Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

THƠ TÌNH CHÙM 123 VÀ 124



Thơ Tình Chùm 123 

  

 Chuyện Tình Vua Duy Tân

Hoàng Thượng mười lăm tuổi
Diệu Không mới mười ba
Gặp nhau trên bãi biển
Mối tình đầu nở hoa


Sang những muà hoa phượng
Hỏi anh em nhà nàng
Sao năm nay thiếu chị
Ánh mắt buồn tơ vương...

Cuối muà hè năm đó
Sính lễ vật cầu hôn
Vua yêu người con gái
Quan thượng thư họ Hồ

Nàng tuy mới mười lăm
Duy Tân chớm hoa niên
Thái Hậu đòi xem ảnh
Lễ vật đôi vòng bông

Chỉ còn hai tháng nữa
Rước em vào hoàng cung
Để được làm Hoàng Hậu
Thì chàng đòi bãi hôn

Thái Thượng Hoàng giả điên
Thân phận cũng chẳng yên
Thái Hậu thì sợ Pháp
Giang sơn ta đắm chìm?

Thế cuộc bao chính biến
Phải ra chiếu cần vương
Nên lòng chàng chẳng nỡ
Liên lụy đến nhà em

Ôi cuộc đời bi thương
Một mối tình du dương
Thay người con gái khác
Nỗi niềm ai biết chăng?

Triều đình hoa đăng mở
Đúng kỳ hạn nạp phi
Hoàng Thượng hoa mắt đỏ
Sử xanh dầu dĩ soi!

Lu Hà




Công Chuá Huyền Trân

Hoàng Thượng xuất gia lánh thế trần
Hai châu Ô-Lý gả Huyền Trân
Đôi hàng nước mắt đôi bờ coĩ
Nửa khóc duyên tình nửa quốc dân
Phận gái cho dù lên hoả táng
Đời xuân há chiụ xuống tro tàn
Tướng quân bản quốc sang tìm thiếp
Công Chuá trở về với nước non

Công Chuá hẹn thề với núi non
Một năm hoàng hậu biết em buồn
Năm năm tiến lễ đòi nữ sắc
Vạn kỷ lưu truyền nợ mỹ nhân
Yêu nước vì nhà thân ngọc bội
Thương nòi lợi quốc kiếp hồng nhan
Khắc Chung chàng hỡi duyên còn bén
Công Chuá lạc hồn bóng Chế Mân

Mùa thu 2007 Lu Hà




Huyền Trân Lại Về
cảm tác thơ Bùi Thảo: Tình Sử Huyền Trân

Thương nàng công chuá Huyền Trân
Ra đi rỏ lệ cung đàn ngẩn ngơ
Mở mang bờ cõi bao la
Khắc Chung dũng tướng nghẹn ngào khổ đau...

Tại gia xuất giá tòng phu
Thuyền hoa bến đợi Hồng Hà tiễn đưa
Ba quân chỉ ngọn cờ đào
Trống giong đám rước nhuốm màu quan san

Hai châu Ô- Lý thuộc Trần
Anh Tông lưỡng lự triều thần chủ trương
Cánh buồm ngậm gió băng băng
Tình cha nghiã mẹ ngổn ngang cõi lòng

Giang sơn bờ cõi rỡ ràng
Gánh buồn em chiụ dở dang lỡ làng
Ngậm ngùi văn sĩ Khắc Chung
Ruột đau như cắt tơ trùng đàn buông

Ầm ầm ngưạ hí reo vang
Hồng bào lộng lẫy kiệu vàng hồi cung
Linh đình hoàng hậu sắc phong
Trùng dương xa cách biển Đông hãi hùng

Tròn năm bụng chưả dạ mang
Sinh ra hoàng tử ngai vàng bơ vơ
Chế Mân tại vị băng hà
Huyền Trân lo sợ má đào tủi thân

Giàn thiêu lưả đỏ xương tàn
Vua anh hoảng sợ tướng quân gọi bàn
Tình xưa mộng cũ chưá chan
Biển khơi đưa tiễn vong hồn Chế Mân...

Mẹo hay thẳng cánh giong buồm
Phăng phăng cưỡi sóng trăng ngàn nỉ non
Dùng dằng trướng phủ màn ngăn
Thẹn thùng má phấn môi son lại hồng....?

7.7.2010 Lu Hà




Dương Quý Phi

Sắc quốc nghiêng thành Dương Quý Phi
Thiên hương nhân nghiã khó ai bì
Cầm kỳ thi phú vang thiên hạ
Thiên sử ngàn thu để lại đời

Lễ giáo vương triều bạc thế sao?
Thâm cung lục viện gió mưa sầu
Tam lang thương gọi cùng Minh Đế
Giấc mộng thường dân lỡ buổi chầu...

Khúc nhạc nghê thường tan giấc mơ
Mai phi duyên dáng đẹp như hoa
Hồng nhan bạc mệnh đời cung nữ
Tri kỷ hồn thơ Lý Bạch xa...

Hoàng hậu phi tần sát hại nhau
Bao nhiêu thảm cảnh nát lòng vua
Vô tư Hoàng Đế tiêu nòi giống
Vương nợ oan hồn bao trẻ thơ...

Ai xót thương nàng Dương quý Phi
Tấm lòng trong trắng đoá hoa tươi
Ngây thơ vương lụy hồn vong quốc
Họ mạc lân bang hại giống nòi...

Giây phút hiểm nguy lià cõi đời
Ra đi chẳng thẹn cánh hoa trôi
Mang thân chuộc lại tình non nước
Để lại ngàn thu luống ngậm ngùi

Oan ức cho nàng bậc mỹ nhân
Phong ba lưu lại đoá hương trần
Làm thơ nuối tiếc hồn thơ thẩn
Lý Bạch ôm trăng một giọng đàn!

 2008  Lu Hà




Nàng Tây Thi

Việt quốc non sông bậc mỹ nhân
Ngàn năm hương sắc vẫn lưu truyền
Trữ La chân núi hồn thơ thẩn
Một đoá trà mi ở thế trần

Lịch sử ngàn năm có ngậm ngùi
Trăng thu bàng bạc nhớ thương người
Tấm lòng trong trắng mười năm lẻ
Tất cả giang sơn một nụ cười

Mưu kế mỹ nhân độc hiểm sâu
Ba quân ớn lạnh ánh trăng ngà
Thù nhà nợ nước vì ai chứ?
Câu Tiễn kẻ kia khéo mập mờ...

Ngô quốc quân vương lạc nước cờ
Si tình vương nặng nỗi thương đau
Thù cha phút hoá thành tri kỷ
Hận để ngàn thu một nỗi sầu

Chúng giết cha nàng có biết không?
Đôi bên tranh chấp khó phân tường
Địch ta mờ ảo làn ranh giới
Tuổi trẻ thơ ngây chiụ lỡ làng....

Mộng tưởng cống Ngô là cứu đời
Vinh quang hiển hách để cho ai
Kẻ kia lam lũ cùng cam chiụ
Bá tánh chiụ ơn chẳng bận gì...

Câu Tiễn Phù Sai cũng thế thôi
Quân vương tranh bá chuyện bao đời
Kẻ nhân người ác sao mà biết
Chuyện đã qua rồi máu lệ rơi!

Tàn bạo hơn thua mất nước rồi
Hội Kê nuốt hận chẳng nên lời
Năm nghìn binh giáp còn hy vọng
Phục quốc oan hồn bao tử thi

Ba năm nô lệ cho Phù Sai
Câu Tiễn bền gan ở xứ người
Nếm phân Phạm Lãi bày mưu kế
Suối lệ nhạt nhoà cô gái ơi...!

Người mẹ quê hương có thấu chăng?
Ngàn thu vạn kiếp vẫn chờ mong
Trữ La bến nước sầu lưu luyến
Hồn ở Linh Nham thuộc nhớ đường


Tình giả mà sao nông nỗi này
Chân thành ân ái cuả Phù Sai
Phút giây chẳng nỡ dời cung Quảng
Chôn dấu trong tim một bóng người…

Thương mẹ lòng ai nhớ cố hương
Dặn dò em gái phút chia ly
Ra đi nhẹ nhõm hồn thanh thản
Chân núi Linh Nham nhuộm bóng hồng

Giây phút cuối cùng đã hiểu ra
Thương thân phận bạc kiếp tài hoa
Việt Ngô hai nước liền sông núi
Con cháu muôn dân vẫn một nhà

Xả hiến thân mình cho nước non
Vầng trăng vằng vặc tấm lòng son
Khuyên Vua vô ý gây nên tội
Cung Quảng xa hoa nợ oán hờn...

Bắc tiến Trung Nguyên mộng sát nhân
Phù Sai nghe vợ phải suy tàn
Chiến tranh suy yếu nguồn quân lực
Nạn đói mất muà dân khóc than

Tây Thi nàng hỡi có hay chăng
Câu Tiễn làm sao hiểu nỗi lòng
Công lao bỗng hoá thành ân oán
Tan nát đời hoa những tháng giòng

Thích khách phái đi muốn giết nàng
Tâm xà ác độc rõ Việt Vương
Một công đôi việc hai nhân mạng
Chiếm đoạt tình yêu kẻ phũ phàng...

Ván đã đóng thuyền Phạm Lãi ơi!
Tài trai kiêu dũng trí hơn người
Tình ta đôi ngả từ đây nhé
Quảng hàn biền biệt vắng Tây Thi

Hồn ở trên mây ngó xuống không
Ngàn năm hạ giới xót thương nàng
Hôm nay có kẻ buồn day dứt
Viết một bài thơ gưỉ gió trăng

 1.12. 2008  Lu Hà 






Thơ Tình Chùm 124


Bến Bờ Giải Thoát

Ngày xưa có Đinh Hùng
Thơ thẩn những chiều hoang
Tìm gì trong nghiã điạ ?
Những linh hồn bi thương…

Thơ tặng Đỗ Đức Thu
Tởm lợm gái giang hồ
Chỉ có chàng Thế Lữ
Đêm gió gào hoang vu

Thế kỷ đã đi qua
Chán chường lẫn cay chua
Tình thù ! ôi nhân thế
Kinh hoàng bao giấc mơ

Nhất niệm đoá sen hoa
Nhất niệm cũng thành ma
Hồn thơ về thế tại
Chôn vùi đi thương đau

Hỉ sả là vô tư
Nuôi tâm tình thiết tha
Xoá đi bao oán hận
Giải thoát ngàn năm sau

Mở cánh cưả tự do
Thả uất hận trong đầu
Trang trải lên trang giấy
Nhẹ nhàng hồn sương thu….!

17.11.2009 Lu Hà



Ngày Khai Trường

Sáng nay còn ngái ngủ
Tiếc giấc mơ nưả chừng
Bỗng có người hối hả
Dậy! dậy! ngày khai trường

Ngày khai trường cuả ai?
Sắp gần sáu mươi rồi
Lại còn bắt đi học
Bao giờ thì mới thôi ...?

Rõ thật là dớ dẩn
Ngày khai trường cuả con
Qua một năm tuyển chọn
Kỳ này lên lớp năm

À thì ra thằng út
Kỳ vọng cuả gia đình
Vội mở choàng đôi mắt
Ngoài kia trời thu xanh

Hai cha con tới nơi
Không còn chỗ để ngồi
Thôi thì đứng coi vậy
Vi vu hồn thơ bay

Cô giáo đến chào hỏi
Tươi cười lại dắt tay
Vào chỗ ngồi ngay ngắn
Mắt to tròn thơ ngây

Tự thấy mình xao xuyến
Nhớ thuở còn ấu thơ
Ông nội dắt đi học
Một miền quê xa xưa

Ôi, nưả vòng trái đất
Cảnh trí chẳng giống nhau
Cuộc đời sao trôi nổi
Tiếng sóng lòng lao xao

Hý hoáy viết bài thơ
Ngậm ngùi bao xót xa
Hồn bay về cố quận
Cuộc đời như sương pha

Ngày khai trường năm nay
Nhớ miền quê xa xôi
Bao mảnh đời thất học
Lam lũ vàng thu bay...!

                      Lu Hà



Muà Xuân Đã Đến
hoạ thơ Huệ Thu

Sáng nay vưà mở cưả
Le lói chẳng kịp che
Nắng vàng trôi dưới khe
Đàn cá đuà xuân mới

Con nai vàng thủng thẳng
Nó đang ngẫm nghĩ gì
Ngơ ngác rồi lại đi
Tôi làm sao giữ được

Tôi băn khoăn nhìn nó
Thương! Thương quá đi thôi
Khoé mắt thấy bùi ngùi
Nai đi tìm cha mẹ ?

Hoa đào đã nở rộ
Bầu trời mây lên cao
Tâm hồn tôi lao xao
Một muà xuân hy vọng....

Con chim líu lô hót
Bỗng ngưng trời sắp mưa
Tôi có mấy vần thơ
Mà vẫn chưa kịp hái

Tiếng chuông chuà ngân vang
Đà Lạt lòng mênh mông...

8.11.2009 Lu Hà


Dấu Cỏ Xưa
hoạ thơ Bùi Giáng

Dấu cỏ trên bờ luá
Nghe hơi ấm bàn chân
Lòng trời chẳng nỡ phụ
Một tình thương vô biên

Đã qua mấy muà xuân
Mây trời mưa lãng đãng
Mà anh vẫn chẳng quên
Điên cuồng màu đen tối

Mười thập niên tha phương
Anh lại về quê hương
Máu trong lòng tê lạnh
Âm u nỗi sầu riêng

Anh lạc vào đô hội
Ngơ ngẩn giưã phố phường
Ê chề đầy mặc cảm
Đêm gió gào thê lương

4.3.2010 Lu Hà


Giọt Mưa Vô Cảm
tặng N sau khi đọc thơ Hồ Bảo Thanh

Thánh thót ngoài trời mưa
Nghe gió thổi lao xao
Hai người cùng im lặng
Còn nói gì cho nhau ?

Chẳng ai chiụ mở miệng
Bâng khuâng tình xa xôi
Tự trọng hay sĩ diện
Xem đối phương nói gì?

Ngoài trời mưa vẫn rơi
Chớp loá sáng lưng trời
Hững hờ nghe sét đánh
Rồi buông tiếng thở dài

Gần nhau mà cách xa
Trời biển rộng bao la
Ghét giọt mưa vô cảm
Tí tách rời nhau ra….

19.11.2009  Lu Hà



Kẻ Cuồng Sĩ
hoạ thơ Thanh Hoàng

Lấy chén rượu làm vui
Cuộc đời ai có hay
Tửu nhập thì ngôn xuất
Thi sĩ thường xưa nay

Mềm môi cứ uống mãi
Ai chấp kẻ cuồng say
Tú Xương hay Đỗ Phủ
Chén sầu quên cuộc đời…

Thả hồn theo áng mây
Dong ruổi hờn sâu cay
Chôn chặt niềm u uất
Ai cùng ta giải khuây?…

Biết nhắn gửi tin ai?
Tránh sao khỏi đoạ đày
Nơi dương trần ghẻ lạnh
Vay trả mãi luân hồi?…

5.11.2009 Lu Hà



Xin Chớ Phiền Lòng

Một bài thơ viết ra
Như làn gió thoảng qua
Hăng hăng mùi bọ xít
Hương cay mờ sương khuya

Sống trong cõi trần gian
Buổi hoàng hôn xuy tàn
Bóng đè lên xã hội
Thương cuộc đời lầm than

Vết seọ dài trên lưng
Hay mượn tiếng văn chương
Như lòng anh muốn nói
Bao cuộc tình thê lương

Đâu phải chỉ riêng anh
Con chim hận trời xanh
Yêu ma và rắn rết
Cắn tan giấc mộng lành

Một vần thơ xa xôi
Đeo đẳng mãi u hoài
Hư hư và thực thực
Biết nói làm sao đây?

Một cuộc tình xa xưa
Hay nhặt được ở đâu?
Trong cõi đời đen bạc
Mà viết thành ra thơ…

Tâm hồn ưa mặn mà
Những duyên dáng thiết tha
Lãng đãng vầng mây bạc
Đêm thu huyền trăng mơ

Ôi! Anh Nguyễn Văn Thơ
Bài thơ đã viết ra
Xầm xì người bàn tán
Khen chê làn gió qua

Đọc thơ mà thấy cay
Trong cay mà có say
Bồ hòn sao mà đắng
Thế gian thường xưa nay!

16.11.2009 Lu Hà




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét