Hiện Tượng Thơ Rỏm Hoàng
Quang Thuận Phần 41
Trích: Giếng Ngọc
Mắt rồng long mạch hiện thiên cơ
Giếng nước ngàn xưa mãi đến giờ
Trai giới lễ tiên dùng giếng Ngọc
Xanh trong không cạn tự khai sơ
Khói sương huyền ảo thật LẠ lùng
Nắng HÈ hơi MÁT giữa KHÔNG trung
Mùa ĐÔNG ấm ÁP đầy SINH khí
Long lanh đáy nước tận CỬU trùng
Hoàng quang Thuận
Một anh chàng đại dốt nát chẳng hiểu quái gì về thơ cũng làm thơ. Bài thơ này mà mặt chúng cứ sưng lưng lên là những áng thi đường thiên thu bất hủ. Thế mới biết cái chủ nghĩa Mác Lê và tư tưởng không có gì của ông Hồ Chí Minh ghê gớm tật. Nó đã đẩy cả một dân tộc xuống hố sâu của sự tăm tối ngu xuẩn. Thơ này chúng cứ rên rỉ ngâm nga lên xuống uốn éo thêm tí đàn xẩm chưa biết chừng nghe mãi cũng bùi bùi đây? Như cái bà già răng đen nào đó là mẹ cô thị Nở cứ tấm tắc khen hoài: Thơ cái nhà ông Thuận này hay quá là hay.
Đếm được 8 lỗi cơ bản đường qui. Mắt rồng long mạch hiện thiên cơ? Thiên cơ là ý trời. Ý trời muốn gì ? Ban ơn cho đức Thánh Nguyễn vì có tâm Phật? Thánh Nguyễn nhìn thấy mắt rồng nên đã bị lộ thiên cơ? Thiên cơ bất khả lậu mà cái mắt rồng này trái với ý trời rồi? Mở đầu đã thấy ú ớ vịt giời thơ với chẳng phú.
Long lanh đáy nước tận cửu trùng thì ghê quá? Nghe nói giếng sâu khoảng 6 mét? Còn cửu trùng thì thăm thẳm. Chả là cố ghép vần nên viết bạy đây.: lùng, trung, trùng. Thơ thế cũng gọi thơ khỉ ơi là khỉ.
Tôi cũng có thơ sau:
Giếng Lành Chữa Bệnh
Thánh đức Nguyễn đào được giếng trong
Long lanh mạch nước chảy tuôn dòng
Đồ xôi cúng Phật lòng chay tịnh
Chữa bệnh cho người chúng nhớ thương
Có tiếng lâu đời nhất Việt Nam
Bốn phương truyền tụng đức tòng tâm
Khắc ghi sử sách lưu thiên cổ
Hồn thiêng giếng ngọc bóng trăng rằm
Muà hè hơi lạnh sương mờ ảo
Ấm áp mùa đông linh khí đầy
Thiện hạ rủ nhau xin nước uống
Xa gần nô được đội ơn Thày
Sư cụ an nhiên ngồi thiền tịnh
Thoang thoảng hương bay thật dịu dàng
Ong bướm nô đùa vờn dưới nắng
Thập phương du khách dạ lâng lậng...!
thơ làm nhân đọc 2 khổ thơ cuả Hoàng quang Thuận: Giếng Ngọc
23.8.20121 Lu Hà
Trích: Hận Tình
Bãi bể nương dâu ôm TÌNH hận
Áo mây trả lại chốn khuê phòng
Ngàn năm ngọc vỡ hoa rơi rụng
Bóng HỒNG mây NƯỚC giữa HOÀNG Long
Oan trái tình xưa còn giếng Ngọc
Phất Kim công chúa của kinh thành
Sương KHÓI thu SẦU ngày ly biệt
Mây tắm ao trời nước TRONG xanh
Hoàng quang Thuận
Đếm được 7 lỗi. Đại thi hào khét tiếng này muốn cách tân thơ đường luật lên cho hiện đại phù hợp với nền kinh tế thị trường theo định hướng XHCN đây? Thảo nào mà thơ ông bốc mùi quá bố ai mà chịu nổi.
Bãi bể nương dâu nào ôm tình hận? Áo mây trả lại chốn khuê phòng? Chỉ được cái viết bậy hóa ra cô công chúa này mặc toàn đồ mỏng kiêu dâm trả lại khuê phòng thì ra cởi truồng rồi? Cái hình tượng ẩn dụ này dùng không đúng chỗ làm cho câu thơ trở nên gượng gạo trơ tráo bỉ ổi.
Ngàn năm ngọc vỡ hoa rơi rụng - Bóng hồng mây nước giữa hoàng long. Hoàng long là sông Hoàng long còn mây nước trộn với bóng hồn là lộn xộn hình ảnh thiếu lôgich. Thơ là phải biết dùng hình ảnh liên kết với nhau thật lôgich hợp lý hài hoà cân đối. Nhưng đây chỉ thấy chữ là chữ lộn xộn nhí nhố.
Oan trái tình xưa còn giếng ngọc - Phất Kim công chuá của kinh thành? Bố khỉ ghép chữ tùy tiện, cái oan trái đó không được người đời đánh giá lên án, coi như chuyện quá khứ là quá khứ hãy nghĩ tới tương lai. Giống như hàng vạn sĩ hàng triệu quan binh lính và nhân dân đừng nhắc tội ác cs nưã cơ như là tuyết rơi ngày hôm qua? Ối giời ơi lại còn nưã: Mây tắm ao trời nước trong xanh. Thật là thơ như nước ốc.
Tôi xin có thơ sau:
Oán Hận Tình Thù
Lá ngọc cành vàng thân công chúa
Hận tình nhảy xuống giếng sâu chìm
Nhật Khánh vô luân hành hạ vợ
Chiêm Thành cao ngạo hỡi nàng Kim
Nam Giới biển khơi nổi sóng cồn
Phất Kim rạch mặt máu tuôn tràn
Nhà Ngô khôi phục làm sao được
Tức tưởi oan khiên một mảnh hồn
Giếng ngọc còn đây sầu vạn cổ
Mây vàng bảng lảng cảnh cô liêu
Thổn thức nỗi lòng người lữ khách
Bóng chiều bàng bạc gió liêu xiêu!
thơ làm nhân đọc 2 khổ thơ tự do cuả Hoàng quang Thuận
23.8.2012 Lu Hà
Hiện Tượng Thơ Rỏm Hoàng Quang Thuận Phần 42
Trích: Đền Vối
Hoang sơ thung vắng ngập NẮNG vàng
Vối GIÀ trăm TUỔI giữa ĐỒI hoang
Hang động xanh um đầy LAU sậy
Voi nằm đền Vối ngủ mơ màng.
Vối xanh nước mát giữa trưa hè
Mênh MÔNG trời NƯỚC rộn tiếng ve
Rắn VÀNG mấy CẶP nằm IM ngủ
Cuối đền phơ phất mấy cành tre.
Hoang sơ thung vắng ngập NẮNG vàng
Vối GIÀ trăm TUỔI giữa ĐỒI hoang
Hang động xanh um đầy LAU sậy
Voi nằm đền Vối ngủ mơ màng.
Vối xanh nước mát giữa trưa hè
Mênh MÔNG trời NƯỚC rộn tiếng ve
Rắn VÀNG mấy CẶP nằm IM ngủ
Cuối đền phơ phất mấy cành tre.
Hoàng quang Thuận
Đếm được 10 lỗi cơ bản phạm đường qui. Không hiểu ông thi sĩ này ăn nhầm phải cái gì mà làm thơ lộn xộn thế? Thế mà chúng còn dám bảo do vua Trần mớm cho đấy? Tuyên truyền báo chí nhắng nhít cả lên làm trò cười cho cả thế giới.
Để ngắn gọn không nền bàn nhiều về một bài thơ nhí nhố tối nghĩa chẳng đáng gọi là thơ này, chỉ là những câu bâng quơ ngáp ruồi. Ngáp ruồi chỗ nào thì bạn đọc cũng thừa thông minh để hiểu rồi. Vậy tôi xin có thơ sau để góp vui những bạn thơ và bạn đọc vô tư có tấm lòng với tổ quốc và dân tộc trên trang Facebook này:
Đền Hoang Màu Vối
Hoa Lư thành cổ ngôi đền cổ
Chen chúc vối đầy trước cửa hang
Cảnh tượng thâm u nghe rợn lạ
Côn trùng rên rỉ rắn mơ màng
Khói hương le lói ai vừa thắp
Thấp thoáng đằng xa những bóng hồn
Tức tưởi oán hờn không siêu thoát
Mây vàng bảng lảng buổi hoàng hôn
Cành vối xanh tươi mát ngọt ngào
Cô liêu buồn bã hạt mưa trào
Bờ hiên thánh thót sầu năm tháng
Ong bướm xôn xao gió dạt dào
Chẳng hiểu đền xây tự thuở nào?
Thờ ai chẳng biết cớ làm sao
Thổ dân quen gọi là đền Vối
Hái về tâm dạ buồn nôn nao!
thơ làm nhân đọc 2 khổ thơ tự do của Hoàng quang Thuận: Đền Vối
24.8.2012 Lu Hà
Trích: Hoàng Long Giang
Hợp lưu dòng chảy của ba sông
Lê, BÔI uốn KHÚC Lạng, THÂN rồng
Linh khí thần tiên trường HƯNG vượng
Tưới MÁT vườn XƯA thầy Minh Không
Long giang mạch khí của trời Nam
Chuyển vận Long vân khúc khải hoàn
Ngàn năm đất nước bao binh lửa
Sử sách bi hùng máu thắm trang
Hoàng quang Thuận
Đếm được 6 lỗi cơ bản phạm đường qui. Vần ép méo mó nên xếp vào dạng thơ tự do.
Lê Bôi uốn khúc Lạng thân rồng? Bố khỉ tối nghĩa vô cùng nghe mà nực cười, có khác chi: Lê Bôi uốn khúc nặc thịt rồng? Rồi còn nữa chứ: Linh khí thần tiên trường hưng vượng. Lịch sử hàng nghìn năm phế hưng dâu biển vật đổi sao dời là qui luật của tự nhiên. Tan rồi hợp, hợp rồi tan nhưng cái tâm thức dân tộc thì trường tồn mãi mãi có xu hướng từ tiểu ngã trở về đại ngã. Nhưng luân hồi sinh tử hoại diệt là triết học nhà Phật là cơ bản của biện chứng luận thần học. Thơ này không thiền mà phản thiền chỉ quen thói tâng bốc lu loa nói phét như cộng sản. Thơ không viết ra được cái tình người, lòng người. Một loại thơ vớ vẩn ngô nghê vô cảm. Đọc thì tự biết ai cũng có bộ óc để nghĩ suy và trái tim để mà tự cảm thấy. Người chứ có phải gỗ đá sắt thép Roboter đâu?
Tưới mát vườn xưa thầy Minh Không? Là cái con khỉ gì đây? Đang viết câu trên Linh khí thần tiên trường hưng vượng rồi ngoắt một cái : Tưới mát vườn xưa thầy Minh Không. Ai chả biết Thầy Minh Không còn làm thuốc, có vườn thảo dược. Nhưng cái linh khí thần tiên dính dáng gì đến vườn thuốc cuả thày? Đúng là thơ anh Chí Phèo có khác luôn thiếu tính lôgich.
Cả bài thơ chỉ thấy khí là khí sao mà lắm khí thế? Khí nhiều như khí cuả ông Hồ cứ ứ đọng mà phun ra luễ loã không ai kịp dọn cho cụ. Ối giời ơi là giời, thơ ơi là thơ. Tôi muốn tự tát vào mặt mình, sao ngu thế cứ lăn xả vào đọc thơ này? Để sửa cho lại cái sai lầm trót dại của mình, tôi xin có bài thơ sau hậu tạ các bạn thơ ngó qua.
Dòng Sông Đẫm Lệ
Ngày xưa dân gọi sông rồng vàng
Náo nhiệt tinh kỳ trống thúc vang
Lê- Bôi hội tụ vùng sông Lạng
Lịch sử bi hùng máu nhuộm trang
Phế hưng thương cuộc đời dâu bể
Phá Tống bình Chiêm Lê Đại Hành
Minh Không uyên bác thiền sư dược
Ca khúc khải hoàn sáng sử xanh
Vua Lý dời đô đến Đại La
Thăng Long từ đó trái tim người
Ngàn năm thổn thức dòng sông chảy
Thương bến đò xưa máu lệ rơi!
Hoàng Long Giang! Hỡi Hoàng Long Giang!
Một thuở binh đao hận dở dang
Công chuá Phất Kim buồn chẳng nói
Phiến sầu vạn cổ gió mênh mang!
thơ làm nhân đọc 2 khổ thơ tự do của Hoàng quang Thuận: Hoàng Long Giang
24.8.2012 Lu Hà
Đếm được 10 lỗi cơ bản phạm đường qui. Không hiểu ông thi sĩ này ăn nhầm phải cái gì mà làm thơ lộn xộn thế? Thế mà chúng còn dám bảo do vua Trần mớm cho đấy? Tuyên truyền báo chí nhắng nhít cả lên làm trò cười cho cả thế giới.
Để ngắn gọn không nền bàn nhiều về một bài thơ nhí nhố tối nghĩa chẳng đáng gọi là thơ này, chỉ là những câu bâng quơ ngáp ruồi. Ngáp ruồi chỗ nào thì bạn đọc cũng thừa thông minh để hiểu rồi. Vậy tôi xin có thơ sau để góp vui những bạn thơ và bạn đọc vô tư có tấm lòng với tổ quốc và dân tộc trên trang Facebook này:
Đền Hoang Màu Vối
Hoa Lư thành cổ ngôi đền cổ
Chen chúc vối đầy trước cửa hang
Cảnh tượng thâm u nghe rợn lạ
Côn trùng rên rỉ rắn mơ màng
Khói hương le lói ai vừa thắp
Thấp thoáng đằng xa những bóng hồn
Tức tưởi oán hờn không siêu thoát
Mây vàng bảng lảng buổi hoàng hôn
Cành vối xanh tươi mát ngọt ngào
Cô liêu buồn bã hạt mưa trào
Bờ hiên thánh thót sầu năm tháng
Ong bướm xôn xao gió dạt dào
Chẳng hiểu đền xây tự thuở nào?
Thờ ai chẳng biết cớ làm sao
Thổ dân quen gọi là đền Vối
Hái về tâm dạ buồn nôn nao!
thơ làm nhân đọc 2 khổ thơ tự do của Hoàng quang Thuận: Đền Vối
24.8.2012 Lu Hà
Trích: Hoàng Long Giang
Hợp lưu dòng chảy của ba sông
Lê, BÔI uốn KHÚC Lạng, THÂN rồng
Linh khí thần tiên trường HƯNG vượng
Tưới MÁT vườn XƯA thầy Minh Không
Long giang mạch khí của trời Nam
Chuyển vận Long vân khúc khải hoàn
Ngàn năm đất nước bao binh lửa
Sử sách bi hùng máu thắm trang
Hoàng quang Thuận
Đếm được 6 lỗi cơ bản phạm đường qui. Vần ép méo mó nên xếp vào dạng thơ tự do.
Lê Bôi uốn khúc Lạng thân rồng? Bố khỉ tối nghĩa vô cùng nghe mà nực cười, có khác chi: Lê Bôi uốn khúc nặc thịt rồng? Rồi còn nữa chứ: Linh khí thần tiên trường hưng vượng. Lịch sử hàng nghìn năm phế hưng dâu biển vật đổi sao dời là qui luật của tự nhiên. Tan rồi hợp, hợp rồi tan nhưng cái tâm thức dân tộc thì trường tồn mãi mãi có xu hướng từ tiểu ngã trở về đại ngã. Nhưng luân hồi sinh tử hoại diệt là triết học nhà Phật là cơ bản của biện chứng luận thần học. Thơ này không thiền mà phản thiền chỉ quen thói tâng bốc lu loa nói phét như cộng sản. Thơ không viết ra được cái tình người, lòng người. Một loại thơ vớ vẩn ngô nghê vô cảm. Đọc thì tự biết ai cũng có bộ óc để nghĩ suy và trái tim để mà tự cảm thấy. Người chứ có phải gỗ đá sắt thép Roboter đâu?
Tưới mát vườn xưa thầy Minh Không? Là cái con khỉ gì đây? Đang viết câu trên Linh khí thần tiên trường hưng vượng rồi ngoắt một cái : Tưới mát vườn xưa thầy Minh Không. Ai chả biết Thầy Minh Không còn làm thuốc, có vườn thảo dược. Nhưng cái linh khí thần tiên dính dáng gì đến vườn thuốc cuả thày? Đúng là thơ anh Chí Phèo có khác luôn thiếu tính lôgich.
Cả bài thơ chỉ thấy khí là khí sao mà lắm khí thế? Khí nhiều như khí cuả ông Hồ cứ ứ đọng mà phun ra luễ loã không ai kịp dọn cho cụ. Ối giời ơi là giời, thơ ơi là thơ. Tôi muốn tự tát vào mặt mình, sao ngu thế cứ lăn xả vào đọc thơ này? Để sửa cho lại cái sai lầm trót dại của mình, tôi xin có bài thơ sau hậu tạ các bạn thơ ngó qua.
Dòng Sông Đẫm Lệ
Ngày xưa dân gọi sông rồng vàng
Náo nhiệt tinh kỳ trống thúc vang
Lê- Bôi hội tụ vùng sông Lạng
Lịch sử bi hùng máu nhuộm trang
Phế hưng thương cuộc đời dâu bể
Phá Tống bình Chiêm Lê Đại Hành
Minh Không uyên bác thiền sư dược
Ca khúc khải hoàn sáng sử xanh
Vua Lý dời đô đến Đại La
Thăng Long từ đó trái tim người
Ngàn năm thổn thức dòng sông chảy
Thương bến đò xưa máu lệ rơi!
Hoàng Long Giang! Hỡi Hoàng Long Giang!
Một thuở binh đao hận dở dang
Công chuá Phất Kim buồn chẳng nói
Phiến sầu vạn cổ gió mênh mang!
thơ làm nhân đọc 2 khổ thơ tự do của Hoàng quang Thuận: Hoàng Long Giang
24.8.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét