Thơ Tình Chùm 91
Hận Sầu Ca
kính bái oan hồn Bà Nguyễn Thị Lộ
Như một loài hoa muôn sắc hương
Ngàn thu lưu đọng nỗi đau thương
Trần gian sa đoạ đầy tăm tối
Để mất lòng hoa mãi chói chang
Tráo trở mặt người dạ hiểm sâu
Khinh loài dê chó lấn chen nhau
Đem thân son phấn lưà vua trẻ
Nên để ngàn thu hận oán sầu
Lũ chúng giết nàng thật dã man
Nữ nghi học sĩ vạn muà xuân
Trăm hoa tàn lụi đời dung tục
Riêng đoá tâm sen chẳng nát tàn….
Có một bài thơ gửi cỏ cây
Ru hồn nữ sĩ mãi cao bay
Vi vu mây gió đừng buồn nhé
Ai ở trần ai vẫn nhớ ai?....
Giọt lệ năm nào thật xót xa
Vùi trong cát bụi gió mưa sa
Căm loài quỷ dữ trong hoàng tộc
Muối mặt gương trong bụi bám mờ
Thương nhớ oan hồn một chúng sinh
Hay là Thị Kính chốn điêu linh
Vì ai phải chiụ bao cơ cực
Một tấm lòng trong nặng nghiã tình
Chúng đổ cho nàng hại Ức Trai
Tiền thân con rắn báo oan đời
Khôn thiêng miệng lưỡi quân lèo lá
Vở kịch hoàng cung bịt mũi cười
Có phải gừng cay muối mặn lòng
Mà hồn Nguyễn Trãi vẫn thê lương
Vân du muôn chốn tìm sao thấy
Để lời trăng trối gửi non sông....
Bi kịch bi tình ôi thảm thương
Thương chồng ái quốc nghiã quân vương
Vì cây dây cuốn nên mang tội
Hận kẻ phanh thây tắm pháp trường
Hồ tây nhớ buổi sóng lăn tăn
Thơ thẩn kià ai mải ngắm nhìn
Trong ánh hoàng hôn chiều vụt tắt
Thương chàng thi sĩ đón trăng lên
Người ấy mà sao thật mến thân
Phong tư đạo mạo dáng phong trần
Thanh cao trán rộng hàng quân tử
Lá thắm thơ đề đợi gió xuân
Ướm hỏi cô nàng chuyện ái ân
Thon thon rực rỡ đoá hương trần
Trai tài gái sắc trong thời thế
Chung sức chung lòng với nước non.....
Chúng bảo rằng ai là rắn xưa
Tung tin bịa đặt với sơn hà
Già mồm ma quái hòng thêu dệt
Buôn phấn bán hồng trăng gió mưa...
Đau xót thương thay tuổi thiếu niên
Thâm cung vô độ chốn lăng loàn
Chè ngon tửu ngọt dâng ngôi báu
Nữ sắc thâu canh lụi sức tàn
Chuyện đã qua rồi Nguyễn trãi ơi
Tấm lòng trung nghiã có ai hay
Ngàn năm hận để chôn lòng thiếp
Chẳng chiụ Trương Lương lánh sự đời ?
Con cháu ngàn sau có biết cho
Thương bông sen nở giưã bùn nhơ
Thanh danh khí tiết chôn vùi lấp
Cái án Lệ Chi lệ ưá trào...
Chúng đã khép nàng tội giết vua
Vì nàng trí rộng đức nhân từ
Con hoang quỉ dữ mơ ngôi báu
Hoàng tử Tư thành lánh nạn xa....
Mong lập miếu thờ hương khói nhang
Ghi công liệt nữ đại công thần
Người đời mắt thịt không suy xét
Nên để ngàn thu hận lá vàng...
2008 Lu Hà
Tơ Đàn Nguyễn Bính
hoạ thơ Lê Cẩm Thanh
Trăng thanh gió mát dạo đàn
Mấy dây vần vũ thả hồn sang chơi
Nỉ non réo rắt cho ai
Sợi tơ nghiệt ngã mà người tặng tôi
Trăng lên bóng đứng thôi rồi
Đàn tôi lỡ đứt giưã trời yêu thương
Còn đâu sợi óng chỉ vàng
Hoàng hôn trông bóng người sang lại về
Yêu nhau từ thuở đồng quê
Bên dòng sông chảy tôi mê mẩn nàng
Từ ngày đưa tiễn sang ngang
Thắt lưng dải yếm theo chồng đi luôn
Tôi mang một nỗi đau buồn
Nhớ thương vương vấn nụ hôn tình đầu
Vườn bên hoa bướm cũng sầu
Còn đâu xanh ngát vườn dâu lưá tằm
Còn đâu bóng dáng quanh thềm
Muà trăng thương gọi trái tim muộn màng
Phải chăng tình ái lỡ làng
Đứt dây ai ai gảy nỗi lòng biệt ly
10.11.2009 Lu Hà
Vượt Qua Biển Nhớ
hoạ thơ Tuyền Linh
Nhớ ai tím cả đất trời
Nôn nao lòng dạ người ơi có buồn
Người về trong buổi hoàng hôn
Tiếng gà nháo nhác bần thần trăng non
Bồn chồn bào ảnh ruột gan
Nôn nao dào dạt theo hồn liêu xiêu
Phải chăng hình bóng em yêu
Gió mây phảng phất yêu kiều từ xa…
Ngước lên sáng tối tò vò
Giăng tơ nhện trắng nằm co hỡi trời
Bấm tay mấy độ thu rồi
Trên con đường vắng tiễn người ra đi
Cuối đò cập bến luân hồi
Con thuyền định mệnh ngậm ngùi đau
thương
Cho hay trong cõi vô thường
Vượt qua biển nhớ giai không Di Đà
Chú thích: Bài này tác giả gốc vài chữ
cuối, không được vần, nên tôi xin phép không miễn cưỡng phải theo vần cuả tác
giả và có sưả một hai vần bằng chữ cuối cùng trong câu.
28.11.2009 Lu Hà
Xuân Thiếu Phụ
hoạ theo hồn thơ Tuyền Linh
Em ngồi bên cưả xuân sang
Mây trời lãng đãng bóng sương nhạt nhoà
Sóng lòng dồn dập trào dâng
Hoa còn hương sắc theo dòng thời gian
Mênh mông một cõi tâm hồn
Đời em lỡ bước theo thuyền biển xa
Trời xanh lồng lộng bao la
Ngõ tình đóng cưả sương mờ bao quanh
Ai xây một bức trường thành
Ngăn sông cách biển mộng lành tiêu tan
Kể từ chớm nở tình xuân
Bướm kia háo hức sang vườn tìm hoa
Trăng soi ảo mộng đường tơ
Bỗng nhiên gió nổi mây mưa lạnh lùng
Thương cho một bóng trăng vàng
Bao đêm chứng cảnh cõi lòng trần gian
Muà xuân con én xa gần
Để người thiếu phụ mang hồn thê lương
Làm sao nối lại tình thương
Làm sao xoá được vấn vương thuở nào?
Ngậm ngùi rỏ lệ mưa sa
Bên song cưả sổ lòng hoa não nùng…
10.11.2009 Lu Hà
Vay Trả Trả Vay
hoạ thơ Nguyễn Thành Giang
Chia tay bếp lưả củi rơm
Kinh thành là chốn chén cơm bụi đời
Lang thang theo đám mây trời
Sớm khuya mưa gió dập vùi chiếu chăn
Khi xa rồi lại khi gần
Bon chen hiểm ác tấm thân giang hồ
Nhân tình thế thái gian lao
Lưu manh anh chị cứ trèo lên cao
Phồn hoa rượu ngọt lao đao
Ngẫm thân phù thể mà đau thế này
Phải chăng kiếp trước vơi đầy
Trả vay, vay trả nên đời trầm luân?
13.12.2009 Lu Hà
Thơ Tình Chùm 92
Tâm Sự Học Trò
tặng nữ thi sĩ Tiền Anh Thơ
Đã bấy lâu nay vắng tiếng thanh
Văn đàn mất hẳn tiếng con oanh
Luật đường thi phú mê hồn trận
Năm sáu cá vàng lưới bủa quanh
Ít tuổi mà thaỳ như cụ non
Làm cho đệ tử sợ hết hồn
Xăm xăm cơm nắm đòi thi sự
Nước lọ thày thương kẻ nhọc nhằn
Thày đã chỉ cho được mấy câu
Ghép vần bằng trắc nối phiên nhau
Đối nhau hai cặp huyền như ảo
Gió thổi vài bài quét lá thu
Thày ở đâu rồi hỡi cố nhân
Để cho đệ tử ngóng sang xuân
Trời mưa lác đác hồ tăm cá
Thơ viết mấy vần cứ chưá chan
Đã gửi thư sang để chúc xuân
Độ này thày vẫn sống bình an
Đi chuà sớm tối dày kinh pháp
Chẳng đoái hoài gì mới thở than
Nay có đôi dòng tới kính thày
Trò tuy nhiều tuổi cũng buồn thay
Thày còn rất trẻ đầy thâm trọng
Ơn nghiã sâu dày giữa biển khơi
2.3.08 Lu Hà
Tôn Sư Trọng Đạo
tặng nữ sĩ Tiền Anh Thơ
Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thày
Trò già đã ngoại năm mươi
Cha thời quá cố ra người cổ xưa
Song thưa lọt ánh trăng đào
Trời Âu lấp lánh trăng mò sương khuya
Đường thơ mơ mộng còn xa
Việt Nam ngữ pháp ta bà khó đi
Gập ghềnh leo đỉnh thiên thai
Hồn xưa tướng sỹ cổ thi còn truyền
Tuệ trung thượng sỹ lời nguyền
Phong thư áng nguyệt thiên nhiên một thời
Vân du vó ngựa chương đài
Thơ bay dưới kiếm ngân dài ba quân
Lời hùng dõng dạc trí nhân
Như dòng thác đổ phong trần nắng mưa
Văn chương đài các thuở xưa
Mà sao con cháu nỡ nào bỏ qua
Học đòi thi pháp Tây Âu
Hiện sinh hiện thực cái đầu văn minh
Con cóc ngồi ngắm trời xanh
Chê thân xấu xí quê mình kém tươi
Thụ cảm Âu Á khác người
Dăm ba Tây học ú xì quê hương
Hồn thiêng tiên tổ núi sông
Trái tim con Lạc cháu Hồng còn đây!
2.3.2008 Lu Hà
Trầm Tư
tặng Nam Cực ẩn sĩ Tiền Anh Thơ
Dạo này ẩn sĩ đi đâu thế
Mà hội tao đàn vắng tiếng thơ
Tớ cũng loanh quanh no đủ bữa
Thả hồn đi dạo vẫn bơ vơ
Chẳng dấu gì ai tớ vấn vương
Người xưa mộng cũ lại tình thuơng
Chót mang thân dại hồn thi sĩ
Văng vẳng thuyền trăng sóng đoạn trường
Tản Đà cúng bái khói lơ mơ
Mạc Tử họ Hàn điên với thơ
Cái nợ văn chương là khổ vậy
Hai vai gánh nặng nỗi u sầu
Tớ vẫn chưa tường luận biến thông
Không không có có sắc vô thường
Hai chiều đối cực như chong chóng
Không khéo là đời kẹp bánh răng
Tản Đà thông đạt còn chưa tỉnh
Hàn Mạc Tử thì quá trẻ trung
Bùi Giáng say đời cơn não trạng
Mấy ai điên loạn mộng sầu vương
Tớ nay cũng đã quá năm lăm
Hạng võ ngày xưa vẫn tráng niên
Với Ngũ Tử Tư chưa dám sánh
Mệnh trời đã thấu tới thiên luân
Chẳng phải cao đăng ngạo nghễ gì
Mấy lời tâm sự gửi xa xôi
Có ai trong cảnh đời tao loạn
Mới hiểu lòng nhau ai với ai ?
Dạo này ẩn sĩ đi đâu thế
Mang nỗi ưu tư nặng gánh đời
Có xả có buông tâm mới lặng
Trong cơn suì sụt nợ luân hồi
Tiêu dao nhàn nhã thú chơi thơ
Mới viết đôi dòng luận ý thơ
Không biết đẹp lòng cao ẩn sĩ
Thanh tâm tú diện Tiền Anh Thơ
Thôi viết mấy dòng có thế thôi
Vài lời thăm hỏi cố nhân ơi!
Dạo này vẫn khoẻ tâm quang chứ
Ẩn sĩ cực Nam phương thảo thê!
5.3.2008 Lu Hà
Nhớ Vườn Cây Trái
Mấy chục năm trời nhớ cố hương
Mây bay bàng bạc áng chiều buông
Bỗng đâu cháu gái từ xa gọi
Kỷ niệm xưa về bao nhớ thương
Nhớ con sông cái thuở còn thơ
Bên lở bên bồi vọng tiếng ca
Bãi miá vườn dâu miền Vủ Ẻn
Bâng khuâng tâm dạ giưã chiều thu
Bác đã xa nhà mấy chục năm
Một đời sương gió kiếp phong trần
Trải ba thập kỷ phơi đầu bạc
Viễn xứ hoàng hôn đọng nỗi buồn
Chỉ biết làm thơ thương nhớ thôi
Quê hương yêu dấu buổi hàn vi
Bao nhiêu phiên chợ con mong mẹ
Mong thím, mong bà ông đến chơi
Nhớ hàng dâm bụt nắng vàng hoe
Dạng nhãn nhà bên tiếng chích choè
Cây bưởi ai uơm mà trĩu quả
Hoa ngâu ngào ngạt gió xuân về
Tiến bộ văn minh thật chẳng ngờ
Thông tin điện toán vượt đường xa
Năm châu bốn biển vươn tay với
Bác cháu hàn huyên kể chuyện nhà
Năm nay muà lụt vỡ đê rồi
Sóng nước mênh mông chiụ thiệt thòi
Nhà cửa tan hoang màn chiếu đất
Dân tình đói khổ lệ đầy vơi!
Nhà cháu may ra chạy thoát rồi
Tìm nơi trú ẩn tránh thiên tai
Tổ tiên mồ mả trôi dòng lệ
Số phận thế này phải chiụ thôi
Như bác ở xa dám trách ai
An cư lạc nghiệp kế sinh nhai
Quê hương mấy chục năm vời vợi
Ở tận cuối trời mây trắng bay
Hai chữ quê hương nó đèo bồng
Bao nhiêu kỷ niệm cứ buồn trông
Sinh ra trong cõi đời tao loạn
Chỉ biết âm thầm nỗi nhớ thương
Thôi nhé cháu ơi sự sống còn
Năm canh trằn trọc cái sinh tồn
Dương trần đày đoạ trăm nghìn nỗi
Thương kẻ tha hương dạ héo mòn
Sóng nước tai ương ngập đến nhà
Hàng cau trái bưởi chẳng ra hoa
Sông Thao bật gốc đòi hoa trái
Chiếc bách theo dòng dưới biển sâu
Mấy chục năm rồi rụng lá thu
Trời Âu sứ lạnh tuyết bao muà
Xót xa thấm đẫm tình non nước
Như buổi chiều nay lại nhớ nhà
chiều thu năm 2008 Lu Hà
Đời Người Ngắn Ngủi
Đứng bên mạn tàu bơ vơ
Mưa ngâu u ám âu sầu mãi sao?
Xa xa vẫn đám mây mờ
Nưả đen nưả trắng lờ đờ qua sông
Bâng khuâng tâm sự ngổn ngang
Bao điều trăn trở dở dang sớm chiều
Nhớ thương cho đoá yêu kiều
Sinh ra chẳng được sớm chiều cười vui
Ngẫm trong sinh tử luân hồi
Trăm năm gửi giấc mộng dài đêm đông
Trời cao vũ trụ mênh mông
Giai nhân tứ hải bốn phương bạc đầu
Ngóng lên sông nước Ngân Hà
Trăng sao còn đó bến đò tình chung
Xót lòng lữ khách tha hương
Bao năm xa bến ngóng trông mãi hoài
Đục trong đôi ngả xa vời
Khư khư ôm ván thuyền đời bi ai
Thế nhân thêu dệt thêm lời
Mua bao phiền não thiệt thòi cho nhau
Sân si như đám sương mờ
Thu qua đông lại dật dờ tuổi xuân
Qua sông sóng gió bần thần
Ngóng trông mây nước thương thân hạc già
Một đời như giấc chiêm bao
Ngoảnh đi ngoảnh lại bóng tà tà bay
Hồn đi xác để lại đời
Tìm người cưỡi hạc cõi trời sao khuê
Thương ai ngồi gốc cây hoè
Nưả già thế kỷ bao nhiêu thiếu thưà?
Sá chi phú quý sang giàu
Oán ân, ân oán mập mờ đổi trao
Xót xa cốt nhục nghẹn ngào
Bọt bèo tan hợo vật vờ nổi trôi
Hả hê dở khóc dở cười
Bầm gan nuốt giận chín mười gian nan
Nhân duyên chẳng được vuông tròn
Than thân trách phận trần gian hận đời
Cổ kim oan nghiệp do người
Ta bà chìm nổi luân hồi xưa nay
Mấy chục năm cũng xuôi tay
Đời người ngắn ngủi đầy vơi Ngân Hà!
24 tháng 11 năm 2008
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét