Tôi sinh ở thượng du Bắc Bộ
Có con sông ngầu đỏ phù sa
Đôi khi lại rất hiền hoà
Nước xanh biêng biếc nhạt
nhoà hồn tôi
Bao kỷ niệm bồi hồi tuổi trẻ
Bầy cá măng bơi lội trên
sông
Vẫy vùng ngụp lặn giưã dòng
Nhuộm da đen bóng cánh đồng
yêu thương
Năm sáu tám nước sông cuồn
cuộn
Vỡ con đê khốn đốn vô cùng
Mênh mông biển nước hãi hùng
Đêm trăng sóng vỗ não nùng
thê lương
Tôi xa nước mang lòng vương
vấn
Trôi theo dòng tỵ nạn bốn
phương
Tế Hanh nhớ con sông Hương
Còn tôi thì nhớ sông Hồng khổ
đau
Cây cũng khác mỗi nhà mỗi cảnh
Người Việt Nam định mệnh
khác nhau
Kẻ thì mưa nắng dãi dầu
Người nơi góc bể mái đầu
sương rơi
Chúng tôi sống Hoa Kỳ Đức Quốc
Những đưá con lạc bước phong
trần
Lạc Hồng máu đỏ nồng nàn
Năm Châu bốn bể muôn vàn thiết
tha
Trời trở lạnh gió thu lận đận
Đồng bào tôi khổ tận cam lai
Băn khoăn trằn trọc canh dài
Hồn ma bóng quỷ tuyền đài thảm
thương
Bởi cộng sản bất lương bá đạo
Rước voi về dày mả tổ tiên
Tranh ăn từng nhóm lợi quyền
Môi trường sông nước triền
miên lụi tàn
Tiếng thống nhất hai miền
Nam Bắc
Triệu gia đinh tủi nhục bi
ai
Cú diều miệng lưỡi thị phi
Rỉ tai mã tấu thầm thì nhỏ
to
Vẫn đe doạ bỏ tù tống ngục
Với những ai trung thực thẳng
ngay
Quê hương bao nỗi đắng cay
Hờn căm uất hận đoạ đầy mãi
sao?
cảm tác khi đọc bài thơ cuả Tế Hanh: Nhớ Con Sông Que Hương
cảm tác khi đọc bài thơ cuả Tế Hanh: Nhớ Con Sông Que Hương
21.10.2012 Lu Hà
Nguyên tác:
Nhớ Con Sông Quê Hương
Quê hương tôi có con sông
xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những
hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa
hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp
loáng
Chẳng biết nước có giữ ngày,
giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa
dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời
tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của
tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt
thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng
chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con
cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên
sông
Tôi dang tay ôm nước vào
lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người
mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên
sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng
chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn,
gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên
sông
*
* *
Tôi hôm nay sống trong lòng
miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm
nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai
tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng
màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời
xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không
quen biết…
Có những trưa tôi đứng dưới
hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi
tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như
suối tưới
Quê hương ơi! Lòng tôi cũng
như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một
dòng
Không ghành thác nào ngăn cản
được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê
hương
Tôi sẽ về sông nước của tình
thương…
(1956)
Tâm sự cuả Hoà Đàm mà tôi cảm
tác thơ Tế Hanh:
Bai thơ " Chiều Thu Bến
Nhà " hay lắm, cảm ơn Anh Thi Sĩ Lu Hà nhé. Anh à, em không viết về ông Nguyễn Chí Thiện
nhiều. Nay nghe Anh nói, trên đời naỳ chuyện gì cũng có thể sảy ra đươc hết. Nếu
thưc sự Nguyễn Chí Thiện thế thì đáng buồn thật.
Anh làm em chợt nhớ đến Tế Hanh, khi ông làm
baì " Nhớ con Sông Quê Hương" rất hay ...lúc em 16 tuổi có đọc bài
này nhưng khi ông ta theo lý tưởng của
ông ta thì thơ ông ta laị khác Anh à, cái thơ dễ thương của Tế Hanh biến đâu mất
rồi? mà có baì thơ sau naỳ ông ta làm như cây cam cây bưởi vậy đó, có lẽ như thế
nên Tế Hanh không có thơ sau này nữa. Anh à, em là thệ hệ nhỏ, dĩ nhiên là phải
học triềt học Mác Lê Nin rồi, mà em là học sinh tương đối khá trong lớp, em muốn
mình mãi được top 3 nên caí gì cũng học cả. Thật ra triết hoc này mơí đoc vơí 1
ngươì thanh niên có lý tưởng thì ai cũng đi theo cả: vì nó về Vô Sản, ủng hộ
ngươì nghèo...Nhưng khi đi xa hơn thi hoàn toàn khác hơn vì lý thuyết đó "
tao cho những ngươì phải tuân tuyệt đối và viết giống nhau" . Với em, em
viết cũng đươc, hơi tư do trong văn viết nên không khô khan lắm, nhưng khi thầy
dạy văn chọn em đi thi hoc sinh giỏi văn cho lớp, em khôg muốn đi vì trong lơp
có 1 ban từ Hà Noi vaò, hoc cũng rat giỏi...em noí: " em không đi, vay thầy
chon ban đó đi", nhưng ngươì ban đó lai ủng hô em, em ngac nhiên lắm. Anh
có biết tai sao em khong thi không? Vì lý lich bị ngươì ta phê như thế này nhé
: " Con gaí NG, có.....đạo đức xấu.." Em tức cươì mà chẳng thèm nói
tiếng naò, sau này em mơí biết là cá nhân thôi. Ngươì phê đó cũng quê lắm vì cũng
thấy vô lý vơi 1 đưá bé chứ,...tóm lại em nghen lơì thầy bạn đi thi, nhưng
trươc khi đi thầy ( là 1 hoc sinh của QNNT trươc đây) chỉ em phải làm sao kết
luận và mở đề vơi tư tưởng mới, em " dạ" nhưng khi thi, quên cả lời dặn
Anh à .
Ở đây em muốn nói là đôi lúc con ngươì bị tẩy
não làm như ngươì máy...nên có ngươì không viết đươc gì nữa., hoac baì của
ngươì ta bị sữa ngoài ý muốn. Nếu là ngươì bình thường thì sẽ dễ trang thái
bình thường còn vơí 1 nhà thơ thì có hai trang thái: 1 là rat cao điểm, 1 là
tiêu cưc, nghĩa là khi bình an thì cây but khong còn là vũ khí nữa vì họ đã tư
nói vơí lòng " thôi đủ rồi, để cho thế hê sau" thế đó. Có thể những
gì Anh đọc là đúng cả, có thể chưa chính xac Anh à, thưc ra ông Ta khó sống yên
lắm vì bên naò cũng nhìn ôngta bằng cạp mắt khác cả. Vơí em yêu thơ văn, nên
không nghiêng về chính trị gì cả, nên em tìm trong đó sư haì hoà của tác giả.
Em không đươc như Anh hay những ngươì von thơ yêu nuớc kia nên đơn giản lắm.
Anh à, Anh đươc sống trên nước
tư do, nên của Anh bột lộ cả cảm xúc của con tim, cả sự gaò thét đau khổ, cả sự
khát khao, cả nỗi buồn...noí chung là Anh không ngần ngại trong khi viết, khong
bị 1 luật naò gò bó cả...nên thơ Anh rât hay, thât cảm động và đi vaò lòng moị
ngươì. Đêm qua em có nói chuyen vơí mấy ban và chi em bà con, ai cũng thich thơ
Anh cả và bảo " Lu Hà làm thơ hay quá, thơ tình thì rất là tình. Khi đoc
thơ Anh cảm tac của nhà Thơ tiền bối xưa, em và các ban thấy đươc caí tư do
trong thơ Anh, và cũng thấy đươc caí khong tư do trong thơ văn tiền bối , có
hai caí khong tự do: Nho giáo, và thế hệ sau (CS)" nên lời thơ muốn tha
htiết đến cở naò thì Ngươì đó cũng khong gaò thét đươc như Anh. Anh rat hanh
phúc khi ở tren đất nươc tư do ngon luan Anh à. Mong anh luon có những bài thơ
tuyệt vơì cho em cho tất cả và thế hệ sau Anh nhé. Đừng dừng laị khi tam hồn
Anh đang hăng haí, đừng bỏ súng khi Anh đang là ngươì hùng trên chiến trường (
Cây viết là vũ khí đó Anh à), còn nguy hiểm hơn bom nguyen tư hat nhân nữa đó.
Tóm lai cảm ơn Anh đã chia xẻ
nhé, em daì dòng quá roi, Anh cố đoc nhé, em viết 1 hơi theo cảm nghĩ cá nhân
vì cũng hơi bất ngờ về ý kiến của cuả một số người về nhà thơ NCT, em hy vong
những baì viết đó là xuyên tạc thôi vì có những ngươì không muốn NCT có vị trí
trong phiá nào cả, họ chỉ bắn 1 phat súng mà muốn giêt cả hai đó Anh à. Anh là
ngươì rat thông minh cũng nên cẩn thận nhé. Còn em thì khong đủ tư cánh đề bàn
về chính trị, em chỉ có 1 lý tưởng từ nhỏ đến giờ: là ủng hô ngươì nghèo và
nhân quyền, bất cứ trong xã hôi naò mà có ngươì đó là ban của em, chỉ thế thôi,
Còn hiên tai thi rât mê thơ của Thi Sĩ Lu Hà đây nên bị Chú Thanh Hoàng thấy
đươc chọc maĩ đó . Vậy nhé chúc Huynh ngon giấc vơi vần thơ mộng đêm nay. ( Em
viết không thứ tự, chính tả tùm lum, ..) ráng đọc cho Muội nhé Huynh.
Lu Hà: Tuyệt vời Hoà Đàm viết hay lắm. Đúng là Ba nào con gái ấy.Cha hổ sinh con hổ, cha chuột sinh con chuột. Cũng may em về sau em cũng được sang Mỹ học hành thoả sức.
Lu Hà: Tuyệt vời Hoà Đàm viết hay lắm. Đúng là Ba nào con gái ấy.Cha hổ sinh con hổ, cha chuột sinh con chuột. Cũng may em về sau em cũng được sang Mỹ học hành thoả sức.
Nhưng ngay từ khi còn ở Việt
Nam em cũng đã là một cô bé có cá tính, dù cộng sản muốn nhuộm đỏ cũng khó.
Nhưng nếu còn ở Việt Nam chưa biết chừng cứ nhuộm mãi mổi ngày một tí và nhuộm
cả đời cũng có thể bị đỏ.
Tế Hanh là số mệnh không cưỡng
lại là sự bất hạnh không chỉ riêng cho ông ta và cả dân tộc. Khi ông viết bài
" Nhớ Con Sông Quê Hương" lúc ông ta chừng 35 tuổi vào năm 1956. Dân
tộc này cũng gặp phải một sự bất hạnh, một nghiệp chướng khó tránh khỏi. Đó là
cái nghiệp chướng Hồ Chí Minh.
Tại sao cái làng Kim Liên đó
lại sinh ra ông Hồ nhỉ để mang đại hoạ trăm năm cho dân tộc này?
Bài thơ Nhớ Con Sông Quê
Hương cuả Tế Hanh rất hay. Từ thuở học sinh anh đã thuộc lòng. Anh chàng này
làm vào năm 1956 khi tập kết ra Bắc và sau đó hồn thơ anh chàng bị ngỏm củ tỏi
luôn và trở thành cái đinh ốc rỉ cho cỗ máy chuyên chính sát máu vô sản. Có thể
anh sẽ cảm tác hay chuyển thể ra để tặng Hoà Đàm nhé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét