô kiều nữ quý anh như thế nào. Cô nào gặp anh và chia tay đều có
thơ anh để lại cả, vài ba bài có cô hàng chục bài mỗi khi anh nhớ tới cô ta là
anh lại bồi hồi rên rỉ ra thơ... Riêng trong mạng Facebook này cũng có hàng
trăm cô. Anh là loại đàn ông đặc biệt chẳng quen biết gì nhưng khi nhìn thấy vẻ
mặt cô ta và ánh mắt anh lại bồi hồi mộng tưởng như cách đây hàng trăm năm hàng
nghìn năm cô ta là vợ cuả anh và đã từng ân ái với anh và bây giờ vô tình gặp lại
anh có nghiã vụ làm thơ trả nợ ân tình... Anh cứ miên man nghĩ như vậy đó thì
thiên hạ làm gì nổi anh?
Đời anh chưa hề đến nỗi yêu
ai mà tranh giành gái với thằng đàn ông nào cả. Cô nào có biểu hiện khác thường
muốn bắt cá hai tay là anh bỏ quách luôn, tính anh như vậy đấy cho nên anh lại
luôn gặp may mắn em ạ. Cứ hết cô nọ đến cô kia lần lượt theo thời gian và số mệnh
mà cứ gặp anh. Không lấy được nhau là do ý trời em ạ, có duyên nhưng không có nợ
thì đành phải chịu thôi.
Bây giờ tuy tuổi hơi cao
chút xíu, nhưng nếu gặp anh ngoài đường thì vẫn còn đạo mạo trẻ trung chán; các
cô kiều nữ tìm thấy anh như là người bạn cuả tâm hồn họ tỉ tê trò chuyện với
anh. Hơn nưã cô nào biết làm thơ thì càng tốt nhờ đọc thơ họ và anh hiểu được
và cảm tác luôn thì họ càng quý anh hơn. Đời anh như vậy là vui rồi em nhỉ? Thử
hỏi có thằng đàn ông nào trên cõi đời này có nhiều niềm vui và hạnh phúc hơn
anh về mặt tâm linh? Còn chuyện thiên hạ thích thơ anh hay chê thơ anh thì anh
cần quái gì? Cái anh cần là những cô kiều nữ thông minh đa tình quý mến anh
thôi thế là đủ và mãn nguyện lắm rồi em ạ. Như em nói đời là vô thường.
Anh giống như một con gà trống
cưạ, mỗi buổi sáng ngủ dậy vươn cổ dõng dạc cất tiếng gáy thì cả đàn gà mái ngỏng
tai lên rồi cứ cục cục bên anh ở vườn thơ... Thì những con gà trống khác điên
tiết lên xông vào cắn xé anh nhưng đều bị anh tung cưạ đá bay đi xơ xác trụi cả
lông, chưa nói là bị dập mỏ và câm miệng lại như hến. Anh lấy hình ảnh này cũng
có ý nghiã tượng trưng cho văn thơ đấy, để cho dễ hiểu em ạ.
Cám ơn các em đã luôn ưu ái
quan tâm để tạo nguồn cảm hứng và luôn tăng bin nạp điện cho anh hăng hái lên.
Jackie Lương: Anh viết
nhiều đến vậy à! Khâm phục anh đó :) Thôi kệ đi những việc gì đã xẩy
ra nhe. Mong anh yên bình và bỏ trải tim mình vào thơ để viết lên
những dòng thơ đẹp và hiền hòa nhé. Vì cuộc đời nầy là vô thường
anh Lu Hà à. Cũng đừng buồn phiền hờn giận chỉ tổ mang khổ vào thân
nhe. Em không biết và cũng ko dám nói gì nhiều chỉ mong được vui vẻ
đọc thơ anh và mọi người. Cầu chúc anh vui và tiếp tục làm thơ để
lại cho đời sau nầy, biết đâu như anh nói ... "mới quý anh" :)
Lu Hà: Theo anh ba cơ sở rất
lớn do các vị văn thi bá rất uyên thâm về văn chương học thuật lịch sử Việt Nam
theo đường vương đạo như Chính Nguyên, Nguyễn Việt Phúc Lộc, Nguyễn Liệu, Thinh
Quang cầm cân nảy mực v.v... họ đều là những bậc Thày bậc tiền bối cuả anh đấy:
www.vantholacviet.org; www.truclamyentu.info; www.nghiathuc.com
Ba trang web này tập trung
tác phẩm cuả những người thực sự có tài và có tấm lòng với tổ quốc và văn học
Việt Nam. Cái hội nhà văn ở quốc nội do ông Hữu Thỉnh làm chủ tịch chỉ đáng
sách dép cho họ thôi.
Em nên vào đó đọc rất hữu
ích. Nhất là văn thơ lạc việt là một trung tâm văn hoá lớn, hàng năm đều tổ chức
các cuộc thi văn chương. Chẳng khác gì hội nhà văn việt nam ở Hải Ngoại . Giưã
ông Hữu Thỉnh ở Việt Nam và ông Chính Nguyên ở Hải Ngoại thì ai là kẻ tiểu nhân
bất tài và ai là kẻ anh hùng văn bá thực sự mang lại niềm tự hào cho truyền thống
văn hiến cuả dân tộc?
Chúc các muội muội vui khi đọc
thơ huynh.
Xin được chia sẻ với Jackie
Lương và bạn đọc bài luận này để ta cùng nhau suy ngẫm chuyện đời:
Luận Về Tình Yêu Phần 9
Câu hỏi đặt ra:Thất tình
chưa hẳn là bất hạnh, có khi còn là một điều may mắn hạnh phúc?
Theo tôi thất tình chưa hẳn
là bất hạnh, có khi lại là một điều may mắn và hạnh phúc. Vì trời thương mình
nên ngăn cản nhân duyên cuả mình, tặng cho mình một trí tuệ minh mẫn tỉnh táo để
xem xét lại cuộc tình mình đã theo đuổi và thất bại, kể cả khi người ta nghĩ lại
và muốn yêu mình thì mình có chấp nhân theo một kiểu cam chịu mù quáng hay là đừng
nên đoái thương, đoái hoài đến người đó nưã? Đời tôi đã hai lần bị người con
gái bỏ rơi, coi như là một ngã thất tình nhưng thực chất cả hai cô mới bị thất
tình vì bị tôi bỏ rơi ngược lại, nghiã là đã xem xét lại là tình yêu như vậy có
xứng đáng không và tôi phớt lờ đi và không thèm tán tỉnh hay để ý gì đến nưã.
Trái tim tôi đã thành lạnh lùng băng giá vô cảm khi tôi cảm thấy yêu họ là một
mối hiểm hoạ cho tôi và cuộc đời tôi sẽ khổ vì họ.
Trường hợp thứ nhất:
Cũng chỉ vì cái hôn vội vã
không đúng lúc mà nàng đã tố cáo tôi vì sĩ diện cá nhân. Nàng muốn tôi như một
thằng cò lúc nào cũng phải dấm dúi thậm thụt không dám công khai khi nàng đã có
người yêu. Đúng, tôi có thể kiên trì tán tỉnh nàng, một khi tôi đã quyết yêu
nàng. Nếu nàng biết cách làm cho tôi yêu nàng và biết tạo ra cảm giác hấp dẫn để
cho tôi thán phục....Nếu nàng cứ giữ được sự trong trắng trinh tiết theo truyền
thống đức hạnh cuả người phụ nữ phương Đông: chữ trinh đáng giá ngàn vàng chỉ để
giành cho người mà mình yêu nhất trong mối tình đầu. Trong khi tôi vẫn chưa hề
ăn nằm với người con gái nào mà nàng đã ăn ngủ với người ta lăn lóc như vậy lại
còn muốn dền dứ để câu cá tình cảm cuả tôi ư ? Lúc đầu tôi tưởng nàng chưa yêu
ai, nên tôi mới săn đuổi tán tỉnh nàng là lẽ đương nhiên khi tôi thích nàng.
Nhưng khi biết nàng đã có người yêu rồi, thì trong một khoảnh khắc tôi sẽ không
còn bình tĩnh được nưã mà phải đấu tranh giành giật lại người mà mình yêu, mình
thích. Đó là tính cách cuả những loại đàn ông giàu nam tính và đa tình. Đó là lẽ
thường cuả các bậc nam nhi quân tử, con trai phải mạnh mẽ chứ không thể dút dát
mềm yếu được. Chỉ vì nưả cái hôn mà nàng te tái đi tố cáo tôi, đổ vạ như tôi cưỡng
dâm nàng không bằng. Thực ra nàng chỉ vờ vĩnh vì sĩ diện mà thôi, tôi tin chắc
là như vậy. Vì lúc đó có hai thằng đểu nó rình mò ngoài cưả nghe trộm khi nghe
tôi nói chuyện với nàng và chúng nó cười ré lên.... Nàng quá hèn không có gan
đương đầu với sự thật là nàng đã có may mắn được hai người con trai tỏ tình với
mình và nàng không đủ trí thông minh và tình thương ái để cư xử sao cho đẹp
lòng cả hai. Vì sĩ diện với thiên hạ và nàng đã tố cáo tôi? Lý do đơn giản chỉ
vì mới hôm trước đã công khai ăn nằm với người ta thì hôm sau đã bị tôi hôn lấy
cho bằng được để ép nàng chọn một trong hai người, tự tạo ra một đối trọng và tự
suy nghĩ lấy. Đó cũng là một cách thử dứt khoát với người mình yêu thích, chứ
loại người như tôi không thích cò cưa lâu tranh giành người yêu với kẻ khác mà
trong thâm tâm mình coi thường. Ở đời thiên hạ thiếu gì đàn bà đáng yêu, có điều
ta không chịu lăn lộn xông pha mà chưa gặp mà thôi.
Theo lẽ thường nàng có thể
nói với tôi: Anh đừng làm thế em đã có người yêu rồi, em rất cám ơn anh nhưng
tiếc rằng em đã có người khác rồi. Em xin trả lại những bài thơ và thư tỏ tình
cuả anh và từ nay xin anh đừng làm phiền em nưã. Điều đơn giản như vậy nàng đã
không làm được và nàng lại lợi dụng tôi như vật thí mạng cho cái danh giá tiết
hạnh cuả nàng...?
Đúng vậy, vì sĩ diện nàng đã
biến tôi thành vật thí mạng cho tình yêu mù quáng vội vã cuả mình. Có lẽ theo
nàng một khi đã hiến thân xác, hiến đời con gái cho ai thì thói quen nhục dục sẽ
cám dổ nàng một trăm một nghìn lần. Và tôi là kẻ yêu sau, yêu muộn thì phải còn
được chờ xét đã và nàng đã tố cáo tôi để bảo vệ cho tình yêu cuả nàng. Sau này
nghe nói nàng rất cô đơn và khổ hạnh ở Sài Gòn, vì cha mẹ nàng chê anh chàng
kia xấu trai lại bất tài chả làm nên được cái trò trống gì. Trong khi đó ở Hà Nội
tôi đã chuẩn bị cưới vợ nàng còn nhắn con " D" là bạn gái cuả nàng :
" Anh ơi, chị N chị ấy hỏi anh có thích, có muốn thì về Hải Phòng gặp chị ấy...
" Tôi trả lời dứt khoát quen biết gì đâu người ấy mà gặp, thôi đừng nói
nưã. Nếu không có chuyện vu cáo và xỉ nhục thì một người như tôi rất đa cảm, đa
tình tôi sẽ tìm nàng bất kỳ ở đâu dù ở chân trời góc biển nào, dù nàng có ở ngõ
ngách nào ở Sài Gòn tôi cũng tìm ra cho bằng được.
Sau này tôi đi chơi với người
yêu cuả tôi ở Hà Nội, con " D " nó nhìn tôi rất hằn học. Cô ta mới ngạc
nhiên hỏi: anh ơi! Sao ánh mắt con D nó nhìn anh hằn học và căm ghét anh thế.
Tôi chỉ mỉm cười trả lời: mặc kệ người ta.... Lần cuối cùng tình cờ tôi lại gặp
con D ở Đức. Trông nó rất già, nhan sắc đã tàn phai nó cứ nhìn tôi chòng chọc...
Nó còn luồn chân xuống dưới gầm bàn, kín đáo trước mặt mọi người đá đá vào đùi
non cuả tôi... Nó muốn gì ở tôi hay nó muốn thủ dâm với tôi ? Tôi cũng không một
lời hỏi thăm lại N là bạn gái cuả nó bây giờ sống ra sao và đã có chồng con
chưa? Nhìn thấy cảnh như vậy và nhớ lại bạn gái cuả nó là N ngày xưa đã có lúc
làm cho trái tim tôi bồi hồi mà lại sa sút về nhân cách như vậy, tôi ngán ngẩm
vô cùng, chỉ biết lẳng lặng đứng dậy và biến đi mất hút....
Tính tôi là như vậy đó, tuy
là loại đàn ông xông xáo đạp cưả xông vào liều mình như chẳng có. Nhưng lòng tự
trọng tự ái lại rất cao nhất là với người mà mình đã có lần thật sự yêu thích.
Còn hạng gái như con D thì tôi không thích nói chuyện huống chi là có ý định tí
táy tí mẻ, sân xiu xơ múi làm gì để tự mua dây rước hoạ vào thân và nó là loại
gái không có thú cảm nữ tính để cho lòng tôi phải nôn nao hồi hộp. Thời gian đó
nó sang Đức để làm phiên dịch nghe cũng oai lắm chứ? Còn riêng cô nàng trong
chuyện cuả tôi, quả là lúc đầu tôi đã chót ngộ nhận và thích nàng thật. Chỉ vì
sau cái hôn hụt nàng nhìn tôi cười có vẻ diễu cợt, tỏ ra rất kiêu ngạo khinh bỉ
tôi trước mặt mọi người để sĩ diện. Nếu gặp tôi đi một mình thì nàng lại e thẹn
lén lén và sau đó tôi thấy nàng rất phờ phạc nàng phải đi khám bác sĩ luôn. Anh
chàng còm cũng ít tới thăm, có lẽ vì muốn tránh mặt tôi chăng?
Ngày đó tuy đi học nhưng tôi
quen biết nhiều giao du rộng với người Đức và họ giới thiệu tôi nhiều chỗ làm
việc và tôi kiếm được rất nhiều tiền bằng sức lao động chính đáng cuả tôi. Học
sinh học nghề ngày đó mỗi người hình như mỗi tháng được 140 Ost Mark, nhưng tôi
nhớ trừ các khoản mỗi tháng chỉ còn khoảng 80 Ost Mark để mua lương thực thực phẩm
tự nấu ăn lấy. Ai giỏi tiết kiệm lắm mỗi tháng cũng chỉ dôi ra được 30 đến 40
Ost Mark là cùng. Vì lâu quá tôi không nhớ rõ nưã là 140 Ost Mark hay 240 Ost
Mark?
Nhưng ở tôi nhờ bản tính
lanh lợi mỗi tháng tôi cũng kiếm được thêm rất nhiều tiền, tôi hay mua giấy ảnh
và xe đạp gửi về để giúp đỡ bố mẹ già. Tôi tự nhiên trở thành giàu sụ ở đó so với
đám học sinh học nghề. Vì ghen ăn tức ở nên chúng nó xui một thằng bị bệnh thần
kinh khà khiạ với tôi. Chuyện là: thằng này chán đời nên uống thuốc ngủ tự tử,
nhưng không chết nên nó dở khùng dở dại. Điên thì điên mặc xác nó... Thằng này
cũng vào loại to béo nhưng bị tôi xiết cổ không cưạ được phải van xin tôi mới
tha cho. Rồi một lần trong phòng vô tuyến có khoảng 5, 6 đưá cố tình ngồi trước
mặt tôi. Chúng nó cậy đông ỷ thế ăn hiếp người, chúng nó muốn trêu ngươi để chọc
tôi đây? Tôi quát ngồi xuống để người ta xem thế là cả 6 thằng xông vào đánh
tôi, nên tôi đành phải nổi máu anh hùng lục lâm thảo khấu chỉ đông đánh tây, chỉ
nam đánh bắc làm cả bọn hết đường tránh....
Cô nàng cuả tôi đang ngồi
đan áo len cho anh chàng còm, nhìn mà sợ xanh mắt. Có thể từ ngày đó cô nàng mới
thực sự nhìn tôi một con mắt khác, cô ta không thể nào ngờ tôi lại là người
nhanh nhẹn và có sức khoẻ phi thường như vậy? Cô ta đã đem lòng thực sự yêu
tôi? Theo sự phân tích cuả tôi về mặt tâm lý nhân chủng học: Con gái là giống
cái có xu hướng thiên mạnh?Con cái nào mà chả thích những con đực khoẻ mạnh để
duy trì nòi giống. Vì chính bản thân nó cũng sợ nòi giống cuả nó bị khánh kiệt?
Chuyện đời như thế nó mới éo
le và khổ vô cùng. Tôi hoàn toàn không có thú cảm với con gái Việt Nam nưã, tôi
luôn cảm thấy họ là một mối hiểm hoạ cho tôi và cách biểu hiện tình cảm cuả họ
không hợp với tôi và tôi chỉ thích muốn được yêu các cô gái Đức. Sau này về Việt
Nam tôi lại gặp rất nhiều mỹ nhân cũng rất tuyệt với và tôi cũng rất thích họ
và yêu họ.
Cho nên tôi mới nói rằng: Thất
tình chưa hẳn là bất hạnh, trường hợp cuả tôi thì chính cô gái này mới là người
thất tình thực sự. Vì tôi có lý do chính đáng: Cô ta đã tố cáo tôi, xỉ nhục
tôi, tỏ ra khinh bỉ diễu cợt tôi rồi lại dùng mọi cách lăn xả vào để được yêu
tôi trong khi cô ta da dẻ bủng beo, hương tàn sắc nhạt như vậy? Bạn gái cuả cô
ta cứ xăn văn bên tôi, cố ý giúp đỡ hằn gắn lại tình cảm giưã tôi và cô ta....
Thật khổ cho tôi cả 3 năm trời cứ muốn lẩn tránh để khỏi gặp mặt cô ta, và cô
nàng cứ rình lúc nào tôi nấu cơm cũng giả vờ vào bếp để cố ý gần tôi...
Trước ngày về nước cô ta cố
ý ngồi trong bếp nhìn chòng chọc vào thẳng mặt tôi có ý muốn hỏi tôi, nhưng tôi
lờ đi và ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác. Trong lòng tôi chỉ cầu mong cô ta biến đi
cho rảnh, yêu đương cái quái gì. Trước giờ lên ô tô về nước, nghe chúng nó kháo
nhau trong bếp: Cái N nó không chịu đóng va ly và nó ngồi khóc... Chúng nó cứ
chòng chọc nhìn vào tôi có ý dò xét nhưng tôi làm bộ như điếc lác chẳng nghe thấy
quái gì, sắc mặt không hề biến đổi, dù cho có núi Thái Sơn ập xuống mặt tôi vẫn
tỉnh bơ vì tôi có thể biết trước được những gì sảy ra nó sẽ sảy ra...
Tôi biết cô ta rất buồn đau
khổ vì tôi từ hai năm rồi, một tình yêu giãy chết. Nhưng làm sao tôi có thể yêu
được kia chứ? Tôi cương quyết giữ lòng mình rắn lại đừng vì tình thương vô ý mà
tự huỷ hại cả đời mình. Đã 3 năm trời câm mồm và yên lặng rồi thì hãy câm mồm
yên lặng luôn một thể cho suốt cả cuộc đời vì tôi đã thề nguyền: Thôi kiếp này
tình ta chỉ có bấy nhiêu thôi, chừng nào anh còn sống anh sẽ không bao giờ yêu
em nưã. Em hãy mãi mãi coi anh là một thằng tồi, một thằng cưỡng dâm đi...
Còn trường hợp thứ hai có thể
thế tôi sẽ viết tiếp một bài luận về tình yêu phần 10.
Nhầm Lẫn
Ai vẫn nhớ ai suốt cả đời
Xót xa nuối tiếc tháng ngày
trôi
Chỉ vì em trót ra nông cạn
Nên để hoa tàn lẫn lá rơi...
Nếu chỉ chút tình cũng khổ
đau
Tháng ngày mong mỏi đám mây
xưa
Mà lòng anh đã chai như đá
Hỏi lại trời sao gió hững hờ
?
Đừng ghét bỏ nhau tự hỏi
mình
Duyên tình đi hỏi nợ trời
xanh
Một giây không khéo sầu ly
biệt
Hận để ngàn thu mộng chẳng
lành
Chôn thẳm rừng sâu một cõi
lòng
Tận cùng đau khổ cuả bi
thương
Vì sao anh giận mà không nói
Suốt cả kiếp này em nhớ mong
?
Nhớ thuở năm nào ta biết
nhau
Anh như bướm trắng quấn bên
hoa
Bao nhiêu thơ phú đầy hy vọng
Tình tứ hay là gió thoảng
qua?
Đánh mất tình yêu còn chút
thương
Giận em anh quyết chẳng mềm
lòng
Đời người con gái hoa thơm
nhụy
Trong cõi trần gian có thế
không?
Chỉ một cái hôn cũng lưã lần
Sao không trân quý nụ tầm
xuân
Chờ anh ghẻ lạnh còn chi nữa
Em lại gào lên khóc với than
Trong cõi tình trường hận
gió mưa
Mê say con cá cắn nhầm câu
Đến khi em hiểu thì anh đã
Ngậm miệng âm thầm chiụ khổ
đau
Suốt cả thời gian ba thập kỷ
Trong lòng đâu có bóng hình
nhân
Không yêu mà nhớ là oan trái
Món nợ duyên tình lệ chưá
chan
Tình tứ làm chi chuyện đã
qua
Kiêu căng hợm hĩnh nỡ bông
đuà
Để ai dễ biến thành băng giá
Tự hỏi lòng ai chẳng thật
thà ?....
Hối hận làm chi chuyện đã rồi
Bao nhiêu năm tháng lệ từng
rơi
Vì ai mà lại ra gian dối
Thiên hạ cười chê tủi nhục đời...
Tự trói lòng mình mất tự do
Thói quen tập thể lắm đong
đưa
Đem thân nô bộc theo giáo huấn
Nhầm lẫn ai ngờ phải thiệt
nhau?
Em đón chờ anh suốt cả ngày
Không gian tĩnh lặng giưã
hai người
Giận em anh hoá thành câm điếc
Trong bếp nồi cơm đã chín rồi
…..
Đã mấy thu rồi nhanh thế nhỉ
Còn đâu đằm thắm dáng yêu kiều
Thời gian nguội lạnh ra cằn
cỗi
Mà người quân tử giận không
yêu
Chớ vội trách anh kẻ bạc
tình
Đau lòng quân tử hận tàn
canh
Bởi ai không khéo đường cư xử
Tri thức chôn vùi dưới biển
xanh
Thôi thế thì thôi đã hết rồi
Tình ta chỉ có bấy nhiêu
thôi
Quay về chung thủy người em
đã
Và để anh yên với tháng ngày
Chuyến tàu ly biệt đón chờ
em
Rời rã lòng ai quặn nỗi buồn
Kẻ ở người đi đừng nuối tiếc
Đừng thề sông núi với người
câm
Trở lại Việt nam vẫn nhắn
tin
Làm sao anh có thể yêu em
Bao nhiêu năm tháng đầy băng
giá
Tình đã hết rồi anh đã quên
Tôi viết bài thơ kể chuyện rằng
Cho người em gái ở quê hương
Tôi không oán trách gì em
nưã
Thoang thoảng hương bay một
chút lòng!
19.8. 2008 Lu Hà
Nhắn Gửi Cho Ai?
Nghe nói em thề không lấy chồng
Chuyện này đồn thổi có hay
chăng
Sao đưa tin đến cho anh nhỉ
Tình đã xưa rồi như bóng
trăng
Mấy năm ăn ở với người ta
Cứ tưởng trọn đời kiếp lấy
nhau
Bỗng dưng cha mẹ không đồng
ý
Người ấy đi rồi em khổ đau….
Đã mấy thu rồi anh đã quên
Bao nhiêu công chuyện cứ triền
miên
Tháng ngày mong mỏi còn chi
nữa
Anh đã sợ rồi anh chẳng tin
Tình đã khô rồi duyên đã héo
Còn gì mà để tặng cho nhau
Yêu chi một đoá hoa tàn rữa
Anh sẽ qua sông đợi bến đò
?...
Tình anh say đắm là như thế
Trí dũng song toàn có kém ai
Cứ tưởng ta đây là đắt giá
Nên em biến nó một trò cười
Cười nữa đi em chúng bạn bầy
Bao nhiêu tình tứ để mua vui
Anh ôm tủi nhục đeo sầu hận
Sớm tối đi về với gió mây….
Rồi lại so đo mà tính đếm
Tiểu nhân quân tử cách
phương trời
Đến khi em hiểu thì anh đã
Như cánh chim bằng chốn biển
khơi
Quốc sắc thiên hương có thiếu
gì
Nam nhi đâu dễ chịu lẻ loi
Tình anh em nỡ coi khinh rẻ
Rồi lại say mê chuyện đã rồi….
Nhầm lẫn một ly đi vạn dặm
Người xưa căn dặn có sai đâu
Tình ai ấu trĩ ra mù quáng
Khi tỉnh mộng ra lại hững hờ….
Khuyên rằng : Em hãy quên
anh đi
Đường của riêng ai người ấy
đi
Còn đâu duyên dáng mà khêu gợi
Trong trái tim anh có một
người...
Anh yêu người ấy biết bao
nhiêu
Họ chẳng như em rất biết điều
Một thoáng nhìn qua là đã hiểu
Yểu điệu đoan trang một dáng
Kiều
Anh viết bài thơ chẳng ngợi
ca
Mối tình lầm lẫn của ngày
xưa
Tại sao anh chót yêu em nhỉ?
Mấy chục năm rồi vẫn xót
xa….!
22.8. 2008 Lu Hà
Jackie Lương : Hôm nay Jk rãnh chút đi dạo
vườn thơ nhà anh, tình cờ đọc một bài viết thật dài, dài chưa từng
đọc hihihi... đùa với anh Hà Lu tí nhé. Mãi đến hôm nay mới được đọc
truyện tình tiết chua cay của anh đó. Không biết phải nói thế nào vì
nói gì đi nữa chuyện cũng đã là quá khứ. Chỉ dám khuyên anh một
lời rất chân tình từ một người bạn đến với một người bạn nhé...
Mong anh hãy tha thứ cho tất cả vì trong đạo Phật tất cả điều xoay
tròn trong 4 chữ Từ Bi Hỉ Xã, tha thứ thì lòng anh sẽ nhẹ nhàng hơn
và không mang hận để mang theo vào kiếp tới một khi bỏ thân tứ đại
nầy anh ạ... Theo em nghỉ trong tình yêu không ai đúng ai sai mà vì
trái tim không thể đập cùng nhịp điệu trong thời gian ấy mà thôi...
Anh hãy vui vẻ và buông bỏ những oán hờn đi nhe và rồi anh sẽ cảm
thấy an lành hơn thôi. Không biết em có lỡ lời gì không? nếu có gì
không đúng đừng giận Jk nhe. Mến chúc anh luôn vui tười và hồn thơ lai
láng hoài nhé. Và xin cám ơn anh những hàng chữ "Nữ Thi Sĩ
..." Em chỉ là người bình thường với cảm xúc rất thật vào lúc
ấy nên thơ thẩn tràn ra giấy mà thôi. Again thân chào một ngày mới an
lành đến với anh Lu Hà nhé.
Lu Hà: Cám ơn Jackie Lương
viết rất chân thành và cảm động. Anh chẳng có hận thù oán hận gì đâu, mà anh cảm
thấy rất thú vị với những chặng đường dài mà anh đã đi qua. Biết bao niềm vui,
hạnh phúc, uẩn ức anh đều dùng ngòi bút để viết ra hết ở hai dạng văn xuôi và
văn vần. Văn xuôi là phê bình, tiểu luận, bút ký, v. v.. Còn văn vần là làm
thơ.
Chính cái làm thơ là mảng đời
mảnh linh hồn quan trọng nhất cuả anh. Cũng chính từ bi hỉ xả mà viết ra thơ. Cũng
từ niềm vui, say mê, uẩn ức, căm giận mà cũng viết ra thơ. Những khổ đau oan ức
mà nói ra hết là lòng anh thanh thản, là anh trút bỏ hết ra bằng thơ và văn rồi
đó. Cái gánh nặng tâm linh đó thì đẩy ra cho xã hội hưởng dụng, họ có thể đồng
cảm hay bất mãn là tùy theo khả năng tâm trạng hiểu biết và tính nết từng người,
họ có thể vui, có thể cảm thấy khổ là chuyện cuả họ. Văn chương mà, chính bản
thân văn chương không có tôị.
Cho nên là văn nhân, thi
nhân có cái lợi là dùng ngòi bút cuả mình ra để hỉ xả cái gánh nặng cuả tâm
linh. Ví dụ có một ni cô ở chuà nhưng quá khứ đã có một người con riêng ra đời
thì vị ni cô coi đó là một bí mật rất sợ người đời biết được, tức là vị ni cô
đó mang một uẩn ức mà phải thầm lặng chôn sâu. Ví dụ như có một tên đồ tể giết
người, sau này y hoàn lương chuyên làm việc thiện, dù sao thì y vẫn mang tâm trạng
tội lỗi và y vẫn cứ tự khổ .... Giá như y là một văn sĩ và y viết huỵch toẹt
cái câu truyện đó ra là y tự giải phóng y rồi.
Em đọc thơ văn cuả anh tưởng
rằng anh sôi sục oán hận lắm với quá khứ nên mới có giọng văn miã mai như vậy?
Những gì anh viết đều trung thực thì anh không thêm bớt vu cáo xuyên tạc dối
trá thì anh lo ngại gì? Chính làm như vậy là tâm hồn anh vô tư và tự tủm tỉm cười
hoài.
Đời một người đam mê sáng
tác cũng có cái lợi cuả nó là giải toả tâm tư, tâm hồn. Anh làm được như vậy có
khác chi là tu đạo làm thơ đâu? Thi sĩ thường hay buồn rầu chết non, chóng già
bởi chính cái tính ủy mị cuả người đó, nhưng một người cái gì cũng viết yêu
thương hết mình và chửi bới đời hết mình lại là một người vô tư hạnh phúc và chả
cảm thấy đau khổ uất ức quái gì hoá lại hay để tự trung dung điều chỉnh tâm
tính khí lực cuả mình. Xã hội cộng sản là xã hội bưng bít ngu dân nhồi sọ nên
làm thi văn sĩ cũng đau khổ nhục nhã lắm. Thử hỏi những loại người như các ông
như Xuân Diệu, Tố Hữu, Chế Lan Viên, v. v... thì chả là thứ hạng quái gì, một
cuộc đời đầy vô vị biển lận thưà thãi, muốn buông sả muốn từ bi cũng không được
mà cứ phải chạy theo cái guồng máy sắt thép chuyên chính để làm những trò đểu để
tự gạt mình và gạt thiên hạ. Theo anh hãy viết ra những gì mà mình muốn bày tỏ
tâm trạng nỗi lòng mình dù là tình yêu, thất vọng, tội lỗi v. v... viết và viết
dưới hai dạng văn và thơ là tự mình từ bi hỉ sả cho chính cái thân mình rồi em ạ.
Jackie Lương:Trước cho
Jackie xin lỗi nếu có điều gì hiểu lầm ý em nhe. Đọc qua những gì
anh phơi bày tâm tư, lột trần những quá khứ vui lẫn buồn, bằng hai
thể loại thơ và văn thật sự em cũng rất mến mộ và cảm thông nhiều
lắm. Đương nhiên viết ra cũng là một cách giải tỏa cho tâm hồn mình,
Rất vui mừng khi đọc hàng chữ nầy của anh "Chính làm như vậy là tâm
hồn anh vô tư và tự tủm tỉm cười hoài." Jackie luôn mong anh vẫn trong
trạng thái như vậy nhé, và ngòi bút sắc bén ấy được viết lên những
vần thơ, văn ngọt ngào để cho đời anh LH nhé.
Anh viết thật dễ dàng
như hơi thở thật là hay lắm anh Lu Hà ạ. Cám ơn anh và chúc anh một
cuối tuần an lành hạnh phúc nhé.
Rất Quí mến !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét