Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

THƠ SONG THẤT LỤC BÁT CHÙM 117 VÀ 118



Song Thất Lục Bát Chùm 117 






Thổn Thức Sóng Lòng

Ba giờ sáng bàng hoàng tỉnh giấc
Nhớ anh hoài thổn thức mãi sao
Bao đêm vẫn thế em chờ
Bóng anh tức tưởi bên bờ cuồng si


Giọt nước mắt tràn ly tầm tã
Thấy anh về ảo não mưa rơi
Vỗ về giấc ngủ chơi vơi
Hồn trinh áo trắng ở nơi cuối trời

Trăng gặp gió bồi hồi khóc lóc
Cõi mông lung huyền hoặc vô cùng
Đê mê khát vọng trập trùng
Đắm say tuyệt vọng thủy cung điạ đàng

Cũng có lúc lâng lâng xao xuyến
Trái tim hồng lấn bấn nôn nao
Ôm em hơi thở thì thào
Tràn trề dâng hiến ngọt ngào xiết bao

Không kịp thở máu trào dần dật
Đôi linh hồn da diết bên nhau
Quấn vào nhịp đập nhạt nhoà
Cung tần cộng hưởng mặn mà canh thâu

Còn chi nưã phiến sầu vạn cổ
Tháng năm dài hoảng sợ lo âu
Cô liêu cỏ uá hoa rầu
Tiếng lòng hấp hối nhịp cầu tương tư

Em chết mất hồn vào sương gió
Tàn mát trôi ủ rũ u hoài
Bụi hồng đá cuội trần ai
Hay thành hoa dại lạc loài đó đây

Đường anh bước đắng cay chồng chất
Vầng trán cao ánh mắt xa xôi
Thời gian xâu chuỗi hạt đời
Canh khuya cầu nguyện bao lời nỉ non

Lòng sao nhẹ vẫn còn tiếc nuối
Tội hững hờ chót lưỡi đầu môi
Phù du bao kiếp bèo trôi
Đêm nghe sóng vổ rã rời hồn mơ!

cảm tác thơ Mai Hoài Thu: Tiếng Lòng
13.10.2012 Lu Hà


Gái Xuân Quê

Xuân non cỏ biếc da trời thắm
Đôi má hồng au lúm đồng tiền
Em cười tươi tắn hồn nhiên
Khiến tôi mộng ước tơ duyên ưá thèm

Kể từ dạo tóc em bỏ trái
Đôi quả đào thương ái mắt em
Tim tôi xao xuyến êm đềm
Trăng vàng lay động bên thềm bóng Nga

Em càng lớn mặn mà duyên dáng
Lúc gặp tôi lúng liếng nôn nao
Lòng tôi rạo rực cồn cào
Ba em chưa nhận đám nào trầu cau

Ai hy vọng đào hoa chiếu mệnh
Đoạn trường tình cám cảnh nhân gian
Bi thương oan trái vô vàn
Làm sao thấu được cơ hàn khổ đau

Duyên phận bạc điã dầu hoen ố
Sợi chỉ hồng Nguyệt Lão bỏ rơi
Nào ngờ thân xác tả tơi
Hồn tôi tan nát ở nơi biển mù...!

cảm tác từ thơ Hàn Mạc Tử: Gái Quê
12.10.2012 Lu Hà



Cây Gạo Trên Sân Ga

Thấy bao cảnh chia ly sầu biệt
Cây gạo già bi thiết thở than
Vi vu đàn vọng chưá chan
Hay là đứt đoạn trần gian xa lià

Lời bèo bọt hoa rầu cỏ uá
Lần lượt thu ảo não đi qua
Có hai cô bé bên nhau
Cầm tay nức nở mái đầu non xanh

Đôi bóng nhỏ dưới cành cây gạo
Dưạ vào nhau dàn duạ chị ơi!
Đường về đèo dốc xa xôi
Giữ gìn sức khoẻ cho đời tươi vui

Rồi lại thấy một đôi nam nữ
Tiễn đưa nhau vào buổi chiều tà
Liêu xiêu bóng ngả trăng ngà
Miền quê heo hút sân ga tỉnh nghèo

Cũng có lúc bản Mèo sơn cước
Hai anh chàng dân tộc tiễn nhau
Người thì vẫy bạn từ xa
Kẻ bên cưả sổ thò đầu nhìn ra

Nghe ríu rít chim câu đôi lưá
Vợ tiễn chồng lần lưã đò ngang
Hồng nhan ân ái dở dang
Bến sông lầm lũi thay chàng lo toan

Thôi mình về đảm đang nuôi mẹ
Chị mở trầu anh lại thắt vào
Sụt sùi mắt ướt nghẹn ngào
Chinh nhân dạm nẻo bến đò chờ mong

Cây gạo thấy tình thương mẫu tử
Người mẹ già tiễn đưá con trai
Đường lên ải Bắc còn dài
Lưng còng bóng đổ tuyền đài xót xa...

Gần giáp tết từ đâu bỗng lại
Dáng bơ phờ thi sĩ khổ đau
Muối sương ướt đẫm mái đầu
Tâm hồn côi cút cũng là phân ly

Chao buồn quá lỳ kỳ thổn thức
Bao cuộc đời lỡ bước dở dang
Chia ly xum họp sang ngang
Cô đơn cây gạo bẽ bàng còn ai...?

cảm tác thơ Nguyễn Bính: Bóng Người Trên Sân Ga
10.10.2012 Lu Hà



Cô Gái Việt Nam Ơi!

Hỡi cô gái Việt Nam thơ mộng
Trót sinh ra vất vưởng não nề
Lớn lên lận đận thảm thê
Tình cô u uất ê chề canh thâu

Tôi biết lắm lòng cô chan chưá
Khi ở nhà yêu mẹ kính cha
Rồi mai cô lấy chồng xa
Một sương hai nắng dãi dầu tấm thân

Cô chẳng được ái ân trọn vẹn
Cả cuộc đời túng bấn sầu tư
Má hồng xuân tiết phôi pha
Ngày qua tháng lại bướm hoa lụi tàn

Bận tíu tít con đàn dắt díu
Nưả nụ cười líu ríu bống bang
Trách chi duyên phận dở dang
Nuối hoa tiếc ngọc bẽ bàng hoàng hôn

Tôi hồi tưởng tâm hồn thơ ấu
Tìm bóng cô một thuở xa xưa
Trở về làng cũ gió mưa
Đồng lầy nước ngập gốc dưà héo khô

Rau sam vẫn chân rào sau trước
Đàn gà con ngơ ngác ngẩn ngơ
Ao bèo luống cải bơ vơ
Sắt son cô vẫn đợi chờ mãi thôi

Xuân ý vị lau cười khóm miá
Lá thu vàng cổ độ trăng soi
Nhờ ai chăm sóc luá tươi
Miền quê heo hút bồi hồi sương rơi

Tôi muốn khắc muôn đời cảm tạ
Dấu vàng son cực khổ hy sinh
Bao cô gái Việt quê mình
Nụ cười tươi tắn chân tình nước non!

cảm tác từ thơ Hồ Dzech: Cảm Xúc
10.10.2012 Lu Hà



Loay Hoay Với Chàng

Lúc chàng ở rể em còn nhỏ
Thầy mẹ em đâu có tỏ bày
Ngây thơ em gọi là mày
Nhũ đào dần nhú ngất ngây sượng sùng

Chàng càng lớn lừng khừng lấn bấn
Má em hồng mấy bận thì thôi
Thấy em phụng phịu chàng cười
Hết đi lại đứng chàng ngồi thật xa

Rồi một buổi mẹ cha đi vắng
Vào trong buồng chàng thấy em nằm
Rờ tay quờ quặng âm thầm
Nhưng em chẳng ngượng ôm chầm cho quen

Toàn thân nóng em quên che đậy
Mắt nhắm nghiền cũng thấy hay hay
Kể từ dạo đó em say
Đêm nào em cũng loay hoay với chàng...

Em chẳng dạy và chàng chẳng học
Sách thánh hiền chàng đọc em nghe
Chúng mình tình nghiã phu thê
Trước sau thì cũng đê mê thành nghiền...

cảm tác từ thơ Hàn Mạc Tử: Sượng Sùng
8.10.2012 Lu Hà



Lưỡng Lự Lửng Lơ

Nếu trót hẹn thì em đừng đến
Để lòng anh quanh quẩn trong sân
Nôn nao rạo rực bần thần
Ngó trông điếu thuốc cháy dần tàn tro

Anh thầm nói gớm sao nhớ thế
Em ngập ngừng nưã nhé đi em
Hơi tình âm ỉ êm đềm
Rơm vàng bén lưả men thêm cồn cào

Nếu không có dạt dào lưu luyến
Buổi sơ đầu thể hiện chi đâu
Mong manh nắng luạ phơi màu
Lửng lơ con bướm âu sầu cỏ cây

Cứ lần lưã đắng cay tình ái
Cho ngày mai tê tái em ơi!
Phù du bèo bọt nổi trôi
Tương lai vô định chân trời xa xôi

Tình chỉ đẹp khi đời dang dở
Tình mất vui khi no đủ dư thưà
Hàng hiên lã chã cơn mưa
Nhớ người trằn trọc cũng vưà năm canh

Càng lưỡng lự đầu xanh héo uá
Cứ lửng lơ con cá bơi xuôi
Ngàn năm... hờ hững... không thôi
Thuyền trôi không đỗ chơi vơi bến nào...?

cảm tác từ thơ Hồ Dzech: Ngập Ngừng
11.10.2012 Lu Hà



Tình Anh Có Điên Không

Mới một thoáng mà sầu ly biệt
Hồn anh theo mải miết bóng đi
Nôn nao hương gió xuân thì
Bâng khuâng lưu luyến tìm gì bên em...

Thơ em cũng như miền trăng dậy
Sóng ái tình xô đẩy cát bờ
Lâng lâng mềm mại liễu tơ
Âm thầm nghe tiếng  gió ru dạt dào

Anh đã đọc nghẹn ngào tê tái
Ngàn kim châm buốt nhói da đau
Mê man cuồng dại âu sầu
Hồn thơ chan chưá ngập màu tím đen

Thơ ngậm cứng tiếng rên ảo não
Máu về tim điên đảo láng lai
Âm vang dội khắp trần ai
Oán hờn định mệnh tuyền đài vùi chôn

Em có nghe trào cơn sầu tủi
Tình anh điên hắt hủi cuồng say
Thẫn thờ lảm nhảm suốt ngày
Không gian van lạy đắng cay thất thường

Những ngày khổ con đường ngõ cụt
Mây lam chiều tất bật buồn trôi
Nhạc vàng rơi rụng tả tơi
Muà thu lơi lả thương đời hắt hiu

Anh đứng cách ngậm ngùi khoảng cách
Lặng nhìn trông thấy cảnh hoa cười
Lòng anh rung động bồi hồi
Mà hồn anh chết ở nơi cuối trời...!

thơ cảm tác từ thơ Hàn Mạc Tử: Lưu Luyến
6.9.2012 Lu Hà 





Song Thất Lục Bát Chùm 118

Cô bán Hoa Đêm

Em đứng nép bên hè phố vắng
Như loài dơi nấp bóng hang sâu
Làn môi son nhợt u sầu
Chập chờn ánh sáng nhạt màu sương rơi

Em đang đợi một người không hẹn
Chẳng kể ai lận đận bước qua
Chút tình hoa dại mưá thưà
Hiến dâng tất cả chẳng chưà cho em

Từng đêm tối êm đềm tóc rối
Má phai duyên đẫm gối thẹn thùng
Ôm lưng áp mặt bùng nhùng
Bàn tay lóng ngóng lạnh lùng chơi vơi

Người khách lạ lạc loài hoang dại
Con mèo rừng tê tái muà trăng
Em chờ thân phận bẽ bàng
Tình sầu tủi hận dở dang lỡ làng

Men rượu cặn điếm đàng cay đắng
Vệt thời gian trĩu nặng đôi vai
Nhục nhằn nhơ nhuốc canh dài
Chăn nhàu váy ướt tháng ngày lầm than

Em đã khóc trần gian ghẻ lạnh
Kiếp phận nghèo cám cảnh hoa rơi
Côn trùng thảo vật say rồi
Nhà ai đèn tắt xa xôi mịt mờ

Rồi kéo vội dải đào yếm luạ
Bước chân đi sa đoạ thương đau
Chút tiền ân ái đêm thâu
Nuôi cha dưỡng mẹ tuổi già quạnh hiu!

cảm tác từ thơ 8 chữ cuả Nguyên Sa: Đợi Khách
15.10.2012 Lu Hà



Cúc Vàng Cỏ Dại

Cứ mỗi bận thu về gió thoảng
Để hồn Thu bảng lảng phương nao
Lá vàng tan tác lao xao
Trời xanh nhỏ lệ nghẹn ngào xót đau...

Bao kỷ niệm vùi sâu hố thẳm
Bỗng xới cào ảm đạm màu thu
Còn đâu anh đã qua cầu
Xa em biền biệt bể dâu đoạn trường...

Anh có biết cho lòng luyến ái
Gió thu luà tê tái hoàng hôn
Bên song cưả sổ vương buồn
Sợi dây huyền ảo kéo hồn em bay...

Tiếng chuông đổ vơi đầy non nỉ
Đan lưới sầu trăm mối ngổn ngang
Tơ hồng sợi chỉ ngỡ ngàng
Oan khiên tiền định bẽ bàng tình em...

Còn chi nưã êm đềm tuổi mộng
Tiếng ai hò vang vọng chìm sâu
Giờ đây còn những mảnh sầu
Tình thơ man mát đượm màu khói sương...

Khung trời cũ chiều thu cõi nhớ
Cánh đồng hoang cổ độ trăng soi
Nấm mồ tình ái anh ơi!
Cúc vàng cỏ dại xa xôi ngàn trùng...!

cảm tác thơ cuả Mai Hoài Thu: Màu Khói Sương
18.10.2012 Lu Hà



Đợi Anh Qua Vài Thế Kỷ
cảm tác thơ Hoà Đàm: Chờ Anh

Em đã đợi anh vài thế kỷ
Dưới vòm trời tê tái mưa sa
Hồn anh mây gió la đà
Ham chơi cung quảng Hằng Nga chẳng về

Anh say đắm đê mê ngây ngất
Rượu kim bôi tha thiết chao ôi!
Tình anh đắm đuối xa xôi
Có thương em gái gốc sồi đợi anh

Chờ đợi mãi đầu xanh héo uá
Nắng mưa hoài nấm mộ tàn phai
Khối tình mang xuống tuyền đài
Côn trùng rên rỉ canh dài đêm thâu

Lỡ mấy chuyến qua cầu duyên phận
Gió xuân về lận đận tình em
Bờ vai ướt lạnh sương đêm
Bên bờ sông vắng nỗi niềm thở than

Chim cánh cụt nồng nàn da diết
Chốn hoang vu thảm thiết kêu gào
Mênh mông tuyết phủ sương mờ
Ái ân đứt đoạn nghẹn ngào tang thương

Anh có biết giưã dòng sông chảy
Con thư cưu ngấn lệ vòng quanh
Miả mai oanh yến trên cành
Hồng nhan bạc mệnh trời xanh tủi hờn!

16.10.2012 Lu Hà



Cười Trong Gió Thoảng

Thu vẫn thế thu qua thu lại
Thu đã về em thấy thu chưa?
Huyệt sâu đất đã thấm mưa
Sông Tương lạnh ngắt gốc dưà quạnh hiu...

Đường  mơ tưởng liu riu cỏ dại
Tôi mải tìm thu mấy bưã nay
Tìm trong thao thức vơi đầy
Ngắm chờ trăng xuống yêu thay mộng đời...

Rồi còn nưã trái đồi héo uá
Lá hết xanh tầm tã ưu sầu
Viễn hoài xa cách em lâu
Buớm hoa xơ xác nương dâu mịt mù...

Rừng vắng vẻ căn lều trống trải
Bóng chiều tà tê tái đài trang
Cảm thương hương sắc võ vàng
Nụ cười trong gió bẽ bàng hoàng hôn...

Làn thu thủy vương buồn quan ải
Biển rưng rưng ngấn lệ vòng quanh
Nhớ rằng đôi mắt em xanh
Phương trời thu gửi đan thanh dáng Kiều...!

cảm tác thơ Đinh Hùng: Nụ Cười Thương Nhớ
19.10.2012 Lu Hà



Đêm Trăng Huyền Diệu

Mây lướt thướt dập dìu trong gió
Mùi phấn hương chan chưá êm đềm
Không gian im lặng buông rèm
Trời thu bát ngát yêu em thật nhiều

Anh ôm chặt thân kiều dáng ngọc
Phút giây thiêng ngơ ngác thẫn thờ
Nưả năm xa cách dồn vào
Đê mê ngây ngất cồn cào nôn nao

Mắt trong mắt nghẹn ngào nức nở
Tay luồn tay tất cả sầu riêng
Trái tim dồn dập ngả nghiêng
Nghìn sao rung động trống chiềng ngân vang

Anh khoá chặt thân vàng khuôn ngọc
Ép vầng trăng phải mọc đáy hồ
Láng lai tuôn chảy ra thơ
Lăn tăn sóng nhẹ lờ đờ cá bơi

Đêm biêng biếc bồi hồi xao xuyến
Gió xé tan từng đám mây hồng
Ôi màu xiêm áo tiên bồng
Hồn anh chết lịm giưã dòng sông trăng

Anh ru giấc em nàng tiên cá
Nhện đan tơ lưới đã giăng rồi
Đôi ta thống trị bầu trời
Đêm trăng huyền diệu lả lơi cuộc tình!

Anh chỉ có một hình một bóng
Một trái tim nóng bỏng yêu thương
Chân thành là một tấm lòng
Hiến dâng tất cả mặn nồng  tuổi xuân!

cảm tác 4 khổ thơ cuả Xuân Diệu: Bóng Đêm Biếc
16.10.2012 Lu Hà



Dở Dang Má Hồng
tặng Thimyngoc Huynh

Nàng Mỹ Ngọc mắt xanh biêng biếc
Kiều gia trang nuốc tiếc tuổi xuân
Phù dung một đoá hương trần
Chu Du phóng hoả thuỷ thần thất kinh

Gia Cát Lượng gian manh quỷ kế
Bài cổ phong tự chế lưà ai?
Đông Nam gió thổi canh dài
Chim muông tan tác đền đài thảm thương

Đại đô đốc Lư Giang thiên cổ
Mỹ Chu Lang vì vợ liều thân
Để người chọc tức ba lần
Ba mươi sáu tuổi trăng ngàn gió mây

Hồn Nhị Kiều đắng cay Mỹ Ngọc
Trách Khổng Minh trói buộc Chu Lang
Than ôi! Xích Bích Đà Giang
Trời xanh thăm thẳm dở dang má hồng...

Thân bồ liễu tha hương Úc Quốc
Đò sang ngang lỡ bước xuân Kiều
Chiều thu quang cảnh tiêu điều
Sáng ra thảng thốt chim kêu não nùng

Buồn ẻo lả soi gương chán nản
Cuộc bể dâu lận đận giai nhân
Bài thơ chan chưá nồng nàn
Đêm qua nhập mộng muôn vàn nhớ nhung...!

19.10.2012 Lu Hà



 Ghen Tuông Hờn Giận

Tình không độc dược sao say đắng
Muà thu về bảng lảng trời mây
Lòng em cơn gió thoảng bay
Mùi hương tàn nhẫn ngón tay phũ phàng...

Em đâu biết ngổn ngang chồng chất
Hồn thơ anh ngây ngất gió mây
Mê man vóc ngọc đuôi mày
Đôi chân lãng tử dấu giầy tha hương

Đường anh bước thê lương sỏi đá
Suối tuôn dòng lệ nhỏ mắt cay
Hoàng hôn thấm ướt vai gày
Dửng dưng em chẳng vốc đầy bàn tay

Anh đưa tiễn lắt lay tà áo
Màu tím cà từ thuở chiêm bao
Lời thề không trói buộc vào
Có nghe nức nở nghẹn ngào trời sao

Ngày em đến dạt dào xanh bóng
Lúc em đi ảo vọng chua cay
Má hồng phảng phất thơ ngây
Hàng mi sương xuống tràn đầy yêu thương...

Hồn gói trọn vấn vương trong gió
Mắt nhìn nhau tà luạ thu phai
Thở than trăn trở canh dài
Bơ vơ dĩ vãng tương lai mịt mù...

Hương kỷ niệm nhạt nhoà năm tháng
Giận bình minh hận nắng hồng xuân
Hờn ghen chi đám tro tàn
Kề môi áp má tình nhân xa vời...

Đêm hợp cẩn nụ cười vỡ mộng
Đuốc hoa mê sung sướng tân hôn
Gượng thay một cặp linh hồn
Không chung nhịp đập cô đơn cõi lòng

Đừng thầm trách dòng sông không biết
Cả vầng trăng thảm thiết âu sầu
Trời sao em đuổi về đâu?
Không gian ghẻ lạnh biển sâu trập trùng

Ghen lộng lộn hãi hùng biển cả
Cơn sóng cuồng thịnh nộ trần ai
Hôm nào còn dưạ bờ vai
Chiều thu sương đọng nét dài mi cong...!

cảm tác từ thơ Đinh Hùng: Hờn Giận
19.10.2012 Lu Hà









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét