Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

HIỆN TƯỢNG THƠ RỎM HOÀNG QUANG THUẬN PHẦN 31 VÀ 32



Hiện Tượng Thơ Rỏm Hoàng Quang Thuận Phần 31

 

 Trích:Tổ Trúc Lâm
Minh quân Hoàng đế Trần Nhân Tông
Đức Vua hiển Phật đời nhà Trần
Thắng GIẶC Mông - NGUYÊN tu CÕI Phật
Lưu đời đệ nhất Tổ TRÚC Lâm.

Hoàng quang Thuận


Một bài thơ cậm cạnh vớ vẩn có 4 lỗi cơ bản đường qui. Theo tôi nên xếp vào dạng thơ tự do nhí nhố. Nói như vậy không phải ai làm thơ tự do đều nhí nhố cả. Như ông Hữu Loan chẳng hạn chỉ có một bài Đồi Tím Hoa Sim mà chan chứa xao xuyến lòng người Việt Nam từ nửa gìa thế kỷ đó sao? Tôi muốn nói tâm hồn thơ phải có và câu chữ nghe êm tai là được, thơ vẫn cứ hay. Nếu người ta đọc lên mà cay cay khóe mắt, rớm rớm lệ thì nghệ thuật kỹ xảo vẫn có thể châm chước được.

Minh quân Hoàng đế Trần Nhân Tông. Đức vua hiển Phật đời nhà Trần. Thế nào là hiển Phật và thành Phật? Chưa phân biệt rõ hai khái niệm chứng tỏ người viết đi chùa chỉ để lấy lệ hòng kiếm chác làm ăn gì đó? Cứ viết lách ăn nói linh tinh lang tang chả ra thế nào cả.

Thắng giặc Nguyên Mông tu cõi Phật. Đã thắng giặc rồi và nhập tịch luôn vào cõi Phật thì cần tu gì nữa? Nếu nói: Tu cưả Phật thì còn nghe được. Chứ cửa và cõi là khác nhau đấy, ta cần phân biệt cho rõ ràng.

Lưu đời đệ nhất Tổ Trúc Lâm ? Ối giờo ôi là giời sao mà khốn nạn cho cái đời tôi thế này? Trời hành tôi đây tra tấn tâm hồn tôi đây. Tại sao tôi cứ phải đọc nhỉ, một câu thơ tối nghĩa mù mờ mà chẳng vần tí nào: Tông,Trần, Lâm mà bảo là vần hả giời? Sau khi thắng giặc Nguyên vua Trần Nhân Tông truyền ngôi cho con và xuống tóc đi tu ngài lập ra phái thiền môn Trúc Lâm. Ngài là người sáng lập nên ta gọi là đệ nhất thiền phái Trúc Lâm.

Thuận cộc lốc: Lưu đời đệ nhất tổ Trúc Lâm là tối nghĩa. Con cháu nó đọc lên nó cười cho thối mũi nó tưởng vua Trần là một gã nông dân bị con tiếm quyền đày ra rừng để khai khoang trồng mai trúc là ông tổ của nghề trồng trúc...?


Vây tôi cũng có thơ sau:

Thiền Phái Trúc Lâm Tổ

Trần Nhân Tông thánh quân hoàng đế
Vặc vặc soi, sao sáng giữa trời
Trúc Lâm thiền phái sư môn tổ
Bắc Đẩu lòng ta mọi kiếp đời

Tài học vấn kinh luân tế thế
Truyền ngôi con cần mẫn tu thân
Ung dung gậy trúc lên Yên Tử
Thích tử tây phương nhập niết bàn

Công hạng mã xông pha trận mạc
Giặc Nguyên Mông khiếp vía kinh hồn
Công thành diệt viện nhiều mưu kế
Bia đá ngàn thu những lối mòn

Cùng Hưng Đạo dụng binh thần tốc
Hoà nước sông chén rượu ngọt ngào
Ba lần đuổi giặc từ phương Bắc
Nức tiếng giang sơn nhuộm chiến bào!

thơ làm nhân đọc 4 câu tự do nhí nhố của Hoàng quang Thuận: Tổ Trúc Lâm
21.8.2012 Lu Hà


Trích: Trăng Yên Tử

Trăng treo lơ lửng trên cành tùng
Trăng rắc vàng lên cánh HOA nhung
Sương ĐÊM sực NỨC mùi HOA đại
Mỗi BƯỚC trăng TRÔI giữa NÚI rừng...

Lung linh huyền ảo ánh trăng rơi
Tiếng hạc trong đêm tận cõi trời
Hạ giới thần tiên hay đất Phật
Chị Hằng chú Cuội mãi rong chơi?

Hoàng quang Thuận

Khổ trên 7 lỗi phạm đường qui nặng. Khổ sau không phạm lỗi. Xin chúc mừng một nưả; nhưng tính cả bài 8 câu vẫn là 7 lỗi là quá nặng.
Thơ này rõ ràng không phải do vua Trần mớm cho.

Trăng treo lơ lửng trên cành tùng như qủa bưởi, quả na, quả ổi khó tin lắm. Mỗi bước trăng trôi giữa núi rừng. Bảo là trăng treo lơ lửng là đã khảng định là trăng bất động rồi, lại còn trăng trôi giữa núi rừng? Từ đâu mà biết trăng trôi nếu chỉ nằm một góc nhà? Trừ vượt ra khỏi tầng khí quyển may ra mới có cảm giác này? Vì giữa núi và rừng là một giải đất mênh mông vô tận, người trần mắt thịt làm gì có thiên nhãn thông mà biết được?

Hết trăng treo , trăng trôi, rồi trăng rơi sao mà lắm trăng thế? Theo tôi trăng chỉ có một? Hạc bay trong đêm cũng khó tin lắm, may ra có quạ ăn sương thôi.

Hạ giới thần tiên hay đất Phật. Chị Hằng chú Cuội mãi rong chơi? Thơ này may ra chỉ có mấy thày trong ban tuyên huấn hay các thày sư quốc doanh mới ngửi được. Còn tôi thì xin lỗi nhé.

Tôi cũng có thơ sau:


Hiện Lộ Chân Tâm

Ngẩng mặt trông trăng sáng núi đồi
Vầng trăng Yên Tử đẹp không thôi
Có một sư ông ngồi tĩnh lặng
Trầm tư chờ đợi áng mây trôi

Sợi trăng mềm mại bóng vương thềm
Giun dế côn trùng đã ngủ êm
Cớ sao gió thổi cung đàn nguyệt
Hắt hiu lành lạnh giọt sương đêm

Tuổi nhỏ từ kinh vốn sử làu
Binh pháp thiên thư vạn cái đầu
Nguyên soái ra quân là thắng trận
Thoát Hoan thái tử chạy đi đâu?

Thái bình lưạ chọn đường nhà Phật
Sư tổ thiền môn phái trúc lâm
Tương cà đạm bạc cùng năm tháng
Hiển lộng chân tâm dưới ánh rằm

thơ làm nhân đọc 2 khổ thơ tự do cuả Hoàng quang Thuận: Trăng Yên Tử
21.8.2012 Lu Hà






Hiện Tượng Thơ Rỏm Hoàng Quang Thuận Phần 32


Trích: Trời Quang Yên Tử
Trên non Yên Tử ngày trời quang
Bức TRANH thủy MẶC dưới nắng vàng
Nhấp NHÔ như SÓNG triền ĐỒI núi
Xa xa một dải Bạch Đằng giang.

Trời đất kỳ vĩ lòng xốn xang
Gió reo thánh thót những cung đàn
Chùa Đồng Yên Tử trời đất Phật
Ưu PHIỀN trần TỤC thủy TIÊU tan.

Hoàng quang Thuận

Đếm được 8 lỗi. Vua Trần làm thơ sao mà qúa quá kém chứ không phải là kém. Tại sao Ngài lại vội vã nhập thần vào ông Thuận nhanh thế nhỉ? Ở niết bàn Ngài lắm thời gian lắm mà sao không nháp thơ cho cẩn thận? Không biết lỗi của vua Trần hay lỗi ông Thuận nghe không rõ đây? Hay Vua Trần quen nói giọng Bắc tiếng líu lo như chim hót ông Thuận nghe không quen tai? Lạ thật.

Trên non Yên Tử ngày trời quang. Bức tranh thủy mạc dưới nắng tràn? Sao mà thơ tối nghĩa thế hở giời? Trên non, lại thủy mạc. Trên non thì làm quái gì có nước mênh mông mà đòi thủy mạc kia chứ? Nếu Thuận có chữ hồ nước vào đây thì dùng thủy mạc thì nghe con được.

Nhấp nhô như sóng triền đồi núi? Cái gì nhấp nhô như sóng triền đồi núi? Tối nghĩa vô cùng, nắng vàng, ngọn cây, hay nước sông Bạch Đằng ngập tràn đồi núi? Ngoa ngữ vô lý mâu thuẫn vô cùng, chẳng đáng gọi là thơ.

Ưu phiền trần tục thủy tiêu tan là cái quái gì hở trời. Thủy là nước. Ưu phiền trần tục nước tiêu tan, nghĩa là không còn nước nưã thì sự sống cũng ngáp ngáp. Cả bài thơ theo tôi là nhí nhố vô cảm. Nhưng ai say như điếu đố, hay các cô mông me đít lồng bàn có ngoe nguẩy uốn éo trầm bổng ngâm thơ, hay bà già nhà quê răng đen gì đó ngâm nga khen lấy khen để tôi cũng mặc kệ xác họ không thèm để ý đến .

Đó là cái quyền của tôi và quyền của họ.

Vậy cũng có thơ sau:

Tin Vui Từ Yên Tử

Yên Tử trời quang đẹp tuyệt trần
Một vùng lộng gió hỡi nhân gian
Bạch Đằng in bóng Tràng Kênh đợi
Uông Bí- Đông Triều mộng chưá chan

Thủy mạc thu phong thật hữu tình
Khen cho ai vẽ bức thanh minh
Chuông chùa gióng gỉa chiều mây gió
Nghe thấy xôn xao những miếu đình

Xa xa kià cánh diều vi vút
Tổ quốc ta ơi đẹp nhất người
Có Đức Thánh Trần an quốc pháp
Xua tan phiền lụy bóng ma chơi

Thánh thót nôn nao một điệu đàn
Mây vàng bảng lảng cuối chân ngàn
Từng đàn nhạn trắng về đâu nhỉ
Loan báo tin mừng khắp thế nhân!

thơ làm nhân đọc 2 khổ thơ tự do nghêu ngao của Hoàng quang Thuận: Trời Quang Yên Tử
21.8.2012 Lu Hà


Trích: Tượng Đá An Kỳ Sinh

Ngày xưa đạo sĩ An Kỳ Sinh
Tìm đến núi Yên luyện ĐAN linh
Ngang QUA mắt NGỌC rồng RỰC sáng
Ông NHẬN ra ĐÂY chốn ĐIẠ linh.

Hôm sau xuống núi đến MẮT rồng
Khí THIÊNG phun TOẢ cả THINH không
Hoảng KINH chết ĐỨNG thành TƯỢNG đá
Uổng công tu luyện trốn BỤI hồng!

Hoàng quang Thuận

Đếm được 15 lỗi phạm đường qui. Cũng lạ cứ tưởng đã nhập niết bàn hay là ở trên trời thần tiên thì thơ phải hay lắm chứ sao vua Trần lại bị xuống thành phần bần cố nông vô học thế này sao?
Khó tin lắm đây là thơ của đức vua Trần đọc cho ông Thuận chép?

Thôi thơ này để cho hội nhà văn Việt Nam hội thảo, hay các vị sư quốc doanh thuởng thức. Riêng tớ xin có thơ sau:

Sao Lại Tới Đây

Ông ở bên Tàu lại tới đây
Để cho trời đất nổi điên say
Trường sinh bất tử thành mây gió
Hóa đá trơ ra giưã chốn này?

Thuật sĩ nào ngờ cũng bó tay
Điạ linh nhân kiệt có ai hay
Rồng thiêng mắt sáng như phun lửa
Con cháu lầm than lệ ứađầy

Tu tiên đạo sĩ An Kỳ Sinh
Nghiệp báo đành thôi hận oán mình
Nước Nam đã cho thần linh trợ
Bùa yểm Cao Biền phải thất kinh

Hoá đá Yên Sơn để tiếng cười
Ngàn thu vằng vặc ánh trăng soi
Nhem nhuốc mặt ai kià đạo sĩ
Trung hoa tà giáo cũng thường thôi.

thơ làm nhân đọc 2 khổ thơ tự do cuả Hoàng quang Thuận: Tượng Đá An Kỳ Sinh
21.8.2012 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét