Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

HIỆN TƯỢNG THƠ RỎM HOÀNG QUANG THUẬN PHẦN 35 VÀ 36




Hiện Tượng Thơ Rỏm Hoàng Quang Thuận Phần 35

 
   


Trích:Yên Tử
Vòng cung uốn lượn tựa mình rồng
Vươn MÌNH thế NÚI hướng BIỂN Đông
ẩn SÂU khúc LƯỢN trong LÒNG đất
Đầu rồng ngoảnh lại hướng Thăng Long.

Hoàng quang Thuận


6 lỗi cơ bản. Thơ Thuận làm hay thuê ai đó làm thì tôi mặc xác họ, nhưng vua Trần thì xin lỗi. Thơ này theo tôi là thứ rác rưởi người ta lượm về. Đọc mà thấy buồn nôn. Tính tôi bỗ bã ngay thẳng thực lòng có sao nói vậy. Hay thì nói hay dở thì nói dở trên cơ sở lý luận phân tích có đầu có đũa ngọn ngành thế này, thế này và thế này... Tôi chẳng thèm ghen tuông kèn cưạ gì với cái nhà anh Thuận hâm hấp bốc đồng này đâu. Anh ta có có phải là Abert Einstein hay Cao Hành Kiện gì gì đó đâu mà ghen tỵ? Chỉ là ngã vô học vớ vận không biết chập cheng thế nào mà có bằng giáo sư tiến sĩ mới lạ? Nhưng thôi chức vụ là cái khát vọng, danh vọng của anh ta hay người đời. Còn tôi thì chỉ có một niềm đam mê nghiên cứu về văn thơ là cái thú vui thôi chứ chẳng vương hầu công bá hay ăn cái dải dút gì đâu.

Ẩn sâu khúc lượn trong lòng đất? Dưạ vào đâu mà dám khảng định ẩn sâu khúc lượn trong lòng đất? Thành ma chơi chui xuống suối vàng rồi à? Tả con rồng có cánh bay và biết phủ phục nằm dài uốn khúc hay là con rồng đất là một giống bò sát nghe nói còn có ở Châu Phi? Rồng là một biểu tượng vương quyền do trí tưởng tượng con người thêu dệt mà ra. Trong lịch sử loài người chưa ai thấy cụ thể con rồng như thế nào cả. Hoạ chăng là thấy bóng mây hay linh khí gì đó vụt bay lên như vua Lý Thái Tổ nhìn thấy khi dong thuyền về đất Đại La và Ngài gọi là Thăng Long? Đừng như ông Triết lùn tả Thánh Gióng sau khi đánh giặc Ân xong trở về vui thú điền viên chẳng màng quan tước gì cả sống đời thanh đạm, trên thế giới này hiếm lắm. Đúng là nói phét và hoang tưởng như cộng sản lại còn thêm tí màu thần thánh cho nó oai và dễ bíp dân nhất. Vì dân Việt nổi tiếng là khờ khạo thờ bái ngẫu vật, thần linh, ma quỷ.

Tôi cũng có thơ sau:

Chùa Yên Tử

Yên Sơn dãy núi cao vời vợi
Hình dáng uốn cong giống tựa rồng
Hiên ngang sừng sững vùng Đông Bắc
Dân nước bao đời gọi Lạc Hồng

Âu Cơ truyền thuyết tình mẫu tổ
Đại Việt hùng cường bởi khí rồng
Sớm chớp oai phong vùng núi đá
Đầu Ngài hướng tới đất Thăng Long

Uông Bí Quảng Ninh vùng đất Phật
Có chuà Yên Tử đức vua Trần
Một hai sớm tối tùng mai trúc
Bồng lai tiên cảnh ở trần gian

Du khách thập phương thường vãn cảnh
Chim muôn cầm thú vốn hiền hoà
Vách đá treo leo nào quản ngại
Tháng năm dầu dãi nắng mưa nhoà!

thơ làm nhân đọc 4 câu thơ tự do của Hoàng quang Thuận: Yên Tử
22.8.2012 Lu Hà




Trích. Yên Tử Trường Xuân

Từ bỏ ngôi vua để TU hành
Từ CÁI nhất THỜI, cái HỮU danh
Vĩnh hằng vô hạn, vua tìm đến
Yên Tử trường xuân hóa đất lành.

Hoàng quang Thuận


Có 4 lỗi cơ bản. Từ cái nhất thời cái hữu danh? Là cái con khỉ gì? Ngôi vua chỉ là nhất thời, là hữu danh không có miếng. Nên nhất thời tạm từ bỏ để tu hành? Bao giờ có điều kiện lại trở về đoạt lại ngôi vua? Bây giờ tạm từ bỏ ngôi vua chỉ là cái kế lui binh lùi một bước tiến 5 bước hay sao? Viết như vậy mất đi cái lòng cuả vua Trần hoá ra vua Trần là con người mưu mô lắm thủ đoạn gian manh vờ vịt tu hành đạo đức gỉa?

Hai câu sau vẫn còn tối nghĩa y sì như câu trên. Vĩnh hằng chỉ là một thế giới vô hạn không biên giới. Ông Thuận không hiểu thế nào là tận cùng và khởi điểm, vô thủy vô chung là nền móng cơ bản của triết học nhà Phật. Ngay cả khái niệm về thời gian quá khứ vị lai thật ra không có, chỉ có không gian sắc sắc không không mà thôi.

Vì vua tìm về cõi vĩnh hằng nên Yên Tử Trường Xuân hóa đất lành? Nếu vua không về được thế giới vô hạn thì sao? Yên Tử không phải là điạ linh nhân kiệt từ thời ông Lạc Long Quân và bà Âu cơ hay do 18 đời vua Hùng dựng nên?

Với thế giới quan cộng sản ông và của các nhà sư quốc doanh sẽ muôn đời không hiểu thế nào là đạo Phật. Dù có gõ mõ ê a vài bài tụng kinh thì lươn vẫn hoàn lươn làm sao mà nhập niết bàn được kia chứ? có nhập vào xăng để thối ra như ông Hồ Chí Minh thì có.

Tôi cũng có thơ sau:

Linh Quang Rực Sáng

Phật Pháp linh quang thật nhiệm màu
Thiên thu vạn cổ Đại Đầu Đà
Nước Nam sông núi vua Nam ở
Đức sáng trăng soi khắp mọi nhà

Yên Tử Trường Xuân bậc thánh nhân
Quy y tam bảo rũ bụi trần
Đức sáng gương trong bao thế kỷ
Trúc Lâm thiền phái thấu lòng dân

Từ bỏ ngai vàng vì nghĩa cả
Cương thường nhân lý để cho đời
Rau dưa đạm bạc cùng năm tháng
Mưa móc chan hoà khắp mọi nơi...!

thơ làm nhân đọc 4 câu thơ tự do của Hoàng quang Thuận: Yên Tử Trường Xuận
22.8.2012 Lu Hà

Kết luận: Tôi đã khảo sát tường tận tất cả 63 bài thơ mà ông Thuận cứ khăng khăng bảo do vua Trần Nhân Tông rỉ tai mớm cho. 63 bài thơ này tôi tìm thấy trên google trang: vntuquan.net.

Cả 63 bài thơ là những bài thơ rất dở, tồi tệ nhất trong lịch sử văn thơ Việt Nam từ khi tôi biết đọc chữ việt đến nay. Thuở nhỏ là học sinh tôi rất thích thơ và đọc rất nhiều thơ các ông Tố Hữu, Xuân Diệu, Chế Lan Viên, v. v... dưới mái trường xã hội chủ nghiã và tôi thỉnh thoảng cũng làm thơ chỉ để tán tỉnh mấy cô lính bộ đội công binh trong cùng tiểu đoàn mở đường Trường Sơn cũng có thơ lác đác đăng trong báo trung đoàn. Sau đó lao vào cuộc mưu sinh chỉ vì miếng ăn là chính chẳng có thời gian đâu mà làm thơ. Mãi sau này sang lứa tuổi ngũ thập nhi tri thiên mệnh tôi mới dở chứng xưa, miệt mài nghiên cứu văn thơ liên tục và tôi thành ra là người nghiện thơ. Tuy hơi muộn màng một chút nhưng cũng có cái hay là già đời rồi mới làm thơ chứ mình có phải nai tơ trinh nguyên như anh chàng Hàn Mạc Tử chẳng biết mùi đàn bà là gì đâu? Cũng may đời tôi cũng được lắm cô mến già có trẻ có và tôi cũng mát tính, tôi chẳng tự cao tự đại chê cô nào cả. Nhưng không lấy được nhau nó do cái duyên nhưng không có phận thì đành chịu thôi. Tính tôi thật thà chứ không phải sở khanh lừa lọc các cô làm gì? Bởi vì các cô quý mình và hoàn toàn tự nguyện tự giác. Có thể vì lý do đó mà bây giờ đã có hai thứ tóc trên đầu rồi mà tôi vẫn cứ thích làm thơ tình. Không những chỉ có thơ tình mà tôi còn làm cả thơ phê phán những thói hư tật xấu trong xã hội, lên án những cái giả trá lường gạt bất lương bỉ ổi của bọn ma đạo vô luân

Về ông Thuận theo tôi là một hiện tượng kỳ quái, quái đản trong lịch sử văn học Việt Nam. Nghe nói ông thuận cho in hai tập tất cả 135 bài thơ gì đó. Nhưng hiện nay tôi mới tìm thấy trong vntuquan có 63 bài được sơn son thếp vàng rất cẩn thận trang trọng ở trang điện tử này. Tôi đã nhanh nhảu kopie roạt một cái ra một tập để nghiên cứu. Như vây còn một nửa số thơ rác nữa cuả ông Thuận tôi sẽ tìm lại đâu đó trên mạng Internet. Biết rằng hai tập này của ông Thuận tràn ngập như lá rừng trong các cửa hàng sách ở VN hay các nhà chùa. Nhưng các đại lý buôn bách sách ở hải ngoại không có bày bán và tôi lại keo kiệt không mua thứ rác này làm gì cho tốn tiền. Có thể tôi sẽ tìm thấy ai đó đăng trên mạng nửa số thơ rác còn lại của ông Thuận. Các bạn kiên trì chờ đậy vậy tôi sẽ ra mắt bài Hiện Tượng Hoàng Quang Thuận Phần 36 trong tuần tới?

Chúc các bạn trong facebook vui vẻ thưởng thức.

22.8.2012 Lu Hà






Hiện Tượng Thơ Rỏm Hoàng Quang Thuận Phần 36

 Trích: Cố Nhân

Cố nhân quay lại đã nghìn năm
Đô THÀNH ngày ẤY dưới TRĂNG rằm
Hoa TRÔI giếng NGỌC đâu CÒN nữa
Lư thành người cũ có viếng thăm

Cung điện vàng son một thủa nào
Thuyền rồng sóng vỗ mạn lao xao
Ngàn thu bóng xế bao ưu hoạn
Để lại kinh thành vạn ánh sao

 Hoàng quang Thuận

Đếm được 6 lỗi đường qui. Thơ này chắn chắn không phải do vua Trần mớm cho trong lúc nhập thần.

Cố nhân quay lại đã nghìn năm? Tối nghĩa vô cùng. Cố nhân là người xưa chứ còn ai? Đinh tiên Hoàng, Lê Hoàn, Lý công Uẩn hay công chúa Phất Kim v. v... đều là cố nhân cả. Cố nhân quay lại  hay cố nhân trở lại ý nghĩa khác nhau rồi. Đô thành ngày ấy dưới trăng rằm. Hoa Lư giếng ngọc còn đâu nữa ? Tối nghĩa vô cùng cố nhân đã chết từ đời tám hoánh nào rồi còn đi ngược trở laị? Ông Thuận nên nhớ thời gian chỉ có tính một chiều không có thời gian hai chiều. Nếu như cái cố nhân đó được ướp lạnh bằng nước đá gần 1000 năm mà được sống trở lại thì ký ức trở lại thì mới cố nhân quay lại đã nghìn năm mới đúng chứ?

Hoa trôi giếng ngọc còn đâu nữa - Lư thành người cũ có viếng thăm. Người cũ là định nói đầu thai chứ gì? Đã đầu thai là người mới còn dính dáng gì nữa với người cũ. Chứng tỏ ông Thuận không hiểu giáo lý nhà Phật. Nhà Phật không công nhận có linh hồn. Người ta sinh ra là do cái nghiệp để lại khi hội đủ nhân duyên thì được sinh ra. Cái người cũ gần hàng nghìn năm đó đả đầu thai chuyển kiếp không biết cơ man nào là thân mạng. Chưa biết chừng đã phải qua kiếp ngạ quỷ, súc sinh rồi? Cho nên cả câu thơ không thoát ý lộn xộn không có cảm xúc tình cảm gì?

Cung điện vàng son một thủa nào. Thuyền rồng sóng vỗ mạn lao xao. Chỉ có bấy nhiêu thôi thì thơ cái con khỉ gì? Yếu tố con ngườu hoàn toàn vắng mặt? Rồi còn nữa: Ngàn thu bóng xế bao ưu hoạn là cái khỉ gì? Tôi chẳng thấy thơ tí nào cản những câu gò ép miễn cưỡng. Ưu hoạn là cái con khỉ gì để cho long người xúc cảm, một mớ từ ngữ chắp nối vô tội vạ. Một câu kể lể vu vơ vớ vẩn chẳng ra ngô khoai gì. Thơ ông chỉ tả đồ vật chết khô cứng. Ông sợ mang yếu tố con người vì chính ông cũng có thể cũng là công an mật vụ nên có thói quen chụp mũ nâng tư tưởng? Để lại kinh thành vạn ánh sao? Bố khỉ thơ thế cũng là thơ khỉ ơi là khỉ. Lại còn thuê dịch sang tiếng Anh tiếng Pháp cái thứ rác này cho thế giới nó khinh, nó cào vào mặt cho. Xin lỗi tôi nói vậy chắc tục lắm hả? Có cho thằng Hà này mất lịch sự thiếu văn hóa không?

Tôi cũng có thơ sau:

Hoa Lư Hoài Cổ

Phất Kim đi hẳn còn lưu lại
Một chút tình xưa giọt lệ thưà
Giếng ngọc lấp đầy tìm chẳng thấy
Vầng trăng lành lạnh cổ thành xưa

Nghìn thu thăm thẳm áng mây xanh
Chim chóc buồn thiu hoa rũ cành
Ong bướm hết vui sầu thiếu phụ
Kinh đô Đại Việt khói sương thành

Thuyền ai chở gió về Hoa Lư
Mưa nắng dãi dầu bạc mái đầu
Giận hờn vợ trẻ con đòi sưã
Côi cút lầm than bóng mẹ già

Dấy binh đại sự Đinh Tiên Hoàng
Con cháu muôn đời mãi nhớ ơn
Tuổi trẻ chăn trâu thành chiến tướng
Cờ lau tập trận chí ngoan cường

Tổ quốc quê hương đẹp vô vàn
Rồng thiêng linh khí nước non ngàn
Từng trang lịch sử thiên hoài cổ
Một giải sơn hà hỡi thế nhận

thơ làm nhân đọc 2 khổ thơ tư do cuả Hoàng quang Thuận: Cố Nhân
22.8.2012 Lu Hà


Trích: ĐỒNG QUÊ

Sông nước bao la cảnh hữu tình
Nắng tràn thung rộng sóng lung linh
Chim bơi cá nhảy trên sông vắng
Đâu biết ngày xưa cảnh chiến chinh

Đàn dê gặm cỏ bên chân núi
Mục ĐỒNG thổi SÁO dắt TRÂU về
Lam CHIỀU vương KHÓI trên GIÀN mướp
Ráng hồng nhuộm thắm cánh đồng quê

Hoàng quang Thuận


Đếm được 6 lỗi phạm qui. Thơ này không thể vu khống cho vua Trần mớm cho được đâu.

Chim bơi cá nhảy trên sông vắng. Đâu biết ngày xưa cảnh chìiến binh? Ai? Người nào không biết cảnh chiến binh? Người hay cá. Thơ ông luôn vắng bóng yếu tố con người.
Khổ sau cũng tương tự thảm hoạ như khổ  trước. Cũng là thứ thơ nhí nhố như vậy mà dám kêu là thơ thiền thì bố thằng nào chịu nổi được? Thơ này không thiền mà ngược lại  ghét thiền, chống thiền bấn loạn nhận tâm. Đọc lên thấy ú ớ mít đặc tắc tị vô cảm mệt mỏi dễ buồn ngủ. Thơ này gán cho vua Trần thì quá đáng lắm rồi..

Tôi nhân tiện cũng có thơ sau:


Kinh Thành Hoang Phế

Đinh- Lê  triều đại ở Hoa Lư
Cổ động sương rơi cả bốn muà
Xào xạc chim muông đàn cá nhảy
Bồi hồi thao thức hạt mưa sa

Mênh mông cồn cát gió đồng quê
Sóng vỗ hồ sâu rộng tứ bề
Cung vàng điện ngọc thành hoang phế
Tiếng hát canh khuya điệu não nề

Nghe sáo vi vu chiều vọng cổ
Thiên binh vạn mã bóng hồn xưa
Kià ai xõa tóc bên bờ suối
Áo trắng lâng lâng dưới gốc dưà

Đồng cỏ xanh tươi bầy trẻ nhỏ
Nô đuà chạy nhảy với đàn dê
Ong bướm xôn xao mùi cỏ dại
Mây chiều bảng lảng nẻo sơn khê

Thơ làm nhân đọc 2 khổ thơ tự do cuả Hoàng Quang Thuận: Đồng Quê
22.8.2012 Lu Hà






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét